Lục Cảnh Ngôn nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của cô thì phì cười.

Đường Tuế: "..."

Cô bị dọa đến chân mềm nhũn, da đầu run lên từng đợt.

Đó chỉ là lời nói đùa của anh?

"Sao hả?"

Lục Cảnh Ngôn thấy Đường Tuế vẫn ngốc nghếch như cũ, cặp mày hơi nhếch lên.

"Lẽ nào em thực sự giấu anh chuyện gì đó?"

"Không có, không có đâu."

Cái đầu nhỏ của Đường Tuế lắc như trống bỏi.

Thấy Lục Cảnh Ngôn dường như không quá tin mình, cô rụt rè giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình lên.


Giọng nói trong veo giống như muốn hòa tan thứ gì đó.

"Ừm."

Lục Cảnh Ngôn căn bản cũng không nghi ngờ cô, nên khẽ mỉm cười rũ mi.

Đường Tuế thấy vậy, lén lút thở phào một hơi.

Rồi tiếp tục vừa ăn vừa xem chương trình biểu diễn.

Chương trình này là chương trình lấy đi nước mắt của khán giả, lúc Đường Tuế ngẩng đầu lên xem cô lại bật khóc.

Sắp kết thúc rồi mà chương trình vẫn chưa chiếu đến đoạn người phụ nữ bị lừa bán kia chọn bố mẹ nuôi hay bố mẹ ruột.

Đường Tuế rơi nước mắt, trơ mắt nhìn quảng cáo.

Sau đó, lại nhìn Lục Cảnh Ngôn.

"Thứ sáu mới chiếu tập tiếp theo."

Trong giọng nói còn mang theo một chút tủi thân.

Lục Cảnh Ngôn cười khẽ một tiếng rồi thu dọn mọi thứ trên bàn.

"Về phòng ngủ đi."

Đường Tuế thấy anh đi vào phòng bếp, cô cũng từ sô pha đứng lên.

Cô nâng bàn chân lên, nhảy lò cò về phòng mình.

Vừa mới nhảy được vài bước đã bị Lục Cảnh Ngôn kéo lại.

"Tôi ôm em về."

"Trễ thế này rồi, ảnh hưởng đến những người dưới lầu nghỉ ngơi thì không tốt lắm."

Đường Tuế nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Cô gật đầu đồng ý, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

Lục Cảnh Ngôn ôm Đường Tuế về phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

"Tôi ra ngoài đây."

Giọng Lục Cảnh Ngôn mát lạnh như nước suối.

Vô cùng êm tai.

Đường Tuế gật đầu, nhìn theo bóng lưng của Lục Cảnh Ngôn.

Cô nằm trên giường một lát rồi lại dẫm cái chân băng bó lên thảm, phát hiện cũng không phải quá đau, bèn đến nhà vệ sinh đánh răng.

Lúc đi ra mới nằm lên giường ôm cái chăn mềm mại nhắm hai mắt lại.

Mãi cho đến đêm khuya, Đường Tuế bị tiếng sấm đánh thức.

Tiếng sấm ầm ầm vang lên bên tai, cảm giác như không trung đã bị đánh thủng một cái lỗ lớn.

Tia sét hệt như móng vuốt bén nhọn, xé rách màn trời tối tăm.

Đường Tuế mở mắt ra, liếc mắt một cái rồi tiếp tục ôm chăn định đi ngủ.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, đến phòng Lục Cảnh Ngôn bảo vệ anh ta, anh ta bị sợ tiếng sét.

Đường Tuế: "..."

Cô mở to hai mắt nhập nhèm, leo xuống giường.

Lục Cảnh Ngôn sợ sét á?

Đường Tuế ôm gối nhung trên giường, rất nhanh sau đó đã đứng trước cửa phòng Lục Cảnh Ngôn.

Cô nhẹ nhàng cầm lấy tay cầm trên cửa, vặn ra.

Rồi đẩy cửa, rón rén đi vào.


Đường Tuế bị hoảng sợ, bàn tay nhỏ bé khẽ vỗ ngực mình.

Cô đi tới trước giường, vừa mới chạm vào bàn tay của Lục Cảnh Ngôn.

Thì cổ tay mảnh khảnh lập tức bị người ta nắm lấy.

Trời đất như đảo lộn trong chớp mắt này, cô đã bị anh kéo ngã lên giường.

Trong lúc vẫn còn đang giật mình kinh ngạc thì cơ thể anh đã đè lên người cô.

Đường Tuế hoảng sợ nhìn lại, liền đối diện với ánh mắt của Lục Cảnh Ngôn.

Ánh mắt anh phủ một tầng u ám, ầm trầm khiến người ta sợ hãi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play