Nếu giờ anh đăng lên, cô sẽ bị chửi chết đấy.

Huống chi, mối quan hệ của họ là giả.

Đường Tuế ngẩng đầu, đôi mắt to dầm dề, khó hiểu nhìn Lục Cảnh Ngôn.

"Mối quan hệ của chúng ta không phải là giả ư?"

Lục Cảnh Ngôn bị cô nhìn đến không được tự nhiên.

"Là giả."

"Nhưng cũng là thật."

Lục Cảnh Ngôn nói xong rồi lên một chiếc xe đỗ ven đường.

Đường Tuế cũng nhắm mắt theo sau.

Trong đầu cô có rất nhiều điều thắc mắc.

Có ý gì chứ?

Là giả, nhưng cũng là thật?

Tống Bân ngồi cạnh nhìn vẻ mặt khó hiểu của Đường Tuế bèn giải thích.

"Cảnh Ngôn là đỉnh lưu, mỗi lời nói hành động của cậu ấy đều ở ngoài sáng, nhưng dưới bóng tối không biết có biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chặp."

"Cậu ấy từng này tuổi rồi, hơn nữa lại là diễn viên phái thực lực, cho dù kết hôn cũng không ảnh hưởng nhiều đến sự nghiệp... Nhưng nếu cố tình giấu giếm, thì sẽ ảnh hưởng rất lớn."

"Có điều, Cảnh Ngôn, cũng đâu phải không ẩn hôn được?"

Tống Bân nghiêng đầu, nhìn về phía Lục Cảnh Ngôn.

Dù sao cuộc hôn nhân của họ cũng không kéo dài bao lâu.


Lục Cảnh Ngôn không để ý đến Tống Bân, ngược lại nhìn về phía Đường Tuế.

"Em không bằng lòng hả?"

Đường Tuế gật đầu như gà mổ thóc.

"Em cảm thấy nó không cần thiết."


Đường Tuế cười híp mắt, nhìn Lục Cảnh Ngôn.

Cô không quan tâm mình có hot hay không, cô chỉ cần thanh trừ hết giá trị hắc hóa của anh là được, nhân tiện ăn chút đồ ngon.

Lục Cảnh Ngôn thoáng sửng sốt.

Cô như vậy, có vẻ là cực kì thích anh thật, hơn nữa còn là kiểu thích mà không cần đáp lại.

Không hiểu sao có chút cảm động.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ đếm ngược 20 phút.

"Bây giờ chúng ta đi ăn chút gì đó đi."

Đường Tuế vừa nghe Luân Hồi Kính đếm ngược là bắt đầu cảm thấy khẩn trương ngay.

Ăn xong, cô còn phải quay lại bệnh viện, chắc lúc đó mẹ Đường đã kiểm tra xong rồi.

Cô còn phải đón mẹ xuất viện.

"Đi ăn?"

Tống Bân kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Cảnh Ngôn ngồi bên cạnh.

Cũng không biết liệu anh có ăn được không.

"Đến cửa hành bánh bao đi, không có ai, vừa nhìn là biết ngon."

Đường Tuế tùy ý chỉ tay về một phía.

Lục Cảnh Ngôn và Tống Bân nhìn theo.

Hả hả hả?

Ủa chớ không phải là xếp hàng càng đông thì càng ngon hả.

"Hai người chờ ở đây nhé, để em đi mua."

Đường Tuế nhìn thời gian đếm ngược, chỉ còn 19 phút.

Cô vội vàng đẩy cửa xuống xe, chạy đến cửa hàng bánh bao.

Vọt vào trong quán, cô quan sát rồi hỏi: "Ông chủ, có bán bánh bao không?"

Có lẽ vì buôn bán không tốt, nên vẻ mặt của ông chủ khá lười nhác.

"Có, nhưng hơi nguội, cô về phải hấp lại mới ăn được."

"Cô muốn mua bánh bao nhân gì?"

Đường Tuế lại gần, mua hai cái bánh bao nhân đậu, sau đó xách túi đi về phía xe của Lục Cảnh Ngôn.

Vào xe, Đường Tuế đưa túi bánh bao nhân đậu đến trước mặt Lục Cảnh Ngôn.

"Anh ăn đi, cái này ngon lắm."

Nói rồi mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Lục Cảnh Ngôn.

Lục Cảnh Ngôn rũ mắt, nhìn cái bánh bao, không muốn ăn chút nào.

"Anh không muốn ăn."

Lục Cảnh Ngôn nói xong, mím chặt môi, nghiêng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đường Tuế: "..."

Hu hu, đã dâng tới tận miệng rồi mà vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Nghĩ thôi đã muốn khóc rồi.

Cô cúi đầu, nhìn bánh bao trong tay mình.

Vậy thôi, cô ăn trước vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play