Ai biết được cô ta có âm thầm nhận thứ tốt gì từ Đường Tuế nên mới cho Đường Tuế tiếp cận cậu không."
Tống Bân nhíu mày, bước qua, rót một cốc nước cho Lục Cảnh Ngôn trước.
"Tôi đã bảo nhìn cô ấy hơi quen quen, thì ra là Đường Tuế."
"Bình thường cô ta đều trang điểm đậm, lố lăng giả tạo, đột nhiên để mặt mộc làm tôi không nhận ra được luôn."
"Cô ta tìm mọi cách tiếp cận cậu như vậy, chắc chắn có ý đồ xấu."
"Cậu là ảnh đế, dính dáng đến loại người này sẽ là bẩn danh tiếng của cậu."
Tống Bân nói xong, bĩu môi tỏ vẻ chán ghét.
Giống như Đường Tuế là thứ dơ bẩn.
Lục Cảnh Ngôn cúi đầu, liếm môi.
Bây giờ trong miệng anh vẫn còn dư vị ngọt ngào.
Lục Cảnh Ngôn nhíu mày, ánh mắt sâu xa.
Đường Tuế này khá thú vị.
Ngày hôm sau.
Đường Tuế đang ngủ say thì báo thức điện thoại reng lên.
Cô dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, tắt báo thức, rời giường.
Sau khi rửa mặt xong, thay quần short áo ngắn tay đơn giản, xỏ giày vào rồi ra ngoài.
Đi đến bệnh viện.
Trong cốt truyện, mẹ Đường trở thành người thực vật sau một vụ tai nạn xe cộ.
Cũng vì vậy mà Đường Tuế còn chưa học xong đại học đã tham gia cuộc thi tuyển chọn idol, sau đó debut thành minh tinh.
Tới bệnh viện, cô đi thẳng đến phòng bệnh của mẹ Đường.
Phòng bệnh này là phòng hai người, bây giờ chỉ có mình mẹ Đường.
Đường Tuế đi vào, quan sát xung quanh, thấy không có camera, lúc này mới yên tâm.
Cô đi tới trước giường bệnh của mẹ Đường, người phụ nữ nằm trên giường, hơi gầy gò, queo quắt.
Sắc mặc bà tái nhợt, môi không có chút huyết sắc.
Đường Tuế không nói một lời, trực tiếp dùng dao cứa tay mình, đút cho mẹ Đường uống chút máu rồi thu tay lại, cất con dao nhỏ đi.
Xong lại lấy tăm bông bên cạnh, chấm ít nước, nhẹ nhàng làm ẩm môi cho mẹ Đường.
Theo thời gian trôi qua, thiết bị máy móc bên cạnh bỗng nhiên dao động.
Hai cánh tay đang buông thõng của mẹ Đường cũng bắt đầu giật lên.
Bỗng dưng, mẹ Đường mở mắt.
Thứ đầu tiên nhìn thấy là Đường Tuế ngồi ở mép giường.
"Tuế Tuế."
Chất giọng dịu dàng khàn đặc do thời gian dài không nói chuyện.
"Mẹ."
Đường Tuế cười nhẹ, đứng đậy.
"Con đi gọi bác sĩ."
Vành mắt mẹ Đường đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
Mặc dù bà là người thực vật, nhưng trong lúc hôn mê, thỉnh thoảng bà vẫn biết những chuyện đã xảy ra.
Tuế Tuế chịu khổ đều do bà, đứa con nhỏ còn chưa học xong đại học đã phải đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho bà.
Đường Tuế ra ngoài gọi bác sĩ đến, các bác sĩ nghe nói mẹ Đường tỉnh lại thì vô cùng sửng sốt.
"Đường tiểu thư, chúng tôi đưa mẹ cô đi làm xét nghiệm, nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện."
Bác sĩ nói với Đường Tuế.
"Được."
Đường Tuế khẽ gật đầu.
Cô rất tin tưởng máu của mình.
Bác sĩ, hộ sĩ vội vã đưa mẹ Đường ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại mình Đường Tuế.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, đút bữa sáng cho Lục Cảnh Ngôn.
Đường Tuế:???
Tâm trạng vừa mới buông lỏng lại bắt đầu căng thẳng.
Luân Hồi Kính chó chết, luôn chơi cô mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT