"Ngươi là cái đồ sao chổi, hại cả nhà chúng ta thê thảm như vậy."
"Nếu không phải ngươi muốn trang sức kim cương kia, ta sẽ bị phạt trượng ư?"
"Nếu không phải ngươi kích động phụ thân ngươi, chúng ta sao có thể rơi vào cảnh ngộ như thế này."
Vương thị nói xong, giận không có chỗ trút, nên đành chào hỏi lên mặt Đường Mặc Nhi.
Đường Mặc Nhi nhanh chóng bị đánh thành đầu heo.
Nàng ta ngã xuống đất, lúc đang choáng váng mặt mày.
Nàng ta nghĩ, chẳng lẽ đã trở về hiện đại rồi.
Đợi đến khi đau đớn đánh úp tới, Đường Mặc Nhi mở to mắt, nhìn người hung thần ác sát giống hệt Vương thị, còn có Đường Duy An đứng một bên thờ ơ không quan tâm.
Trong lòng càng thêm oán hận.
"A..."
Bỗng dưng, nàng ta gào hét lên.
Vương thị đang mãi đánh nàng ta cũng bị dọa sợ.
"Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà."
Đường Mặc Nhi hoàn toàn điên rồi.
Bất luận có làm gì nàng ta, thì nàng ta vẫn là bộ dạng khùng điên này.
"Ta muốn về nhà..."
...
Hơn ba tháng sau, Đế Huyền bắt đầu chuẩn bị đại lễ phong hậu cho Đường Tuế.
Vốn có không ít người nghĩ thầm, Đường gia đã thành như vậy, chức vị quý phi này của Đường Tuế có lẽ cũng sớm lung lay.
Ai ngờ, nàng không những không rớt đài, mà còn được sắc phong thành hoàng hậu.
Đường Tuế mệt mỏi cả một ngày, đến buổi tối, mới ngồi trên long sàng, thân thể nhỏ bé đã sớm không chịu nổi gánh nặng, ngã xuống giường.
Cuộn thành một cục.
Đế Huyền đi tới, lấy mũ phượng trên đầu Đường Tuế xuống trước.
Rồi nhẹ nhàng xoa bóp cổ nàng: "Có phải rất mệt không?"
"Mệt chết đi được."
Đường Tuế nhẹ nhàng than thở, nếu sớm biết sẽ phiền toái như vậy, không bằng làm quý phi cho rồi.
Làm hoàng hậu làm gì.
"Để ta xoa bóp cho nàng."
Nói xong, Đế Huyền lại giúp nàng xoa bóp một lúc.
Đường Tuế tìm một tư thế thoải mái, tựa vào lồng ngực Đế Huyền.
"Mệt quá, ta muốn đi ngủ."
Đế Huyền cúi đầu, hôn lên gương mặt mềm mại của nàng.
"Nàng ngủ đi, ta ôm nàng đi tắm."
Đường Tuế vừa nghe hắn nói như vậy, cơn buồn ngủ lập tức chuồn mất.
Truyện Tiên HiệpNàng khẽ đẩy hắn ra, thân thể cũng lui ra sau.
"Chàng nói gì cơ!"
"Ta không cần."
Sau đó, tinh thần Đường Tuế lập tức tốt lên, càu nhàu một chút rồi bò xuống giường.
Đế Huyền cố nén ý cười, vươn tay giúp nàng cởi y phục.
"Không cần không cần mà."
Đôi tay nhỏ bé của Đường Tuế quơ loạn như đánh trống.
Đế Huyền duỗi tay ra ôm lấy thắt lưng nàng, bắt đầu xoa bóp.
"Tuế Tuế, sao ta lại cảm giác, nàng đang sợ ta nhỉ?"
Đế Huyền tiến sát lại bên tai nàng thì thầm.
"Ta, ta không có, chàng nói bừa."
Đường Tuế lắp bắp.
"Vậy hả, vậy để vi phu giúp nàng tắm đi!"
Dưới tiếng kêu yêu kiều của Đường Tuế, Đế Huyền ôm Đường Tuế bước vào bên trong.
"Vậy... vậy chàng nhẹ một chút."
Giọng nói nũng nịu, đáng yêu.
"Được."
Đế Huyền đồng ý.
Lại qua mấy ngày nữa, Đường Tuế đang nằm sấp đọc thoại bản.
Đế Huyền vén rèm lên, từ bên ngoài đi vào.
"Tuế Tuế, ta dẫn nàng ra ngoài."
"Hả?"
Đường Tuế đọc thoại bản rất vui vẻ nên không có mấy hứng thú với lời này của Đế Huyền.
"Đi ăn đồ ăn ngon."
Lạch cạch, Đường Tuế lập tức gấp cuốn thoại bản lại, ngước đầu lên, mở to đôi mắt ngập nước nhìn Đế Huyền.