"Ta có làm cho chàng vui vẻ không?"
Thật ra Đường Tuế đã mệt sắp chết rồi, cực kì buồn ngủ.
Bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này, nàng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt đầy trông mong nhìn Đế Huyền.
"Vui chứ."
Đế Huyền ngẩn người, nhưng vẫn trả lời.
Sao tự nhiên lại hỏi hắn có vui vẻ không?
"Vậy biểu hiện vừa nãy của ta, có phải chàng rất vừa lòng không?”
Đường Tuế lại hỏi.
Đợi đến khi nghe thấy câu hỏi này, Đế Huyền mới chợt hiểu ra ý tứ của Đường Tuế.
Hắn khẽ cười.
Đồ ngốc này!
"Ta rất vừa lòng."
Đường Tuế cười hì hì, rúc vào lồng ngực hắn tìm vị trí thoải mái, rồi nhanh chóng nhắm mắt lại.
Vừa chợp mắt đã ngủ thẳng đến ngày hôm sau.
Đường Tuế bị đói đến tỉnh.
Nếu không phải cực kì đói bụng, nàng cảm thấy mình vẫn có thể ngủ tiếp.
Đế Huyền đã sớm không còn bên cạnh.
Đường Tuế vừa mới vén màn trướng lên, chợt nghe bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, sau đó, Đế Huyền xuất hiện trước mặt nàng.
"Hoàng thượng."
Giọng nói lúc mới tỉnh ngủ con mẹ nó cực kì mềm mại.
Đế Huyền kéo Đường Tuế vào ngực, hôn lên mặt nàng một cái.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Đế Huyền -10, tổng còn 20. Cố lên nha Củ Cải Nhỏ."
Đường Tuế nghe thấy giá trị hắc hóa giảm nhiều như vậy, khóe miệng hơi cong lên.
Vui vẻ đến nỗi dù bị Luân Hồi Kính gọi là Củ Cải cũng tự động bỏ qua.
Hừ, nàng đường đường là nhân sâm tinh, không thèm chấp nhặt mấy chuyện nhỏ thế này đâu.
(ˉ▽ ̄~) Vui quá đi...
"Hoàng thượng, hôm qua chàng đã nói sẽ dẫn ta đi ăn đồ ngon."
Đường Tuế nghiêm mặt ngẩng đầu lên.
Liên quan đến chuyện ăn uống, nàng sẽ không quên đâu.
"Thiếu cái gì cũng không thiếu đồ ăn của nàng."
Đế Huyền nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng, trong lòng mềm nhũn.
"Ơ."
Đường Tuế hơi kinh ngạc.
Bàn tay nhỏ bé lay lay cánh tay Đế Huyền.
"Hoàng thượng, chàng nói dẫn ta ra ngoài ăn ngon, đi ra ngoài chẳng lẽ... là xuất cung hả?"
"Đúng vậy, nàng đứng lên trước đi."
"Ừm, được thôi."
Đường Tuế gật đầu lia lịa, leo xuống giường, rất nhanh đã có cung nữ tới hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo.
Khoảng một tiếng sau, Đường Tuế đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Nàng lon ton chạy đến trước mặt của Đế Huyền.
"Hoàng thượng, ta chuẩn bị xong rồi, có thể đi chưa?"
Đế Huyền nhìn một quyển tấu chương cuối cùng trong tay, thế mà hắn lại ước lượng sai thời gian, hôm nay dường như nàng ăn ít hơn mọi khi.
"Đi đường còn mất thêm một khoảng thời gian nữa, nàng đi tìm Phùng Đức Trung chuẩn bị chút điểm tâm để ăn trên đường đi."
Đế Huyền nghiêm mặt nhìn Đường Tuế nói.
Lời này vừa đúng ý nàng.
Nên nàng gật đầu lia lịa.
Chuyện này rất quan trọng.
"Vâng."
Nàng đáp một tiếng giòn tan, rồi lon ton chạy đi.
Đế Huyền nhanh chóng xem xong quyển tấu chương còn lại, rồi mới đứng dậy thay quần áo.
Đợi đến khi hắn ra ngoài, Đường Tuế đã ngồi trên ghế dựa, đong đưa cẳng chân, khẽ ngâm nga.
Nhìn hình ảnh trước mắt, Đế Huyền cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Chỉ cần có thể ở cạnh Đường Tuế, năm tháng sẽ trôi qua êm đềm.
Trái tim cũng được lấp đầy.
Tuế Tuế là phúc khí của hắn, bệnh của hắn được chữa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT