Chút chuyện nhỏ này mà muốn ảnh hưởng đến chuyện ăn cơm của nàng, không đời nào.
Khuôn mặt như cái bánh bao của Đường Tuế phồng lên, dường như không có ý định vì loại chuyện này mà dừng lại.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, đi theo nha hoàn kia, bám theo nội dung cốt truyện.
Ngón tay của Đường Tuế cứng đờ, hả?
Nàng theo bản năng cúi đầu nhìn nha hoàn một cái.
Xem ra nha hoàn này không phải người tốt lành gì.
Ngay khi nha hoàn cảm thấy không còn cơ hội nữa, chuẩn bị buông tha thì Đường Tuế bỗng đứng lên, khẽ gật đầu.
Nàng mỉm cười, dung khăn cẩn thận lau tay mình.
"Đi nào."
Hạnh phúc tới quá đột ngột, nha hoàn ngẩn ngơ một chút rồi nhanh chóng đi trước dẫn đường.
Quả nhiên, phương hướng mà nha hoàn này dẫn nàng đi, dường như không phải đường tới hậu viện, trái lại càng giống đường tới tiền viện hơn.
"Nương nương, nô tỳ bỗng nhiên rất buồn tiểu, nương nương đứng ở đây chờ nô tỳ một lát, nô tỳ đi rồi sẽ quay lại ngay."
Nha hoàn cúi đầu, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, vội vã nói xong mấy lời này liền chuồn mất, không thấy bóng người.
Đường Tuế đứng tại chỗ, đợi một lát mà vẫn chưa nghe thông báo nhiệm vụ hoàn thành.
Vừa định rời đi, lại thấy ở cổng vòm cách đó không xa, có một nam nhân hào hoa phong nhã đi tới.
Tô Tấn An đi đến, đang định quát Đường Tuế một trận.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!2.
Nhị Triều Hoàng Hậu - Dương Vân Nga3.
Đợi Mùa Phượng Nở4.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu=====================================
Ai ngờ, khi nhìn vào khuôn mặt của Đường Tuế, hắn ta kinh ngạc đứng chết trân một chỗ.
Dường như không thể tin nổi.
Đường Tuế sẽ có bộ dáng này ư?
Thật ra cũng không thể trách Tô Tấn An kinh ngạc, Đường Tuế của trước kia vô cùng tự ti, luôn cúi gằm mặt, tuy là thiên kim tiểu thư, nhưng quần áo trên người không phải quá lớn thì cũng quá nhỏ, hầu hết đều mang màu xám.
Tô Tấn An tự nhiên không nhìn ra được diện mạo xinh đẹp của Đường Tuế.
Nhưng hiện tại, Đường Tuế một thân lụa mỏng đứng nơi đây, đầu ngẩng cao, lộ ra toàn khuôn mặt, nên sẽ khiến người khác kinh ngạc không thôi.
Tô Tấn An ngớ người trong chốc lát, rồi lại lập tức nhớ đến lời dặn của Đường Mặc Nhi.
Đúng vậy, hắn ta chỉ thích Đường Mặc Nhi trong sáng thuần khiết, yêu phi giống như Đường Tuế, hắn sẽ không thích.
Đúng rồi, hắn ta đến đây là để giúp Mặc Nhi muội muội.
"Đường Tuế, ngươi đã biết lỗi chưa?"
Tô Tấn An cau mày, dùng ánh mắt không thể rèn sắt thành thép nhìn Đường Tuế.
"Hả?"
Đường Tuế khoanh tay lại, khó hiểu hỏi.
“Nữ nhân điêu ngoa nhà ngươi, lại dám phạt trượng mẹ cả, đây là tội bất hiếu."
"Đứa con gái như ngươi sao ta có thể cần được?"
Tô Tấn An nói xong, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện khác.
Lúc này, ánh mắt hắn ta nhìn Đường Tuế mang theo vẻ cực kì chán ghét.
"Trước khi vào cung, ngươi đã hứa sẽ thủ thân như ngọc vì ta, tiến cung chỉ là kế sách tạm thời. Thế mà ngươi lại trao thân cho hoàng đế, trong lúc lòng ngươi vẫn còn có ta."
"Ngươi phải hiểu rằng, hiện tại ta đã là tú tài, ta coi trọng ngươi là đại ân đại đức của ngươi!"
"Ta... ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi nghiêm túc làm việc cho lão gia và phu nhân, nhanh chóng hạ độc tên cẩu hoàng đế kia, cũng không được tranh giành thứ gì với Mặc Nhi tiểu thư nữa, ta sẽ... ta sẽ cưới ngươi làm vợ."
"Nếu không thì ta sẽ không cho ngươi cơ hội này nữa."
Tô Tấn An nói xong, liền chờ Đường Tuế đồng ý.
"Láo xược."
Đường Tuế tiến lên một bước, vả vào mặt Tô Tấn An một cái.