Tuy nói rất nhỏ nhưng Đường Tuế vẫn có thể nghe thấy.
“Ta thấy bây giờ hoàng thượng rất sủng ái quý phi nương nương.”
“Ai nói chỉ mình ngươi thấy, chẳng lẽ chúng ta không nhìn ra à?”
“Ta nghe nói, quý phi được hoàng thượng yêu thích là nhờ vào giọng hát cực kì khó nghe của mình.”
“Nói bậy, ta nghe nói là bởi vì nương nương niệm kinh, nên mới được hoàng thượng yêu thích.”
Đường Tuế nghe xong không khỏi đưa tay đỡ trán.
Nghe sao cũng không giống khen nàng.
Cùng lúc đó, Phùng Đức Trung dẫn người từ bên ngoài tiến vào, trong tay mỗi người cầm không ít đồ vật.
“Nương nương, mấy thứ này đều là đồ mới, được chuẩn bị theo sở thích của người, người dùng tạm trước đi.”
Phùng Đức Trung nói xong thì dẫn đám cung nữ và thái giám đem đồ vào.
Dưới sự hầu hạ của cung nữ, Đường Tuế rửa mặt rồi thay xiêm ý mới.
Bộ váy màu vàng nhạt làm tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng.
Đường Tuế vừa đi ra đã ngửi thấy một mùi thơm mê người, đây là đồ ăn sáng đã được chuẩn bị xong.
“Qua đây ăn sáng.”
Hôm nay vẻ mặt của Đế Huyền rất dịu dàng, dường như tâm trạng rất tốt.
Đường Tuế nghe được, giọng hắn mang theo mấy phần ý cười.
Nhắc tới ăn uống, bước chân Đường Tuế liền nhẹ nhàng đi.
Nàng bước đến, ngồi bên cạnh Đế Huyền.
Bữa sáng không khác gì ngày thường, đều là những món ăn mỹ vị.
Nhưng trước mặt, lại có thêm một bồn canh lớn.
“Uống một bát đi, đây là thứ nàng thích đấy.”
Đế Huyền duỗi tay chỉ nồi canh gà hầm nhân sâm trước mặt.
Thái giám đứng một bên thấy vậy, nhanh chóng múc cho Đường Tuế một bát, đặt trước mặt nàng.
“Đa tạ hoàng thượng.”
Giọng Đường Tuế ngọt ngào, nàng không ngờ rằng sẽ có một ngày được Đế Huyền chuẩn bị đồ ăn cho.
Trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.
Đôi tay trắng nõn cầm cái thìa lên, múc một ngụm canh cho vào miệng.
Canh rất ngon, sau khi uống vào hương vị vẫn còn lưu lại trên đầu lưỡi.
Đường Tuế uống một thìa thì cảm thấy quen quen, giây tiếp theo lại phát hiện mũi nóng lên.
Nàng sờ mũi, thì ra là chảy máu cam.
“Người đâu, mau gọi thái y.”
“Lấy khăn cầm máu cho nương nương.”
Đường Tuế che mũi, chờ thái y khám.
“Quý phi sao thế?”
Đế Huyền trầm giọng hỏi.
Hắn không muốn Đường Tuế xảy ra vấn đề gì.
Liễm thái y đứng bên cạnh, cung kính trả lời: “ Hoàng thượng, thân thể quý phi rất tốt, không thể ăn đồ quá bổ, vừa nãy nương nương uống canh nhân sâm nên bị bổ quả mức.”
“Canh nhân sâm?”
Đường Tuế nghe thấy lời này, không khỏi trợn to mắt lên.
Gì cơ?
Nàng vừa ăn cái gì cơ?
“Bẩm nương nương, bát canh nhân sâm này là hoàng thường đặc biệt sai người làm cho nương nương, bên trong có thêm vào nhân sâm vạn năm hiếm có!”
Đế Huyền cũng hơi nhướng mày, tuy hắn đã nhận ra thân thể mình khỏe lên là nhờ nàng, nhưng hắn cũng không để nàng chịu chút oan ức gì.
Trong mơ nàng nói muốn ăn nhân sâm, hắn liền cho nàng ăn.
Đường Tuế: …
Nàng há to miệng đầy kinh ngạc, có chút khó tiếp thu.
Nàng vừa rồi vậy mà ăn nhân sâm.
Chỉ nghĩ thôi…
Nhất thời, vành mắt Đường Tuế đỏ bừng, những giọt nước mắt to như hạt đậu, lộp bộp rơi xuống.
Thấy quý phi khóc, Phùng Đức Trung và thái y đứng chờ bên cạnh, cũng không dám ở lại chỗ này.
Đế Huyền thấy vậy, khuya tay, để tất cả lui xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT