Luân Hồi Kính: “Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều +90, tổng là 95.”
Đường Tuế đang mê mang, đột nhiên trừng to hai mắt.
Ơ, rốt cuộc là chuyện gì vậy.
Đang yên đang lành, tại sao giá trị hắc hóa lại tăng vọt như thế.
Chuyện này rất đáng sợ đó.
Đường Tuế: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Luân Hồi Kính: Bắt đầu bị bại lộ rồi, anh ta đã biết, mình mất trí nhớ là do bị cô đập.
Đường Tuế:!!!
Quả nhiên không thể làm chuyện xấu, một khi đã làm ắt sẽ bị bại lộ.
Vốn dĩ giá trị hắc hóa có thể quay về 0 rồi, nhưng bây giờ lại tăng vọt lên.
“Cố Kim Triều.”
Đường Tuế thoáng sợ hãi, giọng nói cũng hơi run rẩy.
“Sao thế, em sợ anh à?”
Cố Kim Triều chống hai tay lên giường, đè Đường Tuế xuống dưới người mình.
Đường Tuế nằm trên chiếc giường mềm mại, đôi mắt sáng ngời, long lanh.
Hàm răng trắng như tuyết, cô cắn chặt môi dưới mình, căng thẳng, hoảng hốt nhìn Cố Kim Triều.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm chặt ga trải giường, cả người liều mạng lui về sau, cũng không dám nhìn thẳng vào Cố Kim Triều.
“Không, không sợ.”
Giọng Đường Tuế rất nhỏ, có chút lắp bắp.
“Đường Tuế.”
Ngón tay thon dài của Cố Kim Triều siết chặt cằm Đường Tuế.
Rồi hung tợn nói: “Anh đã sớm nói với em rồi, không nên lừa anh.”
“Sao, coi anh như thằng ngốc mà đùa cợt, em rất vui à?”
Lời nói của Cố Kim Triều cũng dần dần trở nên nguy hiểm.
“Em...”
Đường Tuế rất muốn giải thích, nhưng cũng không thể nào giải thích.
Khi cô vừa xuyên qua, đúng lúc nguyên chủ đang tranh chấp với anh, nhưng sau đó...
Sau đó, cô cũng không gạt anh mà.
“Đúng là lúc trước anh không thích em. Là em nói dối anh, là em đập bình hoa vào đầu anh, nhưng đó cũng là do anh bóp cổ em trước mà... Em sai, cả hai chúng ta cũng đều sai.”
Sau khi Đường Tuế nói xong những lời này, cô dễ dàng cảm nhận được hơi thở trên người của Cố Kim Triều càng lạnh băng hơn.
“Nhưng anh không tin em nữa rồi.”
Giọng Cố Kim Triều lạnh lẽo như ngâm trong băng.
Đường Tuế cắn môi, có chút không biết phải làm sao.
Trước đây, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế, nên nhất thời cũng không biết phải xử lí như thế nào.
Đường Tuế đang định nói tiếp, nhưng Cố Kim Triều đã đứng dậy rời đi.
“Bang…”, cửa phòng bị đóng lại.
Bên trong căn phòng lớn này, chỉ còn một mình Đường Tuế.
Đường Tuế: Phải làm sao bây giờ?
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, làm bánh ngọt cho Cố Kim Triều.
Đường Tuế: Giá trị hắc hóa đã lên tới 95 rồi. Mi có chắc sau khi làm bánh ngọt là có thể xong chuyện không?
Cô không tin.
Luân Hồi Kính: Nhanh chóng đi làm nhiệm vụ, cảnh cáo điện giật.
Đường Tuế khẽ vỗ mặt, nhíu mày, xuống giường.
Khi xuống dưới lầu, cũng không có ai ở đó cả.
Bởi vì quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt nên khi trời tối, Cố Kim Triều sẽ để bọn họ trở về.
Căn nhà trông có chút lạnh lẽo.
Mắt Đường Tuế đỏ lên.
Cô mấp máy môi, đứng trong bếp, đeo tạp dề vào trước, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng điểm nhẹ lên cằm mình.
||||| Truyện đề cử:
Tô Đường |||||
Phải làm gì đây?
Ánh mắt cô khẽ va chạm vào chai rượu ở trong tủ rượu.
Đúng rồi, làm chiếc bánh tart chocolate nhân rượu.
Nghĩ đến đây, mắt cô sáng lên, đầy hào hứng bắt đầu làm.
Bộ não thì biết làm nhưng chân tay thì không, đặc biệt là làm bánh ngọt kiểu này, hơi khó.
Ừm, lần đầu tiên, thất bại.