"Lan nhi......" Hứa Tam Oản khó khăn kìm nén cảm xúc, cả người nóng lên, tay càng thêm không có quy củ. Cổ áo Lý Tú Lan bị kéo xuống một chút, lộ ra áo lót tuột tới bả vai, trên yếm đỏ thêu uyên ương hí thủy, che lấp điểm nhỏ màu hồng.

Bàn tay Hứa Tam Oản thô to nóng bỏng tiến vào trong yếm, sờ tìm thăm dò, rốt cục tìm được mục tiêu, nắm lấy hồng quả xoa nắn một phen đến khi thẳng đứng lên cũng không buông tha, cúi đầu vào ngực Lý Tú Lan, há mồm hàm trụ hít duyện, ngậm lấy điểm nhỏ run rẩy kia không buông.

Lý Tú Lan thẳng thắt lưng, đẩy Hứa Tam Oản ra, nhưng cũng chỉ là vô lực mềm mại, giống tư thái dục cự còn nghênh.

Trước ngực tê dại, đầu óc một mảnh hỗn độn, Lý Tú Lan kẹp chặt chân, cọ xát vài cái. Hứa Tam Oản giương mắt thấy dáng vẻ của Lý Tú Lan, tay di động qua lại, vén quần lụa lên, nắm lấy tiết khố, nhẹ nhàng kéo một cái.

Lý Tú Lan hít một ngụm khí, miệng nhỏ lộn xộn la hét không cần.

"Sợ?" Hứa Tam Oản thở hổn hển hỏi.

Lý Tú Lan gật gật đầu, lấy tay che mặt không dám nhìn.

"Không có việc gì, Lan nhi. Ta giúp ngươi." Hứa Tam Oản đưa tay phủ lên vật nhỏ phấn hồng, đùa bỡn một phen. Lý Tú Lan run rẩy thắt lưng, hơi hơi tách chân ra, tùy ý Hứa Tam Oản đùa giỡn.

"Ưm......" Lý Tú Lan hừ nhẹ, Hứa Tam Oản áp y ở trên bàn, động tác trên tay không ngừng, lỗ nhỏ trên đỉnh run rẩy rỉ nước. Lý Tú Lan không chịu được, khóc gọi "Tam Oản ca! Ta không thích...... Thật xấu hổ!"

Hứa Tam Oản hôn nhẹ đôi mắt đang nhắm chặt an ủi y, nhanh hơn chút.

"A ——" Lý Tú Lan ngâm cao một tiếng, ngồi phịch ở trên bàn, thở dồn dập.

"Mau lau!" Lý Tú Lan vội vàng nói.

"Không quan trọng." Hứa Tam Oản cười cười, Lý Tú Lan thẹn quá thành giận trừng mắt liếc hắn một cái, sẵng giọng "Còn không lau đi."

Hứa Tam Oản đành phải thuận theo vươn tay, Lý Tú Lan liếc nhìn, ánh mắt liền dời về phía khác, nắm tay Hứa Tam Oản tùy tiện lau.

"Để ta." Hứa Tam Oản bất đắc dĩ lắc đầu, cầm lấy khăn lụa trong tay Lý Tú Lan.

Lý Tú Lan nhìn trộm Hứa Tam Oản, lại bắt gặp tầm mắt trêu tức của hắn, quay đầu đi.

"Lan nhi, ngươi xem......" Hứa Tam Oản kêu, Lý Tú Lan quay sang, nhìn chằm chằm chỗ phồng lên, giống như sắp xuyên thủng mặt đất.

"Ngươi sao lại......" Lý Tú Lan khó có thể mở miệng, một bên mắng Hứa Tam Oản lưu manh vô liêm sỉ, một bên vươn tay trắng nhỏ, cách vải dệt ma sát. Vật kia giống như càng thêm kích động, gắt gao đỉnh lòng bàn tay y. Lý Tú Lan hoảng sợ, thu hồi tay.

Hứa Tam Oản hơi thở hỗn loạn, đôi mắt lóe ra, tội nghiệp nhìn Lý Tú Lan.

"Lan nhi......"

"Không cho nói!" Lý Tú Lan giả bộ hung ác, lại thử ma sát. "Xoa xoa đi." Nghe Hứa Tam Oản ẩn nhẫn nói, y tăng lực đạo trên tay, di chuyển qua lại. Hứa Tam Oản chê chỉ thế này không đã, muốn rút quần ra, bị Lý Tú Lan quát "Không được!"

Hứa Tam Oản nghĩ đại khái là Lý Tú Lan đối với việc cùng nam tử còn có mâu thuẫn, cũng không cưỡng cầu, chỉ trông vào tay nhỏ bé của Lý Tú Lan cách vải thô ma sát.

Một hồi lâu, Lý Tú Lan mỏi tay, lại không muốn lại tiếp tục. Hứa Tam Oản dỗ y, cầm tay Lý Tú Lan, cởi bỏ khố, duỗi vào trong. Lý Tú Lan muốn rút tay lại bị Hứa Tam Oản gắt gao túm, giãy không được. Mặt đỏ lợi hại, tùy tiện để Hứa Tam Oản nắm tay cùng nhau di chuyển.

Rốt cục, nghe thấy Hứa Tam Oản rên một tiếng, trên tay Lý Tú Lan dán một mảnh, mới kết thúc trận hồ nháo dài đằng đẵng này.

Hai người ôm nhau nửa ngày, thẳng đến khi hạ nhân đến thúc giục dùng cơm, mới thoát ra khỏi bầu không khí giằng co.

"Lan nhi, ngươi thay ta viết một phong thư." Hứa Tam Oản đưa Lý Tú Lan quýt đã lột vỏ, đột nhiên nói.

"Hử? Là gửi cho người nào? Người nhà hay là......" Lý Tú Lan hỏi.

Hứa Tam Oản nghĩ nghĩ, nói "Xem như bạn bè. Chẳng qua lần này là muốn nhờ hắn làm chút đồ. Ta trước nay nói chuyện trực lai trực khứ, không nói được mấy cái quanh co khúc khuỷu của văn nhân."

Lý Tú Lan gật đầu, cũng không nghĩ nhiều, đợi đến khi nghe Hứa Tam Oản nhắc tới nam nam thành hôn, bút trong tay dừng một chút.

"Lan nhi cảm thấy kinh ngạc?" Hứa Tam Oản hỏi.

"Nam nam thành hôn! Chuyện hồ nháo như vậy? Ngươi...... Ngươi muốn bị người trong thiên hạ nhạo báng sao?" Lý Tú Lan tim bùm bùm loạn nhảy, vui sướng cùng sợ hãi hòa trộn cùng một chỗ, im lặng đỏ mắt, nước mắt đảo quanh hốc mắt, vẫn kìm nén không rơi xuống.

"Luật pháp Đại Lương cũng đâu có quy định nam nam không thể thành hôn?" Hứa Tam Oản thản nhiên "Ta không muốn Lan nhi chịu ủy khuất, lén lút là hành vi của tiểu nhân."

"Nhưng là......" Lý Tú Lan muốn nói lại thôi.

"Lan nhi, ta muốn đường đường chính chính thú ngươi." Hứa Tam Oản nói "Lúc trước mang ngươi quay về trại, ta liền hạ quyết tâm, vô luận như thế nào, cũng muốn cho ngươi một cái danh phận. Chỉ là lúc trước chuẩn bị giá y cùng trang sức đều là đồ dùng của nữ nhân. Đồ dùng cho nam nam thành hôn không dễ mua, đành phải tìm người đặt làm."

Lý Tú Lan sững sờ tại chỗ, nhất thời đã quên trả lời. Y nghĩ, nam nhân này, còn tốt hơn so với tưởng tượng, tốt hơn trăm ngàn lần. Tâm tình thời niên thiếu thoáng chốc thông suốt, nhảy ra khỏi lồng ngực, đảo quanh không trung, tỏa ra hương ngọc lan thơm ngát. Y thấy cảm xúc rộn ràng đó lan rộng, tràn ra khắp phòng, dừng ở tóc, khuôn mặt, xiêm y...... mọi nơi trên thân thể Hứa Tam Oản, cuối cùng phủ toàn thân, hòa tan.

"Lan nhi, chúng ta thành thân đi." Hứa Tam Oản lại nhắc chuyện ngày đó chưa được đáp lại.

Nhưng lúc này, Lý Tú Lan không có lắc đầu cự tuyệt. Y khẽ gật đầu, có chút xấu hổ, lại kiên định quả quyết. Y nói: "Được." Mọi người đọc chương mới nhất tại Dembuon.vn nhé. tui sẽ update bên đó trước á.

- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Triệu Hổ lay lay Lý Tú Mai đang say rượu, tiếng bước chân ngoài cửa ngày càng gần, tim hắn càng dâng lên tận cổ họng.

"Tú Mai, mau tỉnh."

Lý Tú Mai vỗ tay Triệu Hổ, trở mình, tiếp tục ngủ.

"Lan nhi, ta là Nhị bá mẫu." Phụ nhân đứng ở cửa, gõ cửa kêu.

Phụ nhân chờ một lát, trong phòng không ai đáp lại.

"Lan nhi?" Phụ nhân lại gọi.

Triệu Hổ chà xát tay, vẫn là đi mở cửa.

"Bái kiến phu nhân......" Triệu Hổ ngây ngốc đứng ở cửa.

Phụ nhân mắt lé cao thấp tả hữu đánh giá Triệu Hổ một phen, cười cười "Ngươi chính là bạn tốt của Lan nhi?"

"Phải" Triệu Hổ không quá thích ánh mắt của phụ nhân trước mặt, giống như gai nhọn đâm vào hắn.

"Lan nhi thì sao? Ở trong phòng sao không ra cửa mở, ngược lại để khách nhân phải vất vả." Phụ nhân môi đỏ khẽ mân, có chút ý tứ đùa cợt.

"Hắn uống rượu."

Hai hàng lông mày của phụ nhân nhéo cùng một chỗ, không vui nói "Sao lại không quy củ như vậy!" Nói xong, muốn vào trong phòng chất vấn, Triệu Hổ ngăn trước cửa nói "Hắn ngủ rồi."

Thân hình cao lớn cường tráng đứng ở phía trước như toà núi nhỏ, phụ nhân không chen vào được, đành từ bỏ, căm giận phất tay áo rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play