“Tiểu cha, ngươi có mệt không? Chúng ta nghỉ một lát đi?” Một tiểu nam hài mặt mày lấm lem, thần sắc lo lắng nhìn thiếu niên bên cạnh so với y càng lôi thôi lếch thếch, mà sắc mặt lại vô cùng kém, đang không ngừng túa ra mồ hôi lạnh.
Thiếu niên gầy gò này chính là Hi Trần, đang cố nở một nụ cười suy yếu, “Không sao đâu, tiểu thiếu gia, ta. . . . Không mệt. . . . Chúng ta. . . . đi tiếp một lát nữa đi!”
Hai chân run rẩy vẫn cố khập khiễng bước đi, không chịu nghỉ ngơi một chút, bàn chân đã lâu không mang giày vì phải gấp rút lên đường nên đã phồng rộp đến chảy máu.
Tiểu nam hài bất mãn nhíu mày, nhìn chằm chằm Hi Trần, đột nhiên xoay đầu cúi gập người xuống, bướng bỉnh nói: “Nhưng mà ta mệt mỏi! Không muốn đi!”
Nếu còn đi tiếp như vậy nữa, tiểu cha sẽ không chịu đựng được mất!
Từ ngày bị đuổi đi, y đã nhìn ra tiểu cha bị bệnh, dọc đường vì đi tìm cái gã phụ thân mà y chưa bao giờ gặp mặt, mà hai người bọn họ phải sống những ngày không nơi nương tựa, vì lo lộ phí đi đường, tiểu cha còn cố sống cố chết làm việc, đan sọt tre, nhặt củi đến từng nhà trên trấn cầu xin mọi người mua, thậm chí còn leo lên mấy đỉnh núi, hái một chút dược liệu bình thường bán cho hiệu thuốc, những việc này tất cả chỉ vì muốn tiểu thiếu gia -y được ăn no mặc ấm, thậm chí Hi Trần cũng không muốn đến thầy thuốc xem bệnh của mình một chút!
Kể cả những lúc chẳng còn một đồng hào nào trong người, tiểu cha cũng sẽ vào trong núi tìm chút rau dại quả rừng mang về cho y ăn no căng cả bụng, cho tới bây giờ Hi Trần không hề để y phải chịu đói hay bị lạnh! Còn bản thân mình lại có thể không cần ăn, thường thường vài ngày cũng không thấy tiểu cha ăn một chút. Tiểu nam hài đau lòng nhìn Hi Trần, tiểu cha hắn. . . . Có thể bỏ mặc ta, một mình cao chạy xa bay mà! Vì sao phải ủy khuất chính mình như vậy, nhận hết tất cả hành hạ và coi thường?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.