3 tháng sau, Đông Quân Phủ.
Thế Hoa cầm trên tay một cái ống nhòm màu trắng sữa, dọc theo ống kính có thể thấy được các trận văn chằng chịt.
Không sai, đây là một cái Hồn Đạo Khí.
"Tinh Mang Kính này đã đạt đầu đủ yêu cầu của cấp 4 Hồn Đạo Khí, bài kiểm tra tra ngày mai ngươi hẳn sẽ vượt qua." Thế Hoa gật đầu, nói với Diệp Linh Linh đang ngồi ở trước mặt hắn
Sau khi Diệp Tịch Thuỷ biết hắn phụ đạo Diệp Linh Linh thì không có ngăn cản, hơn nữa còn phối hợp để tiến độ phát triển của Diệp Linh Linh theo kịp Hồ Liệt Na.
Mà do tốc độ học tăng cao, cũng dẫn đến thời gian kiểm tra của Diệp Linh Linh được dời lại gần hơn.
Mà hôm này Thế Hoa để cho nàng làm thử Tinh Mang Kính, một loại cấp 4 công năng Hồn Đạo Khí dùng để truy vết các vết nhiệt độ, ba động năng lượng của các loại sinh vật sống, hơn nữa còn có thể gia tăng tầm nhìn của người sử dụng lên đến 2 dặm.
Tuy lợi hại nhưng Tinh Mang Kính lại có cơ cấu phức tạp cùng trận văn đa dạng, nên cho dù là lâu năm cấp 4 Hồn Đạo Sư cũng không chắc chắn một lần là chế tác thành công.
Mà Diệp Linh Linh có thể chế tác được nó thì chứng tỏ nàng đã có trình độ của một cấp 4 Hồn Đạo Sư.
"Ân, bài kiểm tra ngày mai ta sẽ vượt qua." Diệp Linh Linh nhìn nụ cười của Thế Hoa thì tự tin nói.
Diệp Linh Linh gật đầu nhẹ nhàng nói, giọng nói của nàng như một dòng suối thanh tịnh mà mềm mại rót vào tai của Thế Hoa.
Mặc dù Diệp Linh Linh so với Thế Hoa lớn hơn một tuổi, nhưng do tính cách của Thế Hoa tương đối lão thành, nên Diệp Linh Linh với việc Thế Hoa gọi tên của mình thì không có cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại trong lòng không hiểu tung tăng.
"Mấy tháng này ngươi tiến bộ không thiếu, cũng đã đến lúc thể hiện thành quả cố gắng của mình, cố lên." Thế Hoa cho nàng một cái thủ thế cố lên.
"Cái này cũng nhờ có ngươi, Thế Hoa.
Cảm ơn ngươi." Diệp Linh Linh thì cúi đầu một cái.
"Không có gì, dù sao ngươi cũng là đồ đệ của Diệp tỷ, còn là bằng hữu của ta, giúp ngươi là chuyện ta nên làm." Thế Hoa thấy vậy thì phất tay nói.
"Bằng hữu sao?" Diệp Linh Linh không hiểu tại sao khi nghe hai chữ này, trong lòng hơi hụt hẫng.
"Linh Linh, ngươi có việc gì sao?" Thế Hoa nhìn về phía vẻ mặt của nữ hài bỗng nhiên buồn bã thì quan tâm hỏi.
"Không, không có gì." Diệp Linh Linh lấy lại tinh thần, trên mặt hiện lên nụ cười thản nhiên mà bình thường.
"Vậy được rồi, bây giờ cũng gần buổi trưa, ngươi vẫn là về nhà nghỉ ngơi." Thế Hoa thấy nàng trở lại bình thường thì cũng không hỏi nhiều mà khuyên nàng trở về nhà.
Trước khi thi cũng không nên quá áp lực a.
"Ân, ngày mai gặp lại, Thế Hoa."
"Ân, mai gặp lại." Thế Hoa đáp lại.
Sau khi tiễn đưa Diệp Linh Linh rời khỏi phủ, Thế Hoa lại đi đến Cung Phụng Điện, bởi hôm nay là ngày Thiên Nhận Tuyết xuất quan.
...
Cung Phụng Điện, nơi cầu nguyện của Thiên Sứ Thần.
Dưới chân Thiên Sứ Thần giờ đây xuất hiện một cánh cổng không gian, phía sau có người bước ra.
Nàng có đôi mắt phượng màu lam trong suốt, mỗi lần đảo mắt lại toả ra mị lực không thể nào ngăn cản.
Đôi khuyên tai cùng màu với đôi mắt như càng làm nổi bật thêm nét đẹp của gương mặt nàng.
Khí tức quý khí mà cao ngạo kết hợp với tràng năng lượng bàng bạc làm cho người ta cảm giác đối mặt với biển cả rộng lớn.
Đây là Thiên Nhận Tuyết, bây giờ nàng mới 15 tuổi mà đã đạt đến 70 cấp.
Đây là từ lúc Đấu La Đại Lục được hình thành đến này chưa từng có tiền lệ, cũng là kỷ lục cao nhất được xác lập.
"Phụ thân, gia gia." Thiên Nhận Tuyết nhìn thấy hai người mỉm cười hài lòng nhìn nàng thì vui vẻ chào.
"Tuyết nhi, chúc mừng ngươi đã thành công." Thiên Tầm Tật vượt lên trước Thiên Đạo Lưu mà chúc mừng nữ nhi của mình.
Không thể không nói thân là phụ thân của nàng hắn có bao nhiêu kiêu ngạo, quả đúng là nữ nhi của ta.
"Tiểu Tuyết, cực khổ ngươi rồi." Thiên Đạo Lưu không để ý Thiên Tầm Tật lên trước mà cực kỳ hoà ái nói với Thiên Nhận Tuyết.
Thân là Đại Tế Ti của Thiên Sứ Thần, thấy hậu đại của mình có thiên tư trác tuyệt như vậy thì hắn không thể nào không hạnh phúc.
Duy chỉ có thần khảo cuối cùng...có thể lúc đó là lúc mà hắn nhìn thấy nàng lần cuối cùng.
Nhưng Thiên Đạo Lưu cũng ngay lập tức thu thập tâm tình của mình.
Hắn không giống với Ba Tái Tây là làm đá lót đường cho người lạ mặt, mà là cho chính huyết mạch của mình, nên không có chút căm phẫn hay hối hận nào.
Chỉ là có chút tiếc nuối...bởi khi xưa đồng bạn vẫn chưa gặp lại.
"Trái tim của Ba Tái Tây ta Thiên Đạo Lưu không nhận được, vậy ngươi ở đâu a, Đường Thần."
"Đến cuối cùng, ta vẫn muốn cùng ngươi có một trận chiến.
Coi như là chương cuối cùng kết thúc nhân sinh của ta." Thiên Đạo Lưu vừa nghĩ vừa nói chuyện với tôn nữ của mình.
Như bây giờ, vẫn rất tốt.
...
"Có vẻ là ta vẫn đến trễ a." Thế Hoa đi vào chỗ của Thiên Sứ Thần thấy Thiên gia tổ 3 người đang nói chuyện thì đi đến nói.
"Thiên gia gia hảo."
"Tật thúc hảo."
"Tuyết nhi tỷ, đã lâu không gặp." Thế Hoa nhìn về phía Thiên Nhận Tuyết nay đã cao 1m8 thì cười thân thiện nói.
Thiên Nhận Tuyết nay đã là thiếu nữ rồi a, không còn là nữ hài nữa.
Mà hắn nay vẫn chỉ là nam hài tử.
Thiên Đạo Lưu gật đầu đáp lời Thế Hoa, sau đó là xách nhi tử của mình Thiên Tầm Tật biến mất.
Hắn cũng không muốn làm bóng đèn cản trở kế hoạch mà mình đã vạch ra mấy năm liền.
Thiên Nhận Tuyết cũng cảm nhận được động tác của Thiên Đạo Lưu, ánh mắt nhìn về phía Thế Hoa mà giơ lên ma trảo của mình.
"Ngươi đúng là ma quỷ đâu, vừa tới thì gia gia cùng phụ thân liền biến mất." Sau đó là một màn nhào nặn mặt của Thế Hoa.
"Đó là quyết định của hai người bọn hắn, ta liên can gì." Thế Hoa cũng không tránh thoát ma trảo của nàng, hay có thể nói là tránh không được.
"Ngươi vậy mà cũng thăng lên được 44 cấp, không tệ." Thiên Nhận Tuyết mỉm cười nhìn về phía Thế Hoa, không hiểu có một loại muốn ôm xúc động.
Thế Hoa đối với Thiên Nhận Tuyết hiểu rõ cực kỳ.
Nhìn thấy ánh mắt vừa muốn lại vừa kìm chế của nàng thì mỉm cười mà giơ rộng hai tay ra, ôm nàng vào lòng.
Chiều cao của Thế Hoa mặc dù đã đến 1m6, nhưng so với 1m7 của Thiên Nhận Tuyết vẫn có chút chệnh lệch.
Nhưng không đến mức lúng túng giống hai năm trước.
Mũi của Thế Hoa hơi hít thở, vẫn là cái mùi vani kia, thoảng thoảng dịu nhẹ
"Ngươi vẫn là thơm như vậy a? Lúc tu luyện vẫn còn sử dụng loại xà phòng tắm cũ sao?" Hắn hơi thắc mắc hỏi, chẳng lẽ lúc bế quan vẫn còn tắm sao.
"Thơm lắm sao?" Thiên Nhận Tuyết vốn đang cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc nghe vậy thì như nảy ra chủ ý xấu xa gì, hỏi.
"Ân, rất thơm, ngửi mãi mà không chán." Thế Hoa gật đầu.
"Đó là mùi cơ thể của ta.
Thế nào, kinh hỉ hay không, tiểu sắc phôi?" Thiên Nhận Tuyết nở lên nụ cười xấu xa mà nói, nhưng mà nói xong thì hai lỗ tai của nàng lại hồng thấu.
Cái câu trả lời này...thật không đứng đắn!
Thế Hoa cũng khựng lại, tuy mặt hơi lộ lên nét xấu hổ nhưng cũng cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình.
"Tất...tất nhiên, ít ra ta còn biết về sau cái mùi này vẫn sẽ không thay đổi."
"Cái gì mà về sau..." Thiên Nhận Tuyết lúc này so với phía trước còn xấu hổ, Thế Hoa tên này đúng là so nàng càng không đứng đắn.
"Tương lai không phải sẽ biết sao, Tuyết nhi tỷ?" Thế Hoa nghe vậy thì biết mình đã lấy lại thế chủ động, nhướn người ở bên tai của nàng nói.
"Ngươi đúng là không biết xấu hổ." Thiên Nhận Tuyết tức giận bấm eo của hắn một cái, cái này đúng là được một tấc thì lại muốn tiến thêm một thước.
"Tha ta, Tuyết nhi tỷ, tha ta..."
Thế là ác nhân Thế Hoa bị thiên sứ Thiên Nhận Tuyết trừng trị.
...
Giáo Hoàng Điện tẩm cung,
Ở giữa sân là Thế Hoa cùng Thiên Nhận Tuyết, lúc này cả hai đang nói chuyện.
"Vậy đệ thất Hồn Hoàn của ngươi phải phải dùng thần ban Hồn Hoàn sao?" Thế Hoa xác nhận lại một lần nữa.
Theo Thiên Nhận Tuyết nói thì nàng trên cơ bản vẫn chưa vượt qua được đệ nhất khảo của cả hai loại Thần Khảo, bởi nàng chưa có đệ thất Hồn Hoàn nên tuy là 70 cấp nhưng vẫn chỉ là cái Hồn Đế.
"Ân, gia gia nói các đời Đại Tế Ti trước khi thực hiện thần khảo đến giờ còn dư hai khoả thần ban Hồn Hoàn, mà ta là người sẽ được sử dụng hai khoả thần ban Hồn Hoàn này." Thiên Nhận Tuyết giải thích.
Thế Hoa cũng gật đầu, bởi khi Hồn Linh chi pháp chưa được phát triển thì thần ban Hồn Hoàn là cách tốt nhất để đạt được niên hạn cực hạn của cơ thể có đạt được.
"Vậy khi nào ngươi định hấp thụ? Dù sao cố gắng đột phá 10 vạn năm Hồn Hoàn cũng không phải chuyện dễ dàng a."
Thiên Nhận Tuyết muốn đạt được 10 vạn năm niên hạn cho đệ thất Hồn Hoàn, đây là một cái thách thức không nhỏ.
"Hẳn là một tuần nữa, dù sao mới xuất quan nên ta cần khuây khoả một chút." Thiên Nhận Tuyết vươn hai tay giãn người ra, dù sao 2 năm tu luyện liên tục buồn tẻ cực kỳ.
Sau đó nàng nhìn về phía Thế Hoa, hơi mong chờ nói.
"Hoa đệ, đi dạo phố với ta như thế nào?"
Mà Thế Hoa làm sao có thể làm đôi mắt màu lam kia thất vọng đâu.
Hắn đi về phía nàng, lịch thiệp mà nâng tay của nàng nên, cúi đầu mà hôn nhẹ trên mu bàn tay rồi nhẹ nói.
"Đây là vinh hạnh của ta, thưa Thiên tiểu thư."
"Ngươi a, chính là nhiều hoa văn." Tuy nói thế những nét cười trên mặt của Thiên Nhận Tuyết đã bán rẻ nội tâm của nàng, dù sao dạng này cũng rất là lãng mạn.
"Ta sẽ coi đó là một lời khen." Thế Hoa mỉm cười, sau đó dắt tay của nàng rời khỏi Vũ Hồn Điện, hướng về nơi phồn hoa nào nhiệt Vũ Hồn Thành.
...
Ở Vũ Hồn Thành, buổi tối.
Bây giờ là cuối tuần nên Vũ Hồn Thành phá lệ nhộn nhịp, khắp các đừng phố hiện lên đủ loại đèn có màu sắc khác nhau, làm khắp nơi lộ vẻ phồn hoa thịnh vượng.
Mà giữa dòng người nhộn nhịp có hai bóng người rất nổi bật là Thiên Nhận Tuyết cùng Đông Quân Thế Hoa, cả hai cùng chung dưới một chiếc ô bằng lụa có màu trắng tinh khiết.
Nhan trị của cả hai đều rất cao nên cũng dẫn đến nhiều ánh mắt như có như không mà lướt qua hai người.
Nhưng thực sự cũng chẳng ai dám đến gần, bởi khí chất của cả hai đều là khí chất của thượng vị giả không phải lúc nào cũng gặp được.
Mà Vũ Hồn Thành là nơi sơ hở một chút liền chọc đến hậu đại của Phong Hào Đấu La, nếu mà không cẩn thận thì đến lúc đó không tàn thì cũng phế.
"Hoa đệ, bây giờ đi ăn như thế nào?" Thiên Nhận Tuyết nhìn về phía các quán ăn đông đúc người thì nói, dù sao 2 năm kia nàng ăn uống cũng không được ngon miệng lắm.
"Không có vấn đề, để ta dẫn ngươi đi tới chỗ ăn ngon." Thế Hoa dắt đôi tay mềm mại của nàng, nhẹ nhàng đi khỏi dòng người, hướng về một hẻm tối mà đi.
Vừa hay chỗ này lại gần chỗ của Tuỳ Tâm Tiểu Tửu Quán.
...
Tuỳ Tâm Tiểu Tửu Quán,
Thế Hoa dẫn Thiên Nhận Tuyết đi vào.
"Ồ, lại có khách sao?" Lan Thiều Du ở phía sau bếp không biết đang làm gì thì nghe tiếng mở cửa, đi ra nhìn thấy Thế Hoa thì biểu hiện đầu tiên là khựng lại, sau đó vẻ mặt thân thiện nói.
"Chào mừng quý khách đến với Tuỳ Tâm Tiểu Tửu Quán, mời quý khách ngồi."
"Lão bản, lâu rồi không gặp." Thế Hoa mỉm cười nói.
Lần cuối đến đây ăn cũng đã là 1 năm trước, dù sao thời gian rảnh rỗi của hắn cũng không nhiều.
Tu luyện, học tập rồi lại tu luyện, mọi thứ cứ như vậy mà kéo hết ngày của hắn.
"Lâu rồi không gặp công tử, không biết vị này là..." Lan Thiều Du ánh mắt không che giấu sự kinh diễm của bản thân với vẻ đẹp của Thiên Nhận Tuyết.
Nhưng tại sao hắn lại có cảm giác vị này nhìn có chút quen mắt.
"Nàng là Tuyết nhi, là tỷ tỷ của ta." Thế Hoa cũng giới thiệu nàng.
"Lan Thiều lão bản hảo, Lan Gia danh tiếng tiểu nữ đã nghe qua." Thiên Nhận Tuyết lễ phép đáp lời.
Nàng cũng nghe danh của Lan Thiều Du, hoặc có thể nói ai trong Hồn Sư Giới cũng từng nghe qua Lan Gia.
"Tuyết nhi tiểu thư hảo." Lan Thiều Du cũng đáp lại, hắn nhìn liền biết hai người này cũng chẳng phải máu mủ ruột thịt gì, hẳn là đường đệ đường tỷ cái loại quan hệ này.
Mà ở loại thế giới này, kiểu quan hệ này rất dễ dàng bị biến chất.
Cũng giống như hắn cùng lão bà của mình, cũng là tỷ đệ tình thâm đi lên.
Nhưng nhìn Thế Hoa thì hắn lại nhớ đến tiểu hồ ly thường đến đây dùng bữa.
Đến cuối cùng hắn vẫn là lắc đầu, việc của thế hệ trẻ không phải là hắn có thể quản, chỉ là hi vọng vị công tử này đến cuối cùng không làm hắn thất vọng.
"Hai vị đợi ta làm món xong liền đem lên ngay." Lan Thiều Du nói xong thì liền quay xuống bếp.
Mà Thế Hoa cùng Thiên Nhận Tuyết hai người thì câu có câu không nói chuyện, đến khi Lan Thiều Du đem hai dĩa thức ăn lên thì hai người mới dùng bữa.
Tất nhiên là không thể thiếu những lời khen có cánh cho thức ăn của Lan Thiều Du làm cho lão giả nở mày nở mặt.
...
Sau khi dùng bữa xong thì khi Thế Hoa định trả tiền lại bị Lan Thiều Du ngăn lại, nói phần thịt của Thải Thản Tuyết Ma lúc trước là đã đủ rồi.
Thế Hoa nghe vậy thì cũng không khăng khăng trả tiền, chỉ là nói về sau sẽ ghé qua rồi cùng Thiên Nhận Tuyết rời đi.