Những người bị bắt được ở đây cũng biết được Thế Hoa là người của Vũ Hồn Điện nên không dễ trêu vào, thấy hắn đi tới cũng liền nhường ra một con đường.
Bọn họ suy cho cùng chỉ là bách tính bình dân, đối với Vũ Hồn Điện bên cạnh sự cảm tôn kính sâu sắc thì bên cạnh đó thì còn là sự kính sợ từ tận sâu trong đáy lòng.
Cứ nhìn cách lão Kiệt Khắc (Jack) đối xử cung kính với Tố Vân Đào khi thực hiện thức tỉnh Vũ Hồn là biết.
Mà tiểu miêu nữ như cảm nhận được hướng mà Thế Hoa đi tới là chỗ mình thì tai mèo rũ xuống, cái đuôi vốn còn sức sống cũng co lại, cả thân thể càng là run rẩy không ngừng.
Thế Hoa thấy phản ứng kịch liệt của nàng thì cũng không có chút nào làm lạ.
Những người này trước đây hẳn cũng trải qua đại nạn, lòng phòng bị với ngoại nhân cũng bị tăng cao.
Nhưng phần lớn cũng là bất lực với sức mạnh của mình, dù sao sự khác nhau giữa Hồn Sư cùng phàm nhân vẫn còn tại đó.
Liền chính người trưởng thành còn thấy bất lực, chứ nói gì đến một nữ hài khoảng 6 tuổi.
Nhưng nhìn nàng kinh hãi như vậy thì Thế Hoa cũng biết đây cũng không phải là cách, khi đến trước mặt nàng thì hoà ái nói.
"Tiểu ni tử, đừng sợ hãi.
Ta là người của Vũ Hồn Điện, sẽ không hại các ngươi."
Nói xong thì hắn triệu hồi là Thiên Cơ Pháp Linh Trượng, miệng nói.
"Sinh Cơ Liệu Quang Điệp!"
Quang Minh nguyên tố khắp nơi tập trung thành các điểm sáng như ngôi sao, sau đó hoá hình thành những con bướm xinh đẹp với đôi cánh có hai màu sắc là xanh lục cùng vàng nhạt - tượng trưng cho Sinh Mệnh Chi Lực cùng Quang Minh nguyên tố.
Mà số lượng của bọn chúng vừa trùng khớp với số lượng của những người ở đây.
Và trong ánh mắt kinh ngạc của tiểu miêu nữ, những con bướm này vỗ cánh đến gần người gần nhất, sau đó hoà vào trong cơ thể của bọn họ.
"Vết thương của ta...!lành lại rồi!" Một tên thanh niên giơ cái tay của mình lên mà kinh hỉ nói, một vết rách dài bây giờ đã biến mất không còn.
"Chân của ta cũng vậy." Tiếp đó là một nam hài tử, trên chân vốn có chằng chịt vết đánh nay lại trắng nõn như không có việc gì.
"Ngay cả vết thương trên lưng của ta..."
Đôi tai mèo của nữ hài vốn mẫn cảm với âm thanh lúc này cũng vểnh lên, nàng cũng nghe được trong giọng nói của mọi người ở đây có được sự hạnh phúc cùng mừng rỡ, còn có một tia buông lỏng cùng hi vọng được thắp lên.
Tiểu miêu nữ cũng được một đầu quang điệp đậu vào trên người, lượng sinh cơ đậm đà tuôn vào cơ thể như thổi một luồng gió mới vào cơ thể của nàng.
Các mệt mỏi, đau đớn âm ỉ từ lâu cũng chỉ như là cát bụi mà bay đi.
Gương mặt vốn hốc hác của nàng cũng trở nên đầy đặn một chút, hơi hồng nhuận.
"Tất cả mọi người bình tĩnh, không nên quá ồn ào." Kiều Trị lúc này lên tiếng làm cho đám người cũng yên tĩnh một chút, chỉ còn những lời thì thầm vừa đủ.
Hắn với năng lực trị liệu của Thế Hoa là một đợt bất ngờ, không ngờ hắn còn có một cái kỹ năng này.
Dù sao Thế Hoa lúc chiến đấu cũng ít khi dùng pháp trượng, nên liền không ai biết được dạng tiếp theo của Thiên Cơ Tán, chứ chưa nói gì đến công dụng của nó.
Nhưng nhớ đến thảm trạng của Nha Vọng Thiên thì Kiều Trị tê cả da đầu, cái pháp trượng với hắn ngay lúc đó là một cái công cụ tra tấn người.
"Có thể tin tưởng ta được rồi chứ?" Thế Hoa lúc này mỉm cười nhìn về phía tiểu miêu nữ, mà đáp lại là cái gật đầu của nàng.
"Vẫn còn rất e thẹn đi." Thế Hoa nghĩ thầm.
"Ngươi đưa tay của ngươi ra được chứ?" Đề nghị của hắn không khỏi làm nữ hài hơi khó hiểu, nhưng vẫn là đưa tay ra.
Thế Hoa cũng thuận thế đưa cầm tay của nàng, dẫn một tia Hồn Lực mỏng manh vào kinh mạch của nàng.
Bên trong cơ thể hắn có thể cảm nhận được hai luồng nguyên tố tinh khiết.
Một cái nhanh nhẹn mà mềm mại, một cái lại cuồng bạo kinh thiên.
"Phẩm cấp của Phong - Lôi nguyên tố rất cao a." Thế Hoa phải nói là cực kỳ bất ngờ, bởi cho dù là Hoả cùng Thổ nguyên tố cũng Diễm trước khi phục dụng Tiên Thảo cũng không có chất lượng như vậy.
"Nhưng Hồn Lực biểu hiện ra cũng chỉ là 2 cấp, đây là có huyền cơ gì?" Thế Hoa ngẫm nghĩ, chẳng lẽ giống trường hợp của Ngọc Tiểu Cương là một cái cường đại Vũ Hồn chưa được hoàn toàn "thức tỉnh"?
Thế Hoa tiếp tục thâm nhập sâu hơn vào kinh mạch của nàng thì phát hiện bên trong cơ thể của nàng thì phát hiện các đường kinh mạch rất hẹp, nhỏ hơn người thường gấp ba lần, hơn nữa còn bị tắc nghẽn nhiều chỗ.
"Là phế mạch sao?" Thế Hoa cũng hiểu được.
Kinh mạch mỏng manh như thế này không thể nào chịu đựng được sự phá huỷ của Hồn Lực chỉ có chứa Phong - Lôi nguyên tố của nàng.
Nên khi Vũ Hồn được thai nghén trong cơ thể của nàng trong suốt 6 năm thì số lượng Hồn Lực mà nàng bị động hấp thụ được cũng không được cao, dẫn đến tiên thiên Hồn Lực chỉ có 2 cấp.
"Nhưng tiềm lực có thể khai phá rất cao..." Thế Hoa rơi vào trầm tư.
Nếu là vấn đề về kinh mạch mà nói thì hắn có thể đưa cho Độc Bất Tử xử lý, nhưng quy trình kia rất kinh khủng.
Mở rộng cùng đả thông kinh mạch là cả một quá trình cửu tử nhất sinh mà nghịch thiên cải mệnh.
Thành công thì trở thành một bước thăng thiên, thất bại thì sẽ là trời tru đất diệt.
Thế Hoa truyền âm nói cho nàng biết chuyện này, nhìn nữ hài đang xoắn xuýt thì nói.
"Nếu như ngươi muốn có một cuộc sống bình thường thì ta sẽ không ngăn cản ngươi, hơn nữa sẽ bảo đảm ngươi sẽ bình yên đến già.
Nhưng nếu như muốn tìm kiếm con đường thành cường giả, ta cũng sẽ toàn lực giúp ngươi."
Trường hợp này tương đối đặc thù, nàng từ bỏ thì Thế Hoa cũng không sợ thế nào.
Nàng ở bên ngoài cũng chỉ là một cái tiên thiên 2 cấp Hồn Sư, đương nhiên sẽ không trở thành một cái thiên tài mà các đại thế lực chiêu mộ, nên sống bình yên là chuyện đương nhiên.
"Thúc thúc, ta...ta đồng ý." Tiểu nữ hài giọng hơi run nói.
Nàng mặc dù không hiểu lắm về kinh mạch cái gì, nhưng nàng biết là nàng có khả năng nắm giữ thực lực cường đại.
"Được rồi, vậy ngươi có gia đình sao?" Thế Hoa nghe vậy thì hơi mỉm cười, hỏi.
Tiểu ni tử này có tham vọng không nhỏ a.
Người là phải có tham vọng, không thì chẳng khác cá ướp muối là bao.
"Ta không có." Câu trả lời của nàng cũng nằm trong dự tính của hắn.
Mặc dù đã có Vũ Hồn Điện trấn tràng, những ở khu biên giới của hai đại đế quốc đôi khi vẫn xảy ra chiến tranh khiến nhiều binh sĩ chết đi, cũng làm cho số lượng cô nhi trên Đấu La Đại Lục tăng cao.
"Ta đã hiểu, vậy ngươi có tên chứ?" Thế Hoa cũng không ở chủ đề này mà hỏi tiếp, mà lái sang chủ đề khác.
"Cái này...ta cũng không có." Tiểu miêu nữ cũng yểu xìu.
Ai cũng có tên cả, chỉ có nàng là không có.
"Được rồi, thế ta lấy cho ngươi một cái tên như thế nào?" Thế Hoa đề nghị.
Có tên so với không có tên thì tốt hơn nhiều, ít nhất xưng hô cũng dễ dàng hơn.
Tiểu nữ hài nghe vậy thì mắt sáng lên, liên tục gật đầu.
"Mái tóc của ngươi làm ta nhớ đến một loại hoa gọi là hoa dâm bụt.
Nên ngươi thấy lấy tên Mộc Cẩn như thế nào?" Thế Hoa nhìn mái tóc màu tím nhạt của nàng thì nói.
"Mộc Cẩn, Mộc Cẩn, Mộc Cẩn..." Nữ hài lẩm bẩm tên của mình, cả tai cùng đuôi đều dao động qua lại, rõ ràng nàng rất thích cái tên này.
...
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở đây xong thì Thế Hoa cho người ở Vũ Hồn Chủ Điện của Long Hưng Thành vệ sinh sạch sẽ cùng mua một số nhu yếu phẩm cho Mộc Cẩn.
Sau đó cùng với Kiều Trị đám người và hai đầu Thương Không Sư Thứu trở về Vũ Hồn Thành.
Kiều Trị nhóm 3 người với Mộc Cẩn cũng tương đối thân thiện, khi biết Thế Hoa chiêu mộ nàng vào Vũ Hồn Điện thì bán tín bán nghi.
Một cái Hồn Sư chỉ có tiên thiên 2 cấp Hồn Lực tuy vào Vũ Hồn Điện không có vấn đề gì, nhưng muốn vào mắt xanh của Thiên Đố thì có chút không đủ, mà muốn đủ thì hẳn chỉ có đôi tai mèo của nàng...
Ân, đám người bọn họ nghĩ Thế Hoa là muốn bao nuôi Mộc Cẩn, mà mục đích thì đều hiểu đều hiểu.
Mà Thế Hoa cũng mặc đám người tưởng tượng, tính toán của hắn cũng không tiện nói ra...
...
5 ngày sau, Bản Thể Điện.
Ở giữa sân bây giờ có một cái đỉnh lớn bằng kim loại, bên trong là một hỗn hợp màu đỏ đang sôi ùng ục, mùi sắt của máu cùng mùi thơm của dược vật hoà lại với nhau tràn ngập khắp nơi.
Độc Bất Tử nhìn về phía hỗn hợp thì có vẻ chưa ưng ý lắm, bỏ thêm một ít dược liệu vào trong nồi.
Sau đó gật đầu nhìn về phía Mộc Cẩn, nói.
"Tiểu miêu miêu, vào đi."
"Ân!"
Mộc Cẩn gật đầu, nhìn cả nồi dược dịch nóng sôi sùng sục thì hơi kinh hãi.
Cuối cùng hít sâu một hơi mà trấn tĩnh một chút, sau đó cả người nhảy vào bên trong đỉnh.
"Tùm!"
"Ục, ục, ục..." Toàn bộ cơ thể của Mộc Cẩn chìm cào bên trong dược đỉnh, bên trên chỉ còn bong bóng nhiệt vỡ ra tạo thành nhiệt khí màu trắng.
Lúc này ở bên trong đỉnh, dược lực lúc này như thiên quân vạn mã hướng về huyết nhục trên người Mộc Cẩn mà nghiền ép, sau đó là lại lành lại, rồi lại tiếp tục nghiền ép, sau đó là lành lại.
Mỗi một chu kỳ như vậy thì kinh mạch của nàng dần dần được tái tạo trở nên rộng lớn cùng thông thuận hơn, cường độ cũng cơ thể cũng gia tăng.
"Ưm..." Mộc Cẩn ngâm khẽ, cắn răng cố gắng chịu đựng sự giày vò này.
Quá trình này so với đan dược luyện thể mà Hồ Liệt Na hay Thế Hoa thường sử dụng lại thô bạo hơn nhiều, nên sự đau đớn là không thể nào tránh khỏi.
Nhưng Mộc Cẩn cũng không dám la hét, nàng cố gắng không để đau đớn phá diệt ý chí của mình, bởi nàng từ ban đầu đã được Thế Hoa cho biết được nếu không thành công thì sẽ chết.
Độc Bất Tử cũng cảm nhận được toàn bộ hành vi của Mộc Cẩn bên trong đỉnh thuốc, trên gương mặt toàn là vẻ thú vị.
"Ồ, đúng là kiên cường đâu."
"Nhưng mà muốn cải mệnh mà đi, thì còn càng phải kiên trì hơn."
Độc Bất Tử lắc đầu, cái đỉnh thuốc này mặc dù dược lực mạnh mẽ, nhưng lực phá hoại cũng không kém bao nhiêu.
Đập đi xây lại nghe thì dễ, nhưng sự thật thì đau đớn trong đó thực sự đã giết rất nhiều người.
Mà hắn cũng không khỏi thưởng thức ngoan tâm của Thế Hoa.
Phải biết đả thông kinh mạch vẫn còn nhiều cách khác, tuy cách này thu hoạch sẽ là nhiều nhất, nhưng cũng là cách đau đớn cùng có khả năng thất bại cao nhất.
Cho dù là các đời Bản Thể Tông tông chủ cũng chẳng mấy ai dám dùng cách này đề đả thông kinh mạch cho các hậu bối vừa mới thức tỉnh Vũ Hồn.
"Muốn làm kỳ nhân phải trải qua kỳ tích, coi như là xem tạo hoá của tiểu miêu miêu vậy." Hắn với Mộc Cẩn cũng tương đối có hảo cảm, cũng là vì đôi tai mèo của nàng làm hắn nhớ đến đôi tai hồ ly màu đỏ của đồ đệ Thiết Đề.
Cũng nói, hẳn bọn hắn cũng sắp từ Sát Lục Chi Đô trở về.
Mà Thế Hoa ở bên ngoài quan sát động tĩnh bên trong chiếc đỉnh, thì nói không lo lắng đó là giả.
Hắn đã ở trong cơ thể của nàng đặt một số cứu mạng ma pháp ấn, chỉ cần có dấu hiệu gần chết thì hắn sẽ đem cứu ra ngay.
Theo tiếp xúc với Mộc Cẩn thì hắn cũng biết tiểu ni tử này ngoài mềm những bên trong so ai đều cứng, chấp niệm trở nên cường đại cực kỳ mãnh liệt.
"A! A! A!..." Sau 3 canh giờ thì dược lực đã bắt đầu nghiền ép lục phủ ngũ tạng của Mộc Cẩn.
Mặc dù ngay là hồi phục ngay lập tức, nhưng cái nỗi đau muốn chết đi sống lại kia lại khiến nàng không thể lên tiếng kêu đau đớn.
"Mộc Cẩn! Cường giả không được sinh ra mà là được tạo ra, bất kỳ ai kể cả là Phong Hào Đấu La hay Thần đều phải bước trên con đường đầy chông gai gọi là cường giả chi lộ.
Ngươi nếu cả cửa này không qua được, thì đừng nói sống hay chết, ngươi cùng con đường này sẽ là vô duyên vô mệnh.
Vì vậy ngươi phải cố gắng gượng mà chèo chống, để tranh cho mình một con đường! Hoá mục nát thành thần kỳ!"
Thế Hoa cũng phát hiện dị thường thì liền truyền âm cho nàng, hi vọng có thể cho nàng một ít thúc đẩy.
Mà Mộc Cẩn nghe vậy thì cắn răng, cố gắng chịu đựng đau đớn mà không để bản thân mất phương hướng.
Tuy nỗi đau vẫn còn đó, nhưng nàng vẫn không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu những lời Thế Hoa nói.
Nàng, Mộc Cẩn, phải tranh cho mình một con đường trên cường giả chi lộ!