3 tháng sau,
Thiên Nhận Tuyết có thông tin với Thế Hoa là bế quan tu luyện để đột phá Hồn Thánh, theo như nàng nói thì cũng sẽ phải tốn nàng hai năm cực khổ.

Thế Hoa nghe vậy tuy đau lòng nhưng cũng chỉ có thể nhờ Độc Bất Tử luyện thêm cho nàng vài viên đan dược phụ trợ tu luyện, còn lại thì phải xem sự cố gắng của nàng.
Mà Long Tiêu Dao cũng xuất quan được 4 tháng, theo truyền âm Hồn Đạo Khí thì hắn trên đường cũng không gặp quá nhiều cản trở, cũng đã đến được đi hết được hơn một nửa chặng đường.
Bỉ Bỉ Đông cũng đã từ La Sát Chi Địa trở về mà hoàn thành La Sát đệ nhị khảo, bây giờ nàng đang chuẩn bị kỹ càng cho nửa năm sau lên chức Giáo Hoàng.
Mà Thế Hoa đã kết thúc kỳ học đầu tiên của kiếp này, kiến thức mà hắn thu thập được rất phong phú.
Ở chỗ của Độc Bất Tử hắn đã học về đủ loại độc vật cùng cách phối trộn của chúng, theo Độc Bất Tử nói thì hắn cũng đã học được một phần tư kiến thức về phần Độc.

Tốc độ này cũng đã rất nhanh, liền Độc Bất Tử cũng tốn đến 1 năm mới học được một phần tư, mà Thế Hoa cũng chỉ tốn 3 tháng mà thôi.
Mà ở chỗ của Diệp Tịch Thuỷ thì mọi chuyện cũng rất suôn sẻ.

Theo đó hắn đã học được cách khắc trận pháp cùng chế tác cấp 1 Hồn Đạo Khí, dưới sự giám sát của Diệp Tịch Thuỷ thù hắn cũng đã đột phá lên làm cấp 1 Hồn Đạo Sư.
Buổi sáng học tập, buổi tối tu luyện cứ như vậy mà diễn ra làm tu vi của hắn đã lên thêm một cấp, tuy chỉ là một cấp nhưng độ cô đặc của Hồn Lực làm hắn vô cùng hài lòng.
Theo hai "bảo tiêu" của hắn sắp xếp thì hắn 1 tháng này sẽ tập trung vào chiến đấu, một tháng phải đấu 10 trận đấu hồn một đấu hai cùng 10 trận một đấu bảy, còn nhiệm vụ ở Ma Sư Đoàn sẽ được sắp xếp ít nhất 3 cái.
Thế Hoa nghe xong thì không khỏi khoé miệng giật giật, cái này đúng là vận dụng từng ngày a.
Hôm nay là ngày hiếm hoi hắn rảnh rỗi, đây là Diệp Tịch Thuỷ để hắn nghỉ ngơi trước khi vào chiến đấu.

Thế Hoa lúc này đang chuẩn bị y phục, hắn lại có hẹn với lại Hoàng Kim một đời tổ ba người.
...
Lúc này vẫn là trời sáng sớm, ánh mặt trời vẫn còn chưa lên cao hẳn, sắc trời vẫn còn ti tí màu hồng với tím pha trộn màu xanh của sắc trời, liền mặt trăng vẫn còn vấn vương chưa chịu biến mất.

Màu xanh lam của Bích Lạc Viện lúc này do được phủ dưới sự mờ ảo của sương sớm cùng dương quang mịt mờ mà khiến cho nơi này giống như tiên cung bí ẩn.
"Diễm, nhanh lên, sắp đến giờ rồi." Tà Nguyệt lúc này quần áo chỉnh tề, một bên dựa cửa một bên thúc giục bằng hữu của mình.
"Ngươi đợi ta một chút, còn mỗi đôi giày thôi.

Ngươi coi muội muội của ngươi đi, có khi nàng còn chưa tỉnh ngủ đâu." Tiếng của Diễm từ bên trong vang ra nói.
"Còn cần ta nhắc, nàng là người đầu tiên dậy sớm, hơn nữa còn kêu ta dậy kêu ngươi." Tà Nguyệt nói đến đây đúng là muốn phục Hồ Liệt Na, bây giờ mới là 6 giờ sáng mà thôi, mà hắn bị gọi dậy cách đây cũng phải được nửa tiếng.
"Ngươi nói thử xem sao chúng ta lại dậy sớm như vậy làm gì?" Diễm lúc này cũng đã chuẩn bị xong, hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
"Thế Hoa tên này rất hay giữ bí mật, ngươi có hỏi thì ta cũng chịu rồi." Tà Nguyệt nghe Diễm câu hỏi thì chỉ lắc đầu.
"Không đoán nữa thì không đoán nữa.

Mà Tà Nguyệt, ngươi có biết Thiên Đố sao?" Diễm lúc này vô tình hỏi.
"Biết, không phải là Thế Hoa sao?" Tà Nguyệt nhìn Diễm vô cùng bình thường nói.

Thiên Cơ Tán Vũ Hồn, còn lại là Hồn Tôn, không muốn biết đó là Thế Hoa cũng khó cho trí tuệ của hắn.
"Oa, đó là thực lực a, Hồn Tôn bạo sát Hồn Đế, nghe đúng là làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào." Diễm quơ quơ nắm đấm nói.
Tà Nguyệt cũng không phản bác, khi nghe đến danh tiếng của Thế Hoa của thì ba người bọn hắn đúng là chấn động.

Thế Hoa thực lực đã vượt xa bọn hắn rất nhiều, tuy cùng tuổi nhưng bọn hắn đúng là không thể giết chết 24 tên Hồn Đế trong vòng một tuần được.

Cái này cũng dẫn đến ba người bọn hắn tập trung tu luyện nhiều hơn.
Thế Hoa lúc này cũng đã tới Bích Lạc Viện, nhìn thấy hai thân ảnh đỏ cùng đen thì vẫy tay chào.
"Diễm! Tà Nguyệt!"
"Thế Hoa, chào buổi sáng!" Diễm cùng Tà Nguyệt thấy thân ảnh quen thuộc cũng chào lại.
"Ngươi tới sớm như vậy, không phải là hẹn 7 giờ sao?" Tà Nguyệt có chút khó hiểu hỏi.
"Ân, bởi từ chỗ của các ngươi cách nơi chúng ta dùng điểm tâm sáng là nửa tiếng đi xe ngựa nên ta đến sớm hơn một chút." Thế Hoa gật đầu giải thích.
"Điểm tâm? Lại là Lan Thiều Các sao?" Diễm kích động hỏi, hắn vẫn còn đang vương vấn dư vị của Lan Thiều Các.
"Cũng có thể nói là Lan Thiều Các, cũng có thể không nói là Lan Thiều Các." Thế Hoa để tay lên môi mà thần bí nơi.
"Được rồi, thần thần bí bí.

Mau đi đón Na Na, muội ấy đợi cũng lâu rồi." Tà Nguyệt thấy Thế Hoa lại ẩn ẩn thì nói.
"Mau đi thôi, nhanh còn đi đến chỗ ăn điểm tâm sáng nữa." Diễm thúc giục kéo hai người chạy đi làm Thế Hoa cùng Tà Nguyệt cũng chỉ biết nhìn nhau cười khổ.
...
Sau khi đón Hồ Liệt Na thì cả nhóm 4 người lên xe ngựa, sau nửa tiếng thì đến một dãy phố.

Nơi này là một dãy các toàn nhà giống y hệt nhau từ màu sắc đến hình dáng, ở giữa bọn chúng có các ngã hẻm nhỏ nối nhau khiến nơi đây nhìn giống như một cái mạng nhện hoàn mỹ khi nhìn từ trên xuống.

Bên ngoài là các cư dân đi dạo nhộn nhịp xung quanh.
"Đến rồi, xuống thôi." Thế Hoa nói với tổ 3 người.
Khi cả 4 người xuống thì Hồ Liệt Na hơi bất ngờ hỏi Thế Hoa.
"Thế Hoa ca ca, đây không phải là khu dân cư của Vũ Hồn Thành sao?"
"Ân, điểm tâm của chúng ta là ở đây." Thế Hoa gật gật đầu.

"Thế Hoa, ngươi không nhớ lầm chứ? Khu dân cư cũng đồ ăn cũng tạm mà thôi." Diễm hơi khó hiểu hỏi.

Khu dân cư không giống khu trung tâm như thế mỹ vị, đây là điều mà ai cũng biết.
"Cứ đi theo ta là được." Thế Hoa cũng là cười không nói, thân ảnh nhanh tiến vào một con hẻm.

Ba người sau thấy vậy cũng liền chỉ có thể đuổi theo.
Sau khoảng 5 phút đi quan nhiều ngã hẻm thì cả 4 người đứng trước một tửu quán nhỏ.

Mặt tiền của cửa hàng được đơn giản chế tác bằng gỗ nâu bình thường, ô của cánh cửa kéo được bọc bằng giấy làm người ta không thể nhìn vào trong.

Kế bên cửa của bản hiệu ghi "Tuỳ Tâm Tiểu Tửu Quán".
"Tuỳ tâm?" Tà Nguyệt thấy tên này thì thấy cực kỳ có ý tứ.
"Một chút các ngươi sẽ biết, vào trước đi." Thế Hoa cũng không giải thích mà mở cửa đi vào.
4 người đi vào thì có hơi ấn tượng với kết cấu bên trong.

Sàn gỗ trơn bóng không một hạt bụi nào, tường xung quanh thì được sơn lên tông màu vàng nhạt, dưới ánh sáng vàng nhẹ dịu của đèn trần làm cho cả căn phòng có cảm giác ấm áp, trái ngược với sự lạnh lẽo của mùa thu đang tới gần của Vũ Hồn Thành.

Bên trong có một vài chậu cây cảnh màu xanh đầy sức sống khiến nơi này không khí cũng không như thế nào ngột ngạt
Trong đây cũng không có quá nhiều chỗ ngồi, tổng cộng 10 chỗ ngồi bằng ghế gỗ cao bao quanh một cái bàn gỗ hình góc vuông.

Một cạnh ngắn thì chứa 4 cái ghế, cạnh dài nhất song song với lối đi vào thẳng đến cửa chính thì được chứa đến 6 cái ghế.

Mà phòng bếp của tửu quán lại nằm trực tiếp bên cạnh bàn, làm thực khách có thể nhìn thấy trực tiếp toàn bộ quá trình làm ra món ăn.
Đứng bên trong bếp là một lão giả nhìn hiền lành phúc hậu, hạc phát đồng nhan, trên mặt cũng không lấy một sợi râu, ánh mắt hoà ái nhìn về phía 4 người.
"Ồ, hôm nay lại có khách sao?"
Diễm nghe lão giả nói mà mặt đen lại, mở tửu quán mà lại bất ngờ vì có khách sao.
"Chào mừng quý khách đến với Tuỳ Tâm Tiểu Tửu Quán, mời quý khách ngồi." Lão giả lúc này mới lấy lại tinh thần, ngay lập tức mới vấn an 4 người.
"Thế Hoa ca ca, người này tin tưởng được sao?" Nãy giờ quan sát Hồ Liệt Na niềm tin có hơi lay động, cái lão bản này không quá để tin tưởng a.
"Cứ thử là biết, không phải sao? Các ngươi mau ngồi đi." Thế Hoa xoa đầu của nàng nói.

Diễm cùng Tà Nguyệt cũng biết Thế Hoa sẽ không làm chuyện vô nghĩa, nên cũng theo hắn mà ngồi xuống, Thế Hoa cùng Hồ Liệt Na thì ngồi kế bên Tà Nguyệt.
"Lão bản, có thực đơn sao?" Diễm lúc này hỏi.
"Không có." Lão giả lắc đầu.
"Ngạch, vậy ở đây có món gì a?" Diễm nghe vậy thì nghĩ nơi này là chỗ chỉ bán một món.
"Tuỳ tâm tuỳ tâm." Lão giả cũng chỉ nói như vậy, trên miệng vẫn là nét cười thản nhiên.
Ánh mắt của hắn lúc quét qua Diễm, Tà Nguyệt cùng Hồ Liệt Na thì hài lòng gật đầu.

Đến khi tới Thế Hoa thì ánh mắt có chút khó hiểu, liền mi tâm đều nhíu lại, nhưng cuối cùng cũng không nhìn ra gì.
"Đồ ăn của khách nhân sẽ lên ngay." Nói xong thì lão bản cũng bắt đầu nấu ăn.

Hắn từ trong Hồn Đạo Khí lấy ra một miếng thịt màu trắng hồng, thớ thịt nhìn có chút giống cá, nhưng làm da trơn màu đỏ pha một chút đốm nâu đúng là làm người ta không thể nào đoán được đây là từ loại Hồn Thú nào.

Lão bản lấy ra một chiếc dao lớn, đao pháp thành thạo mà bắt đầu cắt miếng lươn ra thành từng thớ đều nhau.
"Thế Hoa, ta đã gọi món đâu a?" Diễm có chút khó hiểu nói.
"Ở đây là tên tửu quán gọi là Tuỳ Tâm, ý chỉ tuỳ tâm tình của mỗi người mà trù sư sẽ tạo ra món ăn, bởi nên ở đây không có thực đơn, cũng không có món ăn nhất định.

Nên ngươi có gọi hay không gọi thì vị lão bản trước mặt này cũng sẽ làm cho ngươi." Thế Hoa lúc này giải thích mới làm 3 người khai thông.
"Nhưng tại sao lại để ở nơi hẻo lánh như vậy a?" Tà Nguyệt cũng hứng thú với loại hình đặc biệt này, nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không rõ tại sao phải đặt ở trong khu hẻm này.

Phải biết ngoại trừ Tuỳ Tâm Tiểu Tửu Quán này tra thì xung quanh đều là tường cả, không có đến một cái cửa sổ.
"Ta nghĩ lão bản cho rằng cho dù có là trong ngỏ ngách hiểm trở thì trù nghệ của hắn cũng có thể thu hút khách hàng.

Ta không sai chứ, lão bản?" Thế Hoa vừa giải thích vừa nhìn đang làm việc lão bản.
Lão già nghe vậy thì tay vừa làm, miệng thì vừa cười nói.
"Công tử lại trêu chọc lão già ta, mở tửu quán cũng chỉ là thú vui nhàn rỗi của lão nhân như ta mà thôi."
"Vàng thật không sợ lửa, rượu ngon không sợ ngõ sâu.

Ngài không cần như thế khiêm tốn chứ, Lan Thiều cựu các chủ?" Thế Hoa cũng không nhận lời biện hộ của lão bản này.
"Lan Thiều cựu các chủ!?!?" Hoàng Kim một đời miệng đồng thời vang lên, ánh mắt khó tin nhìn về lão nhân.

Lan Thiều Các bọn họ cũng biết a, thiên hạ đệ nhất Thực Vật hệ Hồn Sư thánh địa.
"Ân, trước mặt các ngươi bây giờ là Lan Thiều Du, Lan Thiều Các đời thứ 8 các chủ, là gia gia của Lan Thiều Không - đương đại Lan Thiều Các các chủ." Thế Hoa cũng không giấu diếm nữa mà nói luôn.
"Ai da, ta liền biết công tử người không đơn giản." Lan Thiều Du mặc dù ngữ khí có chút bất đắc dĩ, nhưng tay làm việc vẫn là như vậy chính xác cùng điêu luyện.

Khi nhìn thấy Thế Hoa người này thì hắn cũng biết kẻ này không phải là vô tình đến đây.
"Ta cũng chỉ là muốn đến xem nơi của đệ nhất Thực Vật hệ Hồn Sư lựa chọn làm nơi dưỡng già là nơi thế nào mà thôi." Thế Hoa lắc đầu cười nói, cái này cũng là nhờ Bỉ Bỉ Đông nói chuyện với hắn nên mới biết được, nếu không đúng là muốn gặp Lan Thiều Du thì phải xem có duyên hay không rồi.
"Thế Hoa, lão gia gia trước mặt lại còn có cả danh hiệu này sao?" Tà Nguyệt hỏi.

"Ân, các ngươi đều biết từ trước đến giờ thì Đấu La Đại Lục vẫn chưa xuất hiện một vị Thực Vật hệ Phong Hào Đấu La nào đúng chứ?"
Cả 3 người gật đầu, bởi Thực Vật hệ Hồn Sư lượng Hồn Lực cần thêm so với các hệ khác càng thêm nhiều, nên việc sinh ra một Phong Hào Đấu La là gần như bất khả thi.
"Mà vị trước mặt các ngươi được mệnh danh là vị Thực Vật hệ Hồn Sư thiên tài nhất với tiên thiên Hồn Lực 9 cấp.

Hiện giờ là 88 cấp Thực Vật hệ Hồn Đấu La, tên hiệu Lan Gia, cũng là nắm giữ đệ nhất Thực Vật hệ Hồn Sư danh hiệu." Thế Hoa cũng chỉ về Lan Thiều Du mà nói.
Lan Thiều Du mặc dù đang làm nhưng tai cũng nghe được những lời này, trong lòng cũng không khỏi tự đắc, danh tiếng của mình vẫn chưa bị bụi mù lấp mất, liền đám hài tử này cũng biết được.
"Nên các ngươi cũng không cần lo lắng về chất lượng thức ăn ở đây, dù sao cũng có Lan Gia cái danh hiệu này bảo đảm." Sau đó Thế Hoa nói tiếp.
Tổ 3 người nghe vậy cũng cực kỳ mong chờ đồ ăn ở đây, dù sao được một cái 88 cấp Hồn Đấu La nấu ăn cơ hội cũng không nhiều.
Sau khoảng nửa tiếng thì 4 dĩa ăn lần lượt được bày lên.
"Của ngươi là một bát cơm lươn cay.

Nhiều cơm nhiều thịt, đơn giản mà lại no, với Thú Vũ Hồn như ngươi là tốt nhất.

Thêm thì cứ kêu lão già ta là được, không cần phải ngại." Một bát cơm lươn nóng hổi xuất hiện trước mặt Diễm.
"Còn của ngươi là một phần bánh mì, trứng, xúc xích, thịt muối, đậu ninh nhừ cùng rau trộn.

Tính tình trầm ổn, có mắt quan sát, là một hạt giống tốt.

Muốn ăn thêm thì cứ kêu ta."
Một dĩa lớn thức ăn bày lên trước mặt Tà Nguyệt.
"Tiểu nữ hài ngươi bữa sáng là một phần bánh kếp, mềm mại cùng ngọt ngào, giống như ngươi vậy." Lan Thiều Không nhìn về Hồ Liệt Na mà cười cười, sau đó cũng đưa một dĩa bánh kếp màu vàng.
"Còn công tử đây, nói thật là ta cũng không thấu được công tử, nên mạn phép cho ngươi một phần bánh kếp giống nữ hài kế bên vậy." Lão giả lắc đầu tiếc nuối nói, tay cũng là đưa cho Thế Hoa một phần bánh kếp giống Hồ Liệt Na.
Trong lúc Thế Hoa đang không để ý thì Lan Thiều Du nháy mắt với Hồ Liệt Na, làm nữ hài không có mặt mũi mà cúi đầu.

Cái này rõ ràng là ám chỉ hắn đã cố ý giúp nàng với Thế Hoa đó ăn cùng một bữa sáng đó.
Thế là cả 4 người bắt đầu ăn bữa đầu tiên trong ngày.
"Ừm, ngon a." Diễm ăn một miếng cơm lươn thi biểu cảm trên mặt không thể nào che dấu cảm giác thoả mãn.

Cơm ngọt mềm dai kết hợp với thịt lươn nướng cay mọng nước cùng đậm đà, hai hương vị đơn giản kết hợp lại mỹ vị như vậy.
"Quả thật rất ngon." Tà Nguyệt ăn cũng không khỏi tán thành, chuỗi hương vị bùng nổ của bánh mì, tinh bột, trứng, thịt, đậu cùng rau cứ liên tiếp nâng đỡ lẫn nhau khiến Tà Nguyệt ăn không dừng lại được.
"Na Na, hợp khẩu vị sao?" Thế Hoa ăn thử một miếng bánh kếp, cảm nhận mềm mại cùng ngọt ngào của bánh kếp kết hợp với mật ong, bơ lạnh cùng việt quất làm món ăn này ngọt béo mà không ngán.

Sau đó hỏi một bên đang dùng món giống mình Hồ Liệt Na.
"Ân, rất ngon." Hồ Liệt Na cũng gật đầu, món này thực sự rất ngon.
Nhìn 4 hài tử trước mặt ăn ngon lành như vậy, Lan Thiều Du cũng vui vẻ cười, đây cũng là khoảng khắc đặc biệt của một trù sư như hắn khi thấy khách nhân hài lòng với món ăn của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play