Tại Băng Phong Thành, Ngự chi nhất tộc,
Trong phòng khách bây giờ bầu không khí rất căng thẳng.
"Các ngươi nghĩ như thế nào?" Ngự chi nhất tộc tộc trưởng Ngưu Cao hỏi.
Hắn mặc dù không có thân thích hay hài tử, nhưng nhìn hảo hữu của mình bị như vậy hắn vẫn rất lo lắng.
"Còn cần làm gì nữa? Đánh thẳng vào Vũ Hồn Điện, lấy lại con tin." Tính khí nóng nảy Dương Vô Địch nói.
"Lão sơn dương, ngươi quên mất người bắt cóc bọn họ rồi sao? Hai vị Siêu Cấp Đấu La, hai vị! Nếu như chúng ta đánh rắn động cỏ, thì không phải tất cả đều chết uổng phí sao." Mẫn chi nhất tộc tộc trưởng Bạch Hạc tức giận nói.
"Vậy ngươi có cách nào khác sao? Lão Hạc, Chẳng lẽ ngươi muốn cầu người của Hạo Thiên Tông đem Đường Hạo ra sao?" Dương Vô Địch có chút bực mình nói.
"Không thể nào, Đường Hạo là ta tỷ tỷ nhi tử, ta làm không thể làm được chuyện này." Bạch Hạc bất lực nói.
Bản thân hắn cũng không thể nào làm chuyện như vậy.
Lực chi nhất tộc Thái Thản cũng trầm mặc.
"Ầm!"
Dương Vô Địch tức giận đập bàn nói.
"Vậy là Vô Song không phải là ta đệ đệ, Bạch Khiết không phải ngươi nhi tử, vẫn là Thái Nặc không phải con của Thái Thản? Hay ngươi nói tên chất nhi kia của ngươi đáng mạng hơn 3 người họ và cả bốn gia tộc chúng ta tộc nhân cộng lại? Bạch Hạc! Ngươi trả lời những câu hỏi kia cho ta nghe xem! Liệu! Có! Đáng! Không!?"
Dương Vô Địch thực sự tức giận, nhớ đến vị kia trầm tĩnh đệ đệ của mình.
Khi nghe đến lời của Bạch Hạc thì lửa giận xung thiên, một tay đập bàn, tay còn lại thì chỉ vào Bạch Hạc mắng.
"Lão sơn dương! Đủ rồi! Bình tĩnh lại đã! Không nên để cảm xúc làm lấn át lý trí." Ngưu Cao tuy hiểu cảm giác của Dương Vô Địch, nhưng cũng không thể để hắn mắng chửi Bạch Hạc như vậy được.
Dù sao quen nhau lâu như vậy, cũng không thể bị tổn thương hào khí.
"Ha ha ha! Cảm xúc lấn át lý trí! Hảo cho ta là kẻ bị cảm xúc lấn át lý trí! Lão ngưu, ngươi nhìn xem hai kẻ bọn hắn! Một kẻ nhận Hạo Thiên Tông thiếu tông chủ làm chủ! Một kẻ có tỷ tỷ là Hạo Thiên Tông (cố) phu nhân! Ngươi nghĩ ai mới là kẻ dùng tình cảm vào việc này!?" Dương Vô Địch mở miệng trào phúng nói, tay thì lần lượt chỉ vào Thái Thản cùng Bạch Hạc.
"Dương! Vô! Địch!! Ngươi đừng có quá đáng, chẳng lẽ con của ta cùng Bạch Hạc bị bắt đi thì bọn ta vui lắm sao? Chẳng lẽ chúng ta không buồn sầu sao?" Thái Thản lúc này cũng bắt đầu tức giận nói.
"Thái Thản! Đừng tưởng ta không biết ý nghĩ của ngươi! Ngươi độ trung thành với Hạo Thiên Tông trong tất cả chúng ta là sâu nhất, cũng chỉ bởi vì Đường Hạo cứu ngươi một mạng thì ngươi nhận hắn làm chủ! Bây giờ thì hay rồi, mạng của 4 gia tộc chúng ta đều bù vào mạng của hắn!" Dương Vô Địch mặt mũi đã đỏ bừng, nói ra lời từ tâm can của mình.
Có lẽ đả kích này quá trí mạng với hắn, một Hồn Đấu La như hắn dù có khả năng vượt cấp chiến đấu thì như thế nào? Trước mặt thực lực tuyệt đối thì kỹ năng cũng chỉ là tấm giấy mỏng mà thôi.
Không giống nguyên tác Vũ Hồn Điện "mèo vờn chuột" với tứ đơn thuộc tính gia tộc, mà bây giờ là Phong Hào Đấu La tự động thủ đi diệt tông.
Không người nào có thể sống!
"Ngươi...!!" Thái Thản lúc này mặt dù lời nghẹn ở cổ họng, nhưng hắn cũng không thể nói gì.
Dù sao chính bản thân hắn ý nghĩ, hắn còn không rõ sao?
Thái Thản nói khó nghe là nô tính quá nặng, nhưng dễ nghe một chút thì gọi là một kẻ thật thà, sự trung thành cao.
Dù sao lời hứa của hắn với Đường Hạo là thật sự.
Nhưng khi so sánh với cả tính mạng của gia tộc, thì trung thành phần này có nên giữ lại hay không? Chính bản thân hắn cũng băn khoăn.
Đó là lý do tại sao hắn trầm mặc.
Bạch Hạc tình huống cũng không khá hơn là bao.
Tỷ tỷ của hắn gả cho Đường Kính, Đường Hạo cũng là chất nhi của hắn.
Về tình, hắn không thể đem Đường Hạo ra đưa cho Vũ Hồn Điện được.
Nhưng về lý đâu? Ai sẽ gánh chịu hậu quả mà Đường Hạo gây nên? Đó chính là hắn, nhi tử của hắn và tất cả tộc nhân của Mẫn chi nhất tộc.
"Ầm..." Dương Vô Địch bị Ngưu Cao đấm vào ngực, thân thể thì đâm vào phía sau cột đá.
"Ngươi bớt nói lại đi, không phải hai bọn họ đều có cái khó của mình sao!?" Ngưu Cao quát lớn.
"Lão ngưu, chẳng lẽ ta không khó sao? Gia tộc cùng Hạo Thiên Tông, chẳng lẽ ta không muốn giữ lại cả hai sao? Ta Dương Vô Địch tuy tính tình nóng nảy ngạo mạn nhưng chưa ta giờ làm một việc bẩn thỉu nào.
Nhưng đâu? Hạo Thiên Tông đâu? Đường Hạo đâu? Một lớn một nhỏ đều là kẻ vứt nồi cho chúng ta cõng mà thôi!" Nói đến đây thì Dương Vô Địch thấy mình cũng già đi mấy tuổi.
Hắn kẻ này tuy phục Đường Kính tu vi, cũng từng hứa hẹn cam kết với hắn sẽ đầu phục Hạo Thiên Tông.
Nhưng cũng không có nghĩa là nhận luôn cả hậu quả mà Hạo Thiên Tông gây ra, bọn hắn không có trách nhiệm đó.
Cả tứ đại thuộc tính gia tộc từ mạch kinh tế của Băng Phong Thành mà lấy tài nguyên cống mỗi năm cho Hạo Thiên Tông, thì Hạo Thiên Tông bản thân cũng nên bảo vệ bọn hắn.
Dương Vô Địch lời nói như đâm vào tâm can của ba người còn lại.
"Tổn thương Giáo Hoàng chuyện này về tình lý thì bản thân Đường Hạo, hoặc nói là Hạo Thiên Tông nên chịu trách nhiệm mới đúng, chứ không phải là chúng ta những phụ thuộc gia tộc." Ngưu Cao lúc này bình tĩnh nói.
"Lão Hạc, lão Thái, chuyện này vẫn nên báo với Hạo Thiên Tông thì hơn."
"Còn nếu lỡ như...Haizzz, thì coi như chúng ta đã nhận nhầm người rồi!" Ngưu Cao nghĩ đến trường hợp xấu nhất thì cũng liền thở dài nói.
Bạch Hạc cùng Thái Thản như đã quyết nhìn nhau, liền hiểu ý của người còn lại.
"Lão sơn dương, ta cùng lão Bạch đồng ý sẽ lên Hạo Thiên Tông nói chuyện." Thái Thản lúc này mở miệng nói.
Hắn biết Dương Vô Địch tính khí, cũng không để bụng chuyện lúc trước.
Hơn nữa chuyện này cũng là từ hai người bọn hắn đi ra đâu.
...
Hạo Thiên Tông, bên trong sảnh lớn.
Đường Kính cùng 6 vị Phong Hào Đấu La trưởng lão đang bàn về việc xử lý rắc rối với Vũ Hồn Điện.
"Theo tình báo của chúng ta cho thấy Thiên Tầm Tật có vẻ rất yếu, hơn nữa tu vi của hắn cũng chỉ còn có 90 cấp." Đại trưởng lão cầm trên tay một xấp tư liệu kèm theo bản vẻ khuôn mặt hiện tại của Thiên Tầm Tật đưa cho các trưởng lão.
"Chậc chậc, Hạo nhi đúng là ra tay mạnh mẽ a, ngay cả Giáo Hoàng cũng dám chuỳ!" Tam trưởng lão nhìn Thiên Tầm Tật "trọng thương" bản vẽ mà lòng có chút sảng khoái.
Đây cũng là đánh vào Vũ Hồn Điện mặt mũi a, sao lại không sảng khoái đâu.
"Nhưng tình báo này có đáng tin không?" Nhị trưởng lão hỏi đại trưởng lão.
"Ân, đáng tin! Đây cũng là tâm phúc của ta, nên không cần lo lắng."
"Hơn nữa ta nghe nói Vũ Hồn Điện Thánh Nữ 2 năm tới cũng sẽ lên chức Giáo Hoàng, chắc có lẽ cũng là do bệnh trạng của Thiên Tầm Tật."
Đại trưởng lão bình tĩnh gật đầu nói.
"Vậy làm sao đáp trả với Vũ Hồn Điện đây?" Đường Kính thật sự quan tâm chuyện này hơn, dù sao cũng là mình nhi tử an nguy.
"Đường Hạo đệ cửu Hồn Hoàn là 10 vạn năm Hồn Hoàn đó a Đường Kính.
10 vạn năm Hồn Hoàn! Với thiên phú của hắn thì tương lai của hắn có thể lên đến Cực Hạn Đấu La giống như tiền tông chủ Đường Thần.
" Đại trưởng lão là người đầu tiên phản nói ra ý kiến của mình.
"Lần này ta đồng ý với đại ca, chúng ta không thể vì bốn cái phụ thuộc thế lực mà vứt đi Đường Hạo được!" Nhị trưởng lão cũng đồng tình nói.
"Thế nhưng các phụ thuộc tông môn cũng đã đóng góp rất nhiều tài nguyên cho chúng ta a.
Làm vậy có ảnh hưởng đến danh tiếng của Hạo Thiên Tông hay không?" Thất trưởng lão Đường Liệt Dương lên tiếng.
Tứ đại đơn thuộc tính gia tộc có nguy hiểm hay không hắn đều mặc kệ, nhưng Hạo Thiên Tông gầy dựng suốt 200 năm danh tiếng cũng không thể vì vậy mà bị ảnh hưởng xấu.
"Việc này ngươi không cần cân nhắc.
Dù là chúng ta giao ra hay không giao ra Đường Hạo thì tông môn danh tiếng đều sẽ bị ảnh hưởng.
Nên nếu xét về lợi ích cho Hạo Thiên Tông thì giữ lại Đường Hạo vẫn tốt hơn, dù sao tiền cùng tài nguyên cũng không thể tạo ra được một vị Cực Hạn Đấu La!" Tứ trưởng lão phân tích nói.
Bỏ Đường Hạo thì sẽ gọi là yếu hèn, còn bỏ tứ đại đơn thuộc tính gia tộc thì gọi la tàn nhẫn, xét về mặt nào thì danh tiếng của Hạo Thiên Tông đều sẽ bị ảnh hưởng.
"Nhưng cũng không thể cứ như vậy để Vũ Hồn Điện trên đầu của chúng ta a?" Ngũ trưởng lão có chút không cam lòng nói.
Thanh thiên bạch nhật đe doạ bọn hắn như vậy chẳng khác nào đánh mặt của bọn hắn.
"Chứ ngươi muốn làm gì? Ngươi quên mất hôn lễ của 12 năm trước rồi sao? Cung Phụng Điện lực lượng gia tăng cực lớn thêm cả lực lượng thần bí mà Vũ Hồn Điện đang thai nghén, tất cả bọn họ cũng đủ diệt chúng ta Hạo Thiên Tông." Đại trưởng lão nghe vậy thì muốn tức chết.
"Ngươi nghĩ Thiên Đạo Lưu cùng Kim Ngạc là để không sao.
May mắn mà không phải là Thiên Tầm Tật tử vong, không thì cả Hạo Thiên Tông bây giờ xác người chồng như núi."
Đại trưởng lão rất vô tình mắng chửi, đám người này tu đến não cũng thay thành cơ bắp sao, có như thế cũng nghĩ không ra.
"Ngạch...Đại trưởng lão, bớt nóng, bớt nóng.
Không tốt cho sức khoẻ." Đường Kính nghe đại trưởng lão mắng mà sợ hết hồn, liền an ủi nói.
"Hừ! Hừ! Hừ!" Đại trưởng lão thở hổn hển bình tĩnh lại.
"Khụ...Khụ, nói chung là chúng ta sẽ không giao ra Đường Hạo." Đường Kính câu nói này cũng coi như kết thúc buổi họp.
Hắn cũng không sợ Thiên Đạo Lưu trả thù Hạo Thiên Tông, Thiên Tầm Tật cũng chỉ bị trọng thương mà thôi chứ chưa chết, hơn nữa việc này làm lớn cũng không tốt cho danh tiếng của Vũ Hồn Điện.
Tuy nương tử của hắn là người của Mẫn chi nhất tộc, hay Thái Thản đã nhận hắn làm chủ.
Nhưng Đường Hạo là con của hắn, cũng là hi vọng mà cả tông môn muốn đánh vào.
Nên hắn cũng chỉ có thể xin lỗi tứ đại thuộc tính tông môn mà thôi.
Đường Kính làm vậy cũng là có thể lý giải.
Sai đúng không phải là vấn đề, chỉ là mưu cầu khác biệt dẫn đến quyết định khác biệt thôi.
Nghĩ tới đây, Đường Kính cũng là cười trừ, hắn cũng cần đi giải quyết hai vị "người nhà" đâu.
...
Hạo Thiên Thôn,
Là nơi mà các đệ tử của Hạo Thiên Tông thay phiên canh gác để thông báo khách hay địch nhân tới tông môn.
Bây giờ Thái Thản và Bạch Hạc đang đợi ở đây.
Sở dĩ bọn hắn không lên được Hạo Thiên Tông cũng là vì thân phận của bọn hắn, phụ thuộc thế lực.
Nói đến đây cũng thấy vị trí của tứ đại thuộc tính gia tộc với Hạo Thiên Tông cao thấp như thế nào.
"Tông chủ!" Thái Thản cùng Bạch Hạc khi thấy người tới cũng khom lưng hành lễ.
"Các ngươi không cần khách khí" Đường Kính gật đầu đáp lại.
"Vậy tông chủ, chúng ta vấn đề..." Thái Thản có chút khó nói.
"Ta hi vọng các ngươi cũng hiểu, Hạo nhi đã không còn biết tung tích..." Đường Kính cũng đã chuẩn bị lý do, thở dài bất đắc dĩ nói.
"Vậy ít nhất Hạo Thiên Tông cũng không thể để Vũ Hồn Điện giết chúng ta a." Bạch Hạc lúc này cũng lĩnh ý của Đường Kính.
Đây là từ chối.
Đường Hạo có thể chạy nhưng Hạo Thiên Tông chạy không được a.
"Ta hi vọng các ngươi hiểu cho Hạo Thiên Tông tình cảnh, chúng..." Đường Kính định nói gì thì bị Bạch Hạc cắt đứt.
"Nói chung là Hạo Thiên Tông sẽ bỏ mặc chúng ta tứ tộc, đúng chứ?" Bạch Hạc như nén tức giận nói.
Đường Kính cũng không phản hồi, nhưng cũng khiến cho bọn hắn biết phán đoán của Bạch Hạc là chính xác.
Thái Thản cảm giác lúc này cực kỳ thất vọng, chỉ cần Hạo Thiên Tông cử người ra thì hắn có chết vì Đường Hạo cũng có thể nhắm mắt, hắn có chết cũng không một lời oán hận.
Nhưng Hạo Thiên Tông nào dám a? Đây không phải là thách thức uy nghiêm của Vũ Hồn Điện sao.
Thiên hạ đệ nhất tông môn cũng chỉ thế này mà thôi.
"Hảo cho một Hạo Thiên Tông! Hảo! Giảo giảo (nổi bật) chiến hồn chuỳ, nguy nguy (huy hoàng) Hạo Thiên Tông! Thật là một cái hảo tông môn!" Bạch Hạc thê lương nói.
Đường Kính cũng không nói gì, đây là nể tình xem ở thân phận đệ đệ của hắn cố nương tử.
"Xoạt..." Một dòng máu tươi trên bả vai của Thái Thản xuất hiện, hắn tự cắt đứt cánh tay trái của mình.
Hồn Lực của hắn có thể thấy giảm xuống từ 86 cấp thành 82 cấp.
Trên mặt đất xuất hiện một khối Hồn Cốt trong suốt còn dính máu, nhìn Hồn Lực ba động thì có thể biết đây là một khối tiếp cận vạn năm Hồn Cốt.
"Đường tông chủ, hãy nói với chủ nhân, có lẽ đây là lần cuối ta gọi Đường Hạo như thế này.
Đây là một khối 9000 năm tay trái Hồn Cốt đến từ Kim Cương Phí Phí, coi như là ta đổi lấy tính mạng của bản thân mà hắn đã cứu ta trong quá khứ.
Ta, Lực chi nhất tộc tộc trưởng Thái Thản, rút gia tộc khỏi Hạo Thiên Tông."
Nói xong Thái Thản liền lôi kéo Bạch Hạc rời đi, không còn muốn ở nơi bẩn thỉu này nữa.
Nhìn xem đã đi xa hai bóng hình, Đường Kính cũng không nhìn nhiều, chuyến đi này với hắn còn hời một khối Hồn Cốt đâu.