Kiếm Hồn.

Chỉ cần thế gian không người lĩnh ngộ được Kiếm Thần thì đây chính là cảnh giới ý cảnh tối cao của kiếm đạo.

Mà đương thời trên đại lục, thế gian chỉ biết có 3 người là đạt đến loại cảnh giới này.

Đệ nhất chính là Thiên Không Vô Địch - Thiên Đạo Lưu.

Đệ nhị chính là Kiếm Đạo - Trần Tâm.

Mà đệ tam chính là Tàn Dương - Cung Yến Phi.

Cung Yến Phi người này hiện tại đang nắm giữ chức Hồng Y Giáo Chủ của Vũ Hồn Điện, cũng là vị Hồng Y Giáo Chủ đứng đầu.

Tại xếp hạng của mấy vị Hồng Y Giáo Chủ thì y mặc dù không có thâm niên lâu nhất nhưng chắc chắn là người có chiến lực cao cấp nhất, tâm tính cũng âm trầm nhất.

Cung Yến Phi am hiểu nhất là cường hoành sát phạt, lấy cứng đối cứng, một lời không hợp liền động thủ, trong mắt người ngoài xem ra là vô cùng cấp tiến cùng phách lối.

Nhưng có thể đến được đến vị trí Hồng Y Giáo Chủ, Cung Yến Phi hiển nhiên không phải là một kẻ mãng phu, ngược lại tâm tính của hắn so ai đều tỉ mẩn, ánh mắt so với các Hồng Y Giáo Chủ khác đều thông thấu.

Chỉ là Cung Yến Phi trời sinh liền có một loại thừa số bá đạo, lại thêm kiếm đạo của hắn đặc thù nên vì thế khi đối ngoại thường lấy lực áp quần hùng, một kiếm chém ra là hung uy ngập trời.

Thế nhân nhìn vào có thể nói Cung Yến Phi là lấy lớn hiếp nhỏ, ỷ mình có Vũ Hồn Điện làm chống lưng nên mới chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, bá đạo cuồng vọng. Nhưng người hiểu rõ đều biết, vị này có thể lấy mạnh lấn yếu nhưng cũng không ngại lấy yếu chống mạnh.

Hắn trước đây tại cảnh giới Hồn Thánh từng vì tranh chấp cơ duyên mà độc chiến chiến với ba Hồn Đấu La một ngày một đêm, trận chiến kia có thanh thế vô cùng lớn, có thể nói là đại lục không ai không biết không ai không hay.

Cuối cùng Cung Yến Phi mang một thân máu đỏ đem hai Hồn Đấu La chém giết, người còn lại thì bị thương mà bỏ chạy.

Mà hắn cũng từ trận chiến đó mà nhất cử thành danh, được Hồn Sư Giới mệnh danh là Tàn Dương Cung Yến Phi.

...

Tinh Cung Phủ.

Tinh Cung Phủ là nơi ở của Hồng Y Giáo Chủ Cung Yến Phi, mặc dù tại nơi có địa lý đắc địa như Vũ Hồn Thành nhưng nơi này vẫn có diện tích tương đối rộng rãi, hồ nước hay hoa viên đều rất đầy đủ.

Ở phủ đệ này nổi tiếng nhất hẳn là Khán Ngư Đài, nơi này được xây dựng ở giữa một hồ cá lớn, được dùng để phục vụ thú vui chơi cá của Cung Yến Phi.

Khán Ngư Đài là một toà kiến trúc hai tầng cỡ nhỏ có hình bát giác, thân lấy 8 thanh gỗ tử đàn nghìn năm làm trụ cột, mái đình thì được làm từ ngói lưu ly, bên trên đỉnh còn có một bức tượng của một con cá chép hướng về phía trời mà nhảy lên.

Lúc này đứng ở Khán Ngư Đài, một lão nhân đang ngắm lấy đàn cá đang vẫy đuôi.

Hắn chính là Cung Yến Phi - một trong ba người còn sống đạt đến cảnh giới Kiếm Hồn ở Đấu La Đại Lục.

Vị Hồng Y Giáo Chủ này mặc dù đã hơn 80 tuổi mái tóc vẫn đen nhánh, da dẻ tuy nhăn nheo nhưng vẫn lộ ra sắc hồng khoẻ mạnh, đặc biệt khí thế của hắn không lộ ra một chút già yếu, toàn thân như kiếm chỉ thanh thiên, đỉnh thiên lập địa.

Ánh mắt của hắn đen nhánh như tinh không, ẩn sâu bên trong còn lộ ra một tia sắc bén, chấn nhiếp nhân tâm.

Lúc này một người hầu tiến tới bên cạnh hắn, nói.

"Đại nhân, Hồ tiểu thư đã đến."

Cung Yến Phi không có quay đầu mà vẫn tiếp tục bình tĩnh nhìn đàn cá đang di chuyển, chỉ khẽ gật đầu.

Đợi đến khi hạ nhân lui xuống thì Cung Yến Phi mới thì thào.

"Hai năm mài kiếm, cũng đến lúc hiện ra phong mang rồi."

...

Trong phòng khách, Hồ Liệt Na lúc này đang yên tĩnh ngồi đợi, trên tay còn cầm lấy một thanh kiếm được bọc lại trong vỏ.

Nàng lúc này cũng đã cao hơn 1m6, cơ thể phát triển đầy đặn, cơ hồ lúc nào cũng toát ra một tia mị ý. Chỉ là trong loại mị hoặc này lại xen lẫn một chút lạnh lẽo cùng sắc bén, tuy rất mờ nhạt nhưng lại khiến cho khí chất của nàng lại thêm mấy phần ý vị.

Ánh mắt màu lục của nàng nhìn lên thanh kiếm ở trên tay, miên man mà nhớ lại một chút chuyện ở quá khứ.

...

Hai năm trước,

"Cái gì? Học tập sử dụng vũ khí?" Hồ Liệt Na nghe ý định của Diệp Linh Linh thì không khỏi kinh ngạc.

"Không sai, chúng ta đã có thể chế tạo ra thương giáo kiếm mác, vậy thì sao không thể sử dụng chúng?"

"Ngạch, chúng ta là Hồn Đạo Sư, chế tạo ra vũ khí quả thực là không có gì, nhưng mà sử dụng lại là một chuyện khác. Giống như người của Lực chi nhất tộc, ngày ngày đều đem vũ khí đúc ra nhưng mấy ai lại biết cách sử dụng."

"Hơn nữa ta và ngươi một người là Trị Liệu hệ Hồn Sư, một người lại là Tinh Thần hệ Hồn Sư, muốn học tập vũ khí cũng có thể, nhưng khả năng phát triển ở hậu kỳ lại rất lênh đênh a."

Hồ Liệt Na cũng không phải là bi quan, mà đây là một loại thường thức ở Đấu La Đại Lục.

Kiếm, đao, thương, mâu... Tất cả vũ khí đều được tạo ra là để gia tăng chiến lực của Hồn Sư, mà hầu hết đối với mọi Hồn Sư, học tập một môn vũ khí lạnh cũng không phải chuyện xấu.

Giống như binh sĩ của hai đại đế quốc hay kỵ sĩ ở Vũ Hồn Thành, tất cả bọn họ đều phải học tập lấy kỹ thuật sử dụng vũ khí để tăng thêm thủ đoạn để chiến đấu.

Nhưng những kỹ thuật này đều rất đơn sơ, có thể miễn cưỡng sử dụng đến cảnh giới Hồn Tông đã là rất rốt, nhưng đối với cấp độ Hồn Vương trở lên thì đã trở nên không đủ, muốn mạnh hơn cũng chỉ có thể tu luyện đấu pháp cao cấp hơn.

Nhưng những đấu pháp cao cấp này cần tốn rất nhiều thời gian để tu luyện, hơn nữa cũng phải xem thiên phú của bản thân như thế nào, có phù hợp với việc luyện đấu pháp hay không.

Giống như những Hồn Sư có Vũ Hồn là vũ khí thì sẽ được hoan nghênh nhất, dù sao vũ khí họ cầm trên tay cũng là Vũ Hồn bản mệnh, nếu như đem đấu pháp kết hợp với Hồn Kỹ thì uy lực sẽ được điệp gia lên rất lớn, tốc độ học tập cũng nhanh hơn người khác nhiều.

Tiêu biểu nhất của nhóm này là người của Trần gia, Vũ Hồn Thất Sát Kiếm kết hợp với kiếm pháp thì không ai là không sợ.

Mà đệ nhóm thứ hai chính là những Hồn Sư sở hữu Cường Công hệ cùng Mẫn Công hệ Hồn Thú, thể lực của nhóm Hồn Sư này trời sinh đã mạnh hơn người thường rất nhiều, thậm chí nhờ thiên tài địa bảo cùng Hồn Hoàn tẩy lễ mà cường độ nhục thân đã hoàn toàn siêu việt người cùng lứa, nếu như sử dụng thêm vũ khí thì chính là hổ mọc thêm cánh.

Ví dụ điển hình chính là Qua Long nguyên soái, Vũ Hồn Nhai Tí cùng Long Sinh Thương cùng một chỗ cũng đánh ra một mảnh danh tiếng.

Nhưng trong tất cả, nhóm tối không phù hợp nhất chính là nhóm Hồn Sư Phụ Trợ hệ cùng Tinh Thần hệ, dù sao Vũ Hồn của những người này tăng phúc lực lượng cho cơ thể không lớn, nên cho dù có luyện tập đấu pháp thì cũng chỉ là hữu danh vô thực, có hoa mà không có quả. Vì vậy những người này cũng chỉ thường chỉ đem thể lực luyện tập đến một ngưỡng cần thiết nhất định, sau đó thì đều dồn tinh lực đổ vào tu luyện, sử dụng thiên phú trời ban của mình để tăng cao tu vi của bản thân chứ hiếm khi đổ công sức vào việc khác.

Mà đáng tiếc thay chính Hồ Liệt Na cùng Diệp Linh Linh chính là nằm trong nhóm này.

Diệp Linh Linh cũng không phản bác, mà là mở miệng hỏi.

"Sư tỷ, ngươi nói xem vị Tuyết tỷ tỷ là thiên kiêu ở mức độ nào?"

"Thế Hoa ca ca có nói qua, nàng có Tiên Thiên Hồn Lực 20 cấp, so với ta còn nhiều hơn gấp đôi, lại còn là Thần cấp Vũ Hồn, tất nhiên là thiên tài đỉnh tiêm a." Hồ Liệt Na nhớ lại nói, giọng nói cũng hơi ảo não.

Nữ hài tử chắc chắn là sẽ ganh đua với nhau, nhưng nàng quả thực cảm thấy mình chẳng thể nào ganh đua với Thiên Nhận Tuyết.

Tiên Thiên Hồn Lực 20 cấp, Thần cấp Vũ Hồn Lục Dực Thiên Sứ, loại thiên phú này không phải là người bình thường có thể so sánh được.

Hơn nữa lúc nàng gặp Thiên Nhận Tuyết thì nàng đã có tu vi Hồn Đấu La.

16 tuổi Hồn Đấu La, loại thiên phú này quả là một lời khó nói hết.

"Vậy sư tỷ ngươi nói xem, nếu như chúng ta muốn ở bên Thế Hoa mà nói, không nói chúng ta có được loại thiên tư như Tuyết tỷ tỷ, nhưng ít nhất cũng phải cách không quá xa. Ta nói đúng chứ?" Diệp Linh Linh nói tiếp.

Càng lớn thì nàng cũng càng rõ ràng cái gọi là "môn đăng hộ đối", cũng hiểu được tiềm lực của Thế Hoa cùng Thiên Nhận Tuyết tại đại lục có bao nhiêu kinh khủng.

Không nói về sau nàng có ở bên được hắn hay không, nhưng hiện tại với thiên phú của nàng muốn chân chính sánh vai cùng là quá khó.

Đừng nhìn niên linh giữa nàng cùng Thế Hoa chênh lệch cũng chỉ có hai tuổi, nhưng thiên phú của cả hai để cạnh nhau thi lại giống mầm non cùng đại thụ, hoàn toàn là không phải cùng một cấp độ.

Muốn bản thân có thể sánh vai được với Thế Hoa, thiên tài bình thường quả thật không thể làm tới.

"Chúng ta có thể gặp được hắn là do duyên, nhưng có loại duyên phận này về sau lại biến thành như thế nào thì lại là do chúng ta quyết định." Ánh mắt của Diệp Linh Linh trở nên trong suốt, giống như đem mọi chuyện nhìn rất là thấu triệt.

"Mà ta sở dĩ học thấy thương pháp cũng là vì muốn cùng hắn cách gần hơn một chút, dù chỉ là một chút thôi cũng được."

Thế Hoa biểu hiện quá chói mắt, giống như một vầng thái dương, mà nàng càng lại giống như áng mây, cho dù có bay cao đến đâu thì cũng chỉ có thể cảm nhận ánh nắng của hắn.

Hồ Liệt Na nghe Diệp Linh Linh nói thì trong lòng không khỏi ngũ vị tạp trần.

Mặc dù nhìn nàng so với vị sư muội này có vẻ thân cận với Thế Hoa hơn, nhưng thực tế thì Diệp Linh Linh lại bỏ ra nhiều tâm tình trên người của Thế Hoa hơn nàng.

Không chỉ là nấu ăn cho Thế Hoa, còn cùng hắn học phụ đạo, đến bây giờ học thương pháp cũng chỉ là muốn cùng Thế Hoa lại gần một chút.

Mà nàng đâu, nàng đã làm gì?

Ngoại trừ đôi lúc cùng Thế Hoa ăn tối, dạo phố cùng mấy chuyện lặt vặt, có vẻ như nàng thật sự không có làm gì thêm qua?

Tiểu hồ ly nghĩ đến đây thì có hơi thất lạc, nói.

"Linh Linh, ngươi có thể vì Thế Hoa ca ca mà bỏ ra nhiều thứ như như vậy, mà ta cũng chỉ có thể làm mấy việc nhỏ nhỏ không đáng chú ý. Ngươi nói xem, ta có phải là không yêu hắn bằng ngươi không?"

Vị sư muội này dù sao cũng lớn tuổi hơn nàng, lại trải qua nhiều chuyện nên đối với nhiều việc cũng rõ ràng hơn sư tỷ như nàng nhiều.

Diệp Linh Linh lắc đầu cười.

"Ta là ta, sư tỷ là sư tỷ, ngươi bây giờ mới có bao nhiêu tuổi, tâm lý hoạt động như vậy mới là bình thường. Hơn nữa tâm ý của một người làm so có thể so với của một người khác, nếu như vì so sánh mà sửa đổi vậy thì sư tỷ ngươi đã trở thành một người khác mà không phải là chính mình, ngươi nghĩ Thế Hoa mà biết thì hắn sẽ vui vẻ khi thấy ngươi thay đổi tâm ý chỉ để thoả mãn hắn sao?"

"Mà sư tỷ ngươi cũng không phải là không làm gì, phụ giúp hắn sao chép tài liệu Hồn Đạo Khí, mua cho hắn quần áo, thậm chí là thường xuyên nói chuyện với hắn, tất cả không phải là nhằm giúp hắn khỏi cô đơn hay sao?"

Kỳ thực Hồ Liệt Na cũng đổ rất nhiều tâm ý vào Thế Hoa, chỉ là nàng đem chuyện đó thành bản năng, không quá để ý đến.

Giống như nhìn vào y phục của Thế Hoa liền nhớ được kích cỡ quần áo của hắn, chủ động giúp hắn sao chép tài liệu Hồn Đạo Khí để đưa cho Lực chi nhất tộc, hay là vì thấy Thế Hoa ít giao tiếp với người đồng lứa ít nên hay cùng hắn nói chuyện trên trời dưới đất, hi vọng có thể giúp hắn đỡ cô đơn.

Loại tâm ý này kỳ thực so với Diệp Linh Linh càng tình căn thâm chủng, giống như một loại bản năng không cần phải nghĩ ngợi, hoàn toàn không tính lợi hại thiệt hơn.

Hồ Liệt Na nghe vậy thì hơi đỏ mặt, không nghĩ đến sư muội lại để ý nhiều chuyện đến vậy, chính nàng cũng không nghĩ đến.

Diệp Linh Linh cười cười rồi nói tiếp.

"Thứ chúng ta cần thay đổi không phải là tâm ý hay thái độ, mà đó là năng lực cùng thực lực. Bởi bây giờ nếu không cố gắng thì cho dù tương lai chúng ta có trả giá mức nào đi nữa cũng không thể nào ở bên cạnh hắn."

"Mà học thương pháp cũng chỉ là một trong những cách mà ta nghĩ ra, dù sao tại Vũ Hồn Thành rất nhiều người là cao thủ sử dụng vũ khí, thậm chí đạt đến ý cảnh cũng không phải không có, mà lão sư hẳn cũng sẽ có cách để chúng ta nhận sự dẫn đạo của bọn họ."

"Hơn nữa chúng ta có thử mà thấy không hợp thì không mất gì, nhưng nếu như chúng ta thực sự có thiên phú ở mặt này thì không phải là càng tốt sao? Ít ra ngoài Hồn Đạo Khí ra thì chúng ta cũng có thủ đoạn khác để phòng thân."

Hồ Liệt Na nghe vậy thì tâm tình hơi động.

Quả thực Diệp Linh Linh nói không sai, các nàng thử cũng không mất gì, nhưng nếu như thực sự thành công thì không phải là thu hoạch lớn sao?

"Ngạch, nhưng sư muội, ngươi tại sao chọn thương pháp a?" Hồ Liệt Na có chút tò mò.

Ở Đấu La Đại Lục do cả Kiếm Thần cùng Thiên Sứ Thần đều dùng kiếm nên mọi người cơ hồ đều đem kiếm là vua của loại vũ khí, dẫn đến những người tay ngang khi muốn tu tập vũ khí đều lựa chọn kiếm làm lựa chọn đầu tiên, lựa chọn thương như Diệp Linh Linh cũng là số ít.

Diệp Linh Linh cũng không ngại ngùng mà nói.

"Cũng không phải là lý do đặc biệt gì, do phụ thân của ta cũng có Vũ Hồn là thương nên ta mới chọn thương pháp."

Hồ Liệt Na nghe vậy thì ngay lập tức biến sắc, nhỏ giọng nói.

"Xin lỗi sư muội, ta không biết..."

Nàng mặc dù biết phụ thân của Diệp Linh Linh đã qua đời từ lâu nhưng lại không biết chuyện này.

"Sư tỷ không cần phải như vậy, chuyện cũng đã qua từ lâu."

"Hơn nữa lý do cũng không chỉ như vậy, mà là ta về sau cũng thử dùng qua kiếm, đao, mâu, cung... các loại vũ khí khác nhau thì thấy không có gì tiện tay bằng thương nên mới chọn nó."

"Mà sư tỷ muốn luyện tập vũ khí lạnh thì cũng không cần phải chọn ngay mà có thể thử các loại vũ khí khác nhau trước, trong đó loại giống với Nguyệt Nhận của Tà Nguyệt ngươi cũng nên thử, dù sao hai người các ngươi có cùng một loại huyết mạch chảy trong cơ thể, có thể thiên phú sử dụng Nguyệt Nhận của hắn cũng có trong cơ thể của ngươi a."

...

Sau cuộc nói chuyện đó thì nàng cũng thử tìm vũ khí phù hợp với mình, mặc dù không có thiên phú sử dụng Nguyệt Nhận như huynh trưởng của mình nhưng nàng tại mảng kiếm đạo lại không kém khi so với thiên phú của Diệp Linh Linh đối với thương đạo.

Mà Diệp Tịch Thuỷ cùng Long Tiêu Dao sau khi cảm nhận được thiên phú lẫn quyết tâm của cả hai thì mới tìm kiếm người dẫn đạo cả hai, dù sao hai người tại mảng kiếm đạo cùng thương đạo quả thật không có kinh nghiệm gì nhiều.

Cái này cũng dẫn đến về sau Diệp Linh Linh được Dương Vô Địch dẫn đạo, mà nàng thì lại được Cung Yến Phi dẫn đạo.

Vừa luyện tập dùng vũ khí, vừa học Hồn Đạo Khí, lại vừa tu luyện, hai năm qua đối với hai sư tỷ sư muội bọn họ tuy mệt mỏi nhưng đặc sắc vô cùng, cũng có những trải nghiệm cùng tham ngộ mà người đồng lứa không thể có.

Trong lúc nàng đang hoài niệm thì Cung Yến Phi cũng đã đi đến phòng khách.

Hồ Liệt Na ngay lập tức đứng dậy, kính cẩn nói.

"Cung lão."

Trong khoảng thời gian hai năm luyện tập kiếm đạo này thì Cung Yến Phi chính là người dẫn đạo cho nàng, y mặc dù nghiêm khắc nhưng cũng công tư phân minh, khen chê rõ ràng, cái này không khỏi khiến nàng đối với Cung Yến Phi có hảo cảm phi thường tốt.

Cung Yến Phi cũng gật đầu đáp lại, nói.

"Hồ nữ oa, đã chuẩn bị sẵn những gì ta nói ngươi đã chuẩn bị đủ sao?"

Hồ Liệt Na gật đầu, nàng sau đó lấy ra một bộ y phục màu đen tuyền đã được xếp gọn, bên trên còn có một cái mặt nạ màu trắng toát không mặt không mũi.

Cung Yến Phi thử đem Tinh Thần Lực thả ra vậy mà thấy bản thân không thể nhìn xuyên qua tấm mặt nạ, tắc lưỡi nói.

"Quả là đồ vật từ Giáo Tông Điện, không phải là phàm phẩm."

Hắn sau đó gật đầu.

"Chuẩn bị rất tốt, vậy cùng ta đi đến Đấu Hồn Trường."

Hồ Liệt Na nghe vậy thì không khỏi cảm nhận được một chút cảm giác hồi hộp.

Kiếm đạo của Cung Yến Phi chính là lấy chiến dưỡng chiến, so với việc bế quan lĩnh ngộ thì khi kiếm đạo của Cung Yến Phi trong chiến đấu sẽ phát triển mạnh hơn, kiếm quang cũng sẽ nở rộ yêu diễm hơn.

Mà Hồ Liệt Na là người được Cung Yến Phi truyền cho kiếm đạo cũng nương theo một dạng kiếm đạo này, muốn kiếm thuật của bản thân phát triển thì phải ra ngoài tranh phong với kỳ tài của thiên hạ.

Từ trong chiến đấu lấy được lĩnh ngộ, lấy lĩnh ngộ đó khiến bản thân mạnh lên sau đó lại tiếp tục chiến đấu.

Dĩ huyết chú kiếm, dĩ sát chú đạo. (Lấy huyết đúc kiếm, lấy giết đúc đạo.)

Đây chính là sát lục kiếm đạo, cường đại vô cùng.

Chỉ là Cung Yến Phi cũng chưa định để cho nàng giết người, dù sao Hồ Liệt Na liền 12 tuổi cũng chưa đến, muốn để tay dính máu thì có chút quá sớm, nhưng để cho nàng thuần chiến đấu mà nói thì lại phù hợp.

Trong huyết dịch của Hồ Liệt Na lúc này đã nóng lên mà chảy mạnh, một thân chiến ý cũng đã ngưng kết trong ánh mắt.

Cật lực luyện kiếm hai năm, rốt cuộc nàng cũng đã có thể xem lực lượng của mình ở trên đại lục có xếp hạng là bao nhiêu.

...

Hai người một già một trẻ dịch dung đi vào bên trong Đấu Hồn Trường.

Hồ Liệt Na lúc này đã mang trang phục lúc nãy chuẩn bị sẵn. Nàng một thân trang phục màu đen, mặt nạ trắng cùng bên hông kiếm đáng lẽ rất đáng nghi nhưng tại chỗ rồng rắn hỗn tạp như Vũ Hồn Thành Đấu Hồn Trường thì lại lộ ra không quá đáng chú ý.

Nàng theo chân Cung Yến Phi đến chỗ đăng ký huân chương, ở đó đang có một thiếu nữ trẻ tuổi đang làm việc.

"Tiểu cô nương, ta muốn đăng ký huân chương cho người này một chút." Cung Yến Phi khẽ nói.

Thiếu nữ thấy người nói chuyện là một lão nhân thì nhanh chóng đáp.

"Tất nhiên tất nhiên, các vị đợi ta một chút."

Thiếu nữ sau khi xử lý giấy tờ một chút thì bắt đầu hỏi Hồ Liệt Na.

"Không biết các hạ có có Vũ Hồn là gì, cấp độ thế nào a?"

Bình thường nàng sẽ hỏi đối phương có đăng ký ở Vũ Hồn Điện hay không, nếu có thì đăng ký tại Đấu Hồn Trường sẽ nhanh hơn. Nhưng thấy Hồ Liệt Na một bộ không muốn lộ mặt thì nàng cũng chỉ có thể hỏi từng chút một.

Mặt nạ của Hồ Liệt Na cũng có tác dụng đổi giọng, một loại âm thành khàn khàn phát ra.

"Vũ Hồn Bạch Hồ, 47 cấp Tinh Thần hệ Hồn Tông."

Thiếu nữ nghe xong thì gật đầu, sau đó lại điền vào hai tờ đơn một hồi rồi lại hỏi tiếp.

"Vậy không biết các hạ muốn đăng ký tên gì a?"

Hồ Liệt Na suy nghĩ một chút rồi nói.

"Gọi là Hồ Dạ Xoa a."

Nhân viên rất nhanh cũng làm xong huân chương cho Hồ Liệt Na, sau khi thu phí thủ tục thì nói.

"Các hạ muốn tác chiến ngay bây giờ sao?"

"Ân, càng sớm càng tốt."

"Được, ta đã đang ký cho các hạ, chỉ cần nghe thông báo là có thể."

"Được rồi, cảm ơn ngươi."

"Là trách nhiệm của ta."

Sau khi đăng ký xong thì một lớn một nhỏ liền rời đi.

Tại khu vực chờ đợi, Cung Yến Phi nhắc nhở lấy Hồ Liệt Na.

"Hồ nữ oa, lần này giao chiến chủ yếu là để trui rèn kiếm thuật. Vì vậy trừ khi là lâm vào đường cùng, còn không thì ngươi không được sử dụng Hồn Kỹ, chỉ có thể thuần tuý sử dụng kiếm thuật cùng kỹ xảo khống chế Hồn Lực để chiến đấu."

"Ta đã biết rồi Cung lão." Hồ Liệt Na gật đầu.

Do Tinh Thần Lực cường đại hơn người nên những Hồn Kỹ của nàng đều rất mạnh, tại chiến đấu cùng cấp bậc thì không ai chịu nổi công kích tinh thần của nàng.

Có thể nói là chiêu số vừa ra thì đối thủ liền ngã ngửa, hoàn toàn không có giá trị rèn luyện.

Hơn nữa phối trộn Hồn Hoàn của nàng cũng có chút chói mắt, nàng cũn không hi vọng danh tính của bản thân bị lộ ra sớm như vậy.

Hai người cũng không đợi bảo lâu thì này loa thông báo cũng kêu lên.

"Trận tiếp theo, sàn đấu số 7, Hồ Dạ Xoa đấu với Xích Sát!"

"Đi thôi." Cung Yến Phi khẽ nói với Hồ Liệt Na.

Nàng gật đầu, chân thì bước về phía đấu đài.

...

Trên đấu trường, người dẫn chương trình sau lưng mọc lấy một đôi cánh chim đỏ rực, âm thanh trầm ấm vang vọng khắp khán đài.

"Thưa quý vị khán giả, bánh xe vận mệnh một lần nữa chuyển động khiến chúng ta tái ngộ nơi Đấu Hồn Trường, tiếp tục quan chiến một trận đấu đặc sắc khác."

"Hai đấu thủ lần này của chúng ta chính Hồ Dạ Xoa cùng Xích Sát."

"Danh tiếng của Xích Sát thì các vị ở đây hẳn cũng không xa lạ gì, 45 cấp Cường Công hệ Hồn Tông, Thú Vũ Hồn Xích Diễm Giao, bản thân là một loại Á Long sở hữu Hoả thuộc tính cường đại. Xích Sát cũng nhờ Vũ Hồn này mà đã từng đạt được chuỗi thắng liên tiếp 7 trận, thực lực không hề yếu kém chút nào."

"Mà Hồ Điệp là một tân binh ở Đấu Hồn Trường, Thú Vũ Hồn Bạch Hồ, 47 cấp Tinh Thần hệ Hồn Tông, nhưng người này bên hông còn mang một thanh kiếm, có lẽ cũng đã từng luyện tập qua kiếm thuật. Kiếm thuật kết hợp với Tinh Thần Lực, xem chừng vị tân binh này cũng không đơn giản."

Trên khán đài lúc này cũng một mảnh xôn xao.

"Tinh Thần hệ Hồn Sư luyện tập kiếm thuật? Đây không phải chuyện cười sao?"

"Cũng không hẳn là sai, có thể tu vi của vị Hồ Dạ Xoa này đã đến điểm cuối không thể tăng tiến nên mới phụ tu thêm kiếm thuật, xem như cũng có thêm thủ đoạn giấu tay."

"Không sai, đám người săn bắt Hồn Thú ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm không kẻ nào là không luyện tập thêm vũ khí để bảo vệ tính mạng, xem chừng vị Hồ Dạ Xoa này cũng là dạng này."

"Hừ, nhưng đã như thế thì sao? Kẻ này dù sao cũng chỉ là một cái Tinh Thần hệ Hồn Sư, cho dù có luyện thêm kiếm pháp thì cũng không thể nào đánh lại Xích Thiên."

"Vị huynh đài này nói cũng không sai, Vũ Hồn Bạch Hồ không tăng cường nhục thân cho Hồn Sư quá nhiều, có luyện thêm kiếm pháp thì cũng chỉ có thể chống lại Hồn Thú, còn đối với Cường Công hệ Hồn Sư mà nói thì lại không đủ."

"Nhưng Xích Sát cũng phải xem chừng vị Hồ Dạ Xoa này, Vũ Hồn Bạch Hồ mặc dù không tăng cường thể phách đến đấu nhưng trên phương diện Tinh Thần Lực lại rất khủng khiếp, nếu không cẩn thận thì có lẽ trận này Xích Sát sẽ thất bại."

Hồ Liệt Na không để ý đến đám người tranh cãi trên khán đài mà là để ý đến đối thủ trước mặt.

Xích Sát người này là một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, làn da có màu nâu sẫm, mái tóc thì đỏ rực, cả người để trần lộ ra cơ thể rắn chắc.



Xích Sát lúc này chắp tay, nói.

"Xích Sát, 45 cấp Cường Công hệ Hồn Tông, Thú Vũ Hồn Xích Diễm Giao, xin chỉ giáo."

"Hồ Dạ Xoa, 47 cấp Tinh Thần hệ Hồn Tông, Thú Vũ Hồn Bạch Hồ, xin chỉ giáo."

Lời vừa nói xong thì trên người Xích Thiên xuất hiện 4 vòng Hồn Hoàn Hoàng Hoàng Tử Tử, cả người mọc lên lân phiến màu đỏ sẫm, đôi mắt cũng biến thành long đồng, hoả diễm phừng phực bốc cháy trên người của hắn.

"Đệ tứ Hồn Kỹ, Hoả Long Biến!"

Ngay lập tức, lân phiến trên người của Xích Thiên phủ khắp cơ thể hắn, trên đầu cũng mọc ra sừng rồng, khí tức kéo căng đến cực hạn.

Người dẫn chương trình ngay lập tức nói.

"Đây rồi, Hồn Kỹ thành danh của Xích Sát. Hoả Long Biến có thể giúp cho Vũ Hồn Xích Diễm Giao của hắn thăng hoa thành Hoả Long trong một khoảng thời gian ngắn đến khi Hồn Lực của hắn cạn kiệt, thường chỉ sử dụng khi Xích Sát muốn tốc chiến tốc thắng. Xem chừng hắn muốn đem vị tân thủ Hồ Dạ Xoa này ngay lập tức giải quyết."

Trên khán đài đám người lại bàn luận.

"Xem ra Xích Sát cũng e ngại Hồ Dạ Xoa."

"Không sai, Tinh Thần hệ Hồn Sư am hiểu nhất chính là đối chiến ngang cấp, mặc dù nhục thân không mạnh nhưng công kích quỷ dị lại đánh thẳng vào tận linh hồn, Hồn Sư đồng cấp nếu không chiếm lấy tiên cơ mà nói thì sẽ thua không nghi ngờ."

Hồn Sư bình thường sẽ không có Tinh Thần Lực quá xuất sắc nên phòng ngự tại phương diện tinh thần cũng yếu không kém, vì thế khi đối đầu với Tinh Thần hệ Hồn Sư đều truy cầu tốc chiến tốc thắng.

Ngay lập tức, Xích Thiên đem chân đạp mạnh, phía trên mặt đất bị lực đạo khổng lồ đột ngột chấn vỡ, thân hình hắn giống như sao băng di chuyển, lấy một loại tốc độ cường hãn lao về phía Hồ Liệt Na.

Hai tay của người này đã hoá thành quyền, nấm đấm giơ cao hướng về phía bụng của Hồ Liệt Na mà tấn công.

Vị trí hắn nhắm đến là ngay phần gan của đối thủ, chỉ cần đem nắm đấm đánh trúng nơi này thì sẽ ngay lập tức mất đi khả năng chiến đấu.

Mà Hồ Liệt Na thấy vậy cũng không hoảng cũng không lui bước, mà là vừa xông tới vừa nhanh chóng đem kiếm rút ra, lưỡi kiếm hiện lên ánh đỏ như máu, lấy góc độ xảo trá hướng về phía yết hầu của Xích Sát mà tấn công.

Kiếm ra khỏi vỏ, sát khí trùng thiên.

Lưỡi kiếm mỏng như cánh ve chứa đậm sát cơ khiến cho xương sống của Xích Sát một hồi tê dại, một loại cảm giác nguy cơ cực đại đánh thẳng lên đầu não của hắn khiến hắn ngay lập tức chuyển hướng nghiêng người, quỹ tích lệch với ban đầu cả một khoảng cực lớn.

Quỹ tích thay đổi là vậy nhưng nhục thân của Xích Sát vẫn như cũ va chạm với lưỡi kiếm của Hồ Liệt Na, tạo ra vô số hoả hoa.

"Keng, keng, keng..."

Lưỡi kiếm cùng vảy rồng va chạm với nhau tạo nên tiếng kêu như kim loại va chạm, nhất thời Xích Sát vậy mà đâm thẳng vào tường, chỉ để lại Hồ Liệt Na đứng giữa khói cát mù mịt.

Đám người lúc này nhìn về phía Hồ Dạ Xoa, không khỏi rung động.

"Vị đấu thủ này quả nhiên không phải quả hồng mềm, có thể tại công kích kinh thiên của Xích Sát mà giữ được một cái đầu lạnh, lại còn có thể nhanh chóng xuất ra kiếm chiêu để phản sát, đảm phách này để tại một Tinh Thần hệ Hồn Sư quả thực là hiếm thấy."

"Thanh kiếm của kẻ này cũng không bình thường, kiếm mỏng như cánh ve, lại toát ra ánh đỏ, đối diện với lực đạo khổng lồ từ Xích Sát mà không có dấu hiệu sứt mẻ, rõ ràng là xuất ra từ tay của đại sư thiết tượng."

"Vị huynh đệ này nói không sai, ta từng đi qua Canh Tân Thành chiêm ngưỡng qua các tác phẩm của đại sư thiết tượng ở đó, thanh kiếm này quả thật có chất lượng không kém."

Xích Sát lúc này cũng đứng dậy, bàn tay để lên trên ngực liền cảm nhận một hồi đau rát.

Trên ngực của hắn lúc này có một vết chém dài sạch sẽ, may mắn là vết thương tương đối nông nên không được tính là trọng thương.

Nhưng chỉ nhiêu đây cũng khiến cho trong lòng của Xích Sát trở nên ngưng trọng.

Long loại Vũ Hồn bình thường không chỉ có lực chiến cường hoành mà phòng ngự cũng không kém, tại tu vi Hồn Tông không nói là đao thương bất nhập nhưng cũng không phải là phàm thương phàm kiếm có thể gây thương tổn.

Rõ ràng không chỉ kiếm thuật của Hồ Dạ Xoa này không bình thường, mà là kiếm trên tay cũng có huyền cơ.

Nhưng không đợi Xích Sát ngây người quá lâu thì Hồ Liệt Na đã phóng tới chỗ của hắn.

Kiếm trên tay của nàng di chuyển tựa như mưa phùn không dứt, quỷ dị diễm lệ nhưng cũng nhanh không kém, kiếm ảnh đỏ quạch như máu khiến cho Xích Sát lại một lần nữa cảm nhận được bản năng sinh tồn mách bảo.

Khộng phải Tinh Thần hệ Hồn Sư đều lựa chọn ở xa chiến đấu sao, làm sao lại chiến đấu cường hãn như vậy?

Chửi bây ở trong lòng là vậy nhưng chân của Xích Sát cũng không chậm, tận dụng lực lượng khổng lồ của mình để nhanh chóng kéo dai khoảng cách với Hồ Liệt Na.

Đám khán giả lúc này nhìn lại mặt đất nơi Xích Sát vừa mới thoát khỏi thì thấy một cảnh tượng rùng mình.

Lít nha lít nhít lỗ nhỏ bị kiếm đâm thủng trên mặt đất, chỉ cần nghĩ cũng biết nếu Xích Sát mà đứng ở đó thì cơ thể sẽ thủng như cái sàng.

Cái này quả thật là Tinh Thần hệ Hồn Sư sao, kiếm chiêu tàn nhẫn như vậy?

"Kiếm pháp này thật âm độc a, hoàn toàn đè vào chỗ hiểm mà chém giết."

"Kẻ này một là có sư thừa, hai là có được cơ duyên kiếm đạo. Kiếm pháp dạng này không thể nào là dã nhân dã tử có thể học đến."

Trên khán đài có than thở, có suy đoán, hoàn toàn đã đem Hồ Dạ Xoa cái tên này nhớ rõ trong lòng.

Hồ Liệt Na lúc này bám chặt vào Xích Sát, kiếm ảnh liên miên xuất ra hoàn toàn không để Xích Sát có cơ hội thở dốc, hắn cũng chỉ có thể dùng đệ nhị Hồn Kỹ tăng cường phòng ngự của bản thân, tránh bị tổn thương quá lớn.

Cơ thể liên tục bị đánh chém làm cho Xích Sát trong lòng hừng hực nộ hoả, hắn từ lúc sinh ra đến giờ chưa bao giờ cảm thấy biệt khuất như vậy, liền những lúc hắn thua những kẻ yếu hơn mình cũng chưa có loại cảm giác bức bối hậm hực này.

Có lẽ cho dù là hắn trước đây cũng không nghĩ đến một tên Tinh Thần hệ Hồn Sư lại làm hắn chật vật mất mặt đến mức này.

Nhưng hắn cũng rõ ràng phòng thủ mãi cũng không phải là cách, lại thêm phẫn nộ xông lên đầu làm cho Xích Sát nghĩ ra một kế.

Xích Sát lúc này vậy mà mặc kệ kiếm chiêu của Hồ Liệt Na mà xông về phía nàng.

"Phốc, phốc, phốc..."

Trên người của Xích Sát lúc này đã chằng chịt vết đâm, cả người máu me đầm đìa nhưng hắn giống như không quan tâm.

Hai mắt của hắn ngay lập tức hiện lên tinh quang, hai tay dựa vào đệ nhất Hồn Kỹ mà hoá thành long trảo, một tay là nắm giữ lấy trường kiếm, một tay là mưu toan nắm lấy tay của Hồ Liệt Na.

Hồ Liệt Na thấy vậy liền do dự thả ra kiếm trên tay, chân đạp lên mặt đất mà nháy mắt lui về phía sau.

"Xích Sát quả thực là kinh khủng, có thể nhận lấy tổn thương cơ thể để đổi lấy một cơ hội phản kích, có được loại đảm phách này không hổ là đấu thủ lâu năm."

"Hồ Dạ Xoa cũng không kém, quả là Tinh Thần hệ Hồn Sư, có thể ngay lập tức nhìn được ra loại tính toán này, đã vậy còn có thể nhanh chóng phản ứng lại."

"Chỉ là nàng đã rơi kiếm rồi, hắn cũng nên đem Vũ Hồn phóng xuất a."

"Ngươi nói ta mới nhớ a, Hồ Dạ Xoa vẫn chưa khai phóng Vũ Hồn, xem chừng tiếp theo mới là thực lực thực sự của nàng."

Dù chỉ là trong một khoảng khắc nhưng cũng liền để khán giả thấy được môn đạo của cả hai, rõ ràng cho dù là bên nào cũng không phải là Hồn Tông bình thường.

Xích Sát thấy kế hoạch bị xem thấu thì cũng không tốn thêm một khắc thời gian mà đem Hồn Lực dũng động cực đại, đệ tam Hồn Hoàn xoay tròn, miệng há rộng về phía Hồ Liệt Na đang lui về sau.

"Đệ tam Hồn Kỹ, Xích Hồng Xạ Tuyến!"

Miệng của hắn mở ra, một tia lửa nóng bỏng màu đỏ hồng liền hướng về Hồ Liệt Na mà thiêu đốt.

Hoả diễm hừng hực ngay lập tức đem cả sàn đấu ngập tràn trong nhiệt khí, liền người xem ở trên đài cũng không khỏi cảm thấy nóng ran.

Xích Diễm Giao mặc dù không phải là Hoả Long chân chính nhưng nồng độ huyết mạch vẫn rất nồng đậm, lại thêm Xích Sát vẫn còn đang dưới sự tăng phúc của đệ tứ Hồn Kỹ nên uy lực của hoả diễm đã vượt qua cảnh giới Hồn Vương.

Chỉ là khi thi triển chiêu thức này thì Hồn Lực của Xích Sát sẽ tiêu hao rất nhanh, lại thêm hiệu ứng của đệ tứ Hồn Kỹ nên Hồn Lực giảm xuống lại càng nhanh..

Mà Hồ Liệt Na cũng không để mặc cho người chém giết, hai chân nàng cấp tốc di chuyển, Hồn Lực thì dồn vào ngón tay, như thể đang ngưng tụ lấy thứ gì.

Mà Xích Sát thấy Hồ Liệt Na có thể tránh thoát được chiêu thức của mình thì dừng lại, sau đó một lần nữa xông về phía nàng mà cười to.

"Ha ha ha, để ta xem ngươi không có kiếm thì liệu có thể đánh bại ta không."

Xích Sát do thể lực hơn người nên tốc độ vốn đã rất nhanh, lại thêm Hồn Kỹ cùng đau đớn điên cuồng khiến hắn khi di chuyển lại càng nhanh hơn lúc ban đầu thêm hai lần.

Với tốc độ này, Xích Sát tin cho dù Hồ Liệt Na có đem Vũ Hồn cùng Hồn Kỹ sử dụng thì cũng không kịp.

Trận nay, hắn sẽ thắng.

Nhưng vào lúc cao trào này thì hắn lại cảm nhận được sát cơ cực lớn, khi nhìn lại thì thấy bàn tay của Hồ Liệt Na giấu khỏi tầm mắt của hắn lúc nãy đang nắm lại thành quyền mà phát ra một màu trắng tinh khiết.

Hồ Liệt Na đem ngón trỏ chỉ về phía Xích Sát, ngay lập tức một đạo duệ khí sắc bén nhanh đến cực hạn từ ngón trỏ bắn về phía hắn.

"Phốc." Đạo duệ khí ngay bén nhọn như tiễn, ngay tức khắc đâm vào bên trong đùi của Xích Sát.

Đau đớn kịch liệt khiến Xích Sát không khỏi nhe răng trợn mắt, cả người mặc dù chậm lại nhưng lại không có ý tứ dừng chân.

Hồ Liệt Na thấy vậy liền khẽ nhếch thêm ngón giữa, lại một đạo duệ khí bắn vào bên đùi còn lại của Xích Sát.

Một lần đau đớn nữa ập tới, hơn nữa cái sau còn kinh khủng hơn cái trước khiến mồ hôi trên trán Xích Sát không khỏi chảy ròng, kết hợp với mất máu lâu dài liền khiến hắn thần trí của hắn cũng dần mơ hồ.

Bước chân của hắn lúc này cũng chậm lại trông thấy, sau đó thì liền ngã gục trên mặt đất.

Cả khán đài lúc này liền yên tĩnh.

Ánh mắt của bọn hắn nhìn về phía Xích Sát nhuộm máu toàn thân, rồi lại nhìn về phía Hồ Liệt Na chỉ có một vài vết cháy xém, lúc này đều là kinh hãi.

Loại chiến lực này mà nói là Tinh Thần hệ Hồn Sư sao?

Lúc này có ba nhân nhân viên tới xem tình hình của Xích Sát, sau khi thấy hắn còn thở thì mới gật đầu ra hiệu cho người dẫn chương trình, sau đó thì dẫn Xích Sát lui xuống phía dưới.

Người dẫn chương trình sau đó mới đưa ra kết quả.

"Kết quả quả thật làm chúng ta không ngờ đến, trận đấu này Hồ Dạ Xoa chiến thắng."

Đám người ngay lập tức lấy lại tinh thần, một tràn vỗ tay như pháo nổ vang vọng khắp khán đài, bên trên còn là vô số tiếng hô hào.

"Hồ Dạ Xoa!"

"Hồ Dạ Xoa!"

"Hồ Dạ Xoa!"

Dưới loại tình cảnh chúng tinh phủng nguyệt, Hồ Liệt Na cũng chỉ cảm giác được một chút nao nao.

Tâm thần còn lại của nàng lúc này chỉ còn để ở trên trận chiến lúc nãy.

Nàng nhìn hai tay vẫn còn run rẩy thì cũng không khỏi hít sâu mấy hơi.

Trận đấu lúc nãy nàng đã hoàn toàn đem toàn bộ cảm xúc trấn áp xuống, bây giờ toàn bộ trả ngược lại khiến trái tim của nàng không khỏi đập mạnh.

Lần chiến đấu này quả thực là điên cuồng hơn nàng nghĩ, chính nàng cũng không ngờ đối thủ đầu tiên của mình lại hiếu chiến hung hãn như vậy.

Hồ Liệt Na sau đó nhặt kiếm lên mà đút lại vào trong vỏ, sau đó lui xuống khán đài.

...

Dưới sân đấu.

Cung Yến Phi hỏi Hồ Liệt Na.

"Cảm nhận thế nào?"

Hồ Liệt Na đáp.

"Rất nguy hiểm, nhưng cũng rất phấn kích."

"Hơn nữa ta cũng hiểu tại sao Cung lão lại nói kiếm đạo chỉ có thể tại giao chiến mới hoàn thiện, bởi chỉ có thực chiến mới có thể cảm nhận được điểm yếu của bản thân."

Cung Yến Phi hài lòng gật đầu.

"Trận đầu tiên của ngươi mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng về tổng thể vẫn là một trận chiến tốt."

"Hơn nữa ngươi cũng đã hiểu rõ được hạch tâm trụ cột của《 Tàn Dương Kiếm Điển 》, lấy chiến dưỡng chiến, đem chiến hoả rèn đúc kiếm đạo, đây chính là tinh tuý của sát lục kiếm đạo."

Hồ Liệt Na gật đầu, mặc dù diễn luyện《 Tàn Dương Kiếm Điển 》hai năm, nhưng đến giờ nàng mới thực sự thấu hiểu nguyên tắc hạch tâm của nó.

Mặc dù "sát lục kiếm đạo" nghe có chút tà môn, nhưng kỳ thực đây chính là nhánh kiếm đạo nguyên thủy nhất.

Kiếm vốn được tạo ra là để chiến đấu, để sát lục.

Chiến tranh, xung đột, vũ lực...không nơi nào là thiếu đi hình ảnh của kiếm.

Vì vậy nhiều người tu kiếm đã đem sát lục trở thành một phần không thể thiếu của kiếm, thậm chí là đại đạo mà một kiếm si luôn muốn theo đuổi.

Nhưng loại kiếm đạo này rất dễ đi đường lệch, nếu không đủ vững vàng giữ được bản tâm thì sẽ hoá thành đại ma đầu giết người như ngoé.

Nhưng nàng Hồ Liệt Na không chỉ có Tinh Thần Lực cường hãn để khống chế được sát ý, mà thiên phú trên kiếm đạo cũng không hề tệ, vô tình giúp nàng đạt đầy đủ tiêu chí để tu luyện lại kiếm đạo cực đoan này.

Hơn nữa long lân trên Bạch Hồ Niệm Băng Lân lúc nào cũng chảy ra một tia hàn khí tinh khiết thấm nhuần vào tinh thần của nàng, lại càng giúp nàng miễn nhiễm với lại sự ảnh hưởng của sát khí.

Cung Yến Phi lúc này nhìn thấy một nam nhân đối với mình gật đầu từ xa thì nói với Hồ Liệt Na.

"Hồ nữ oa ngươi cũng nên điều tức một chút, lúc nãy chiến đấu thì Hồn Lực hẳn cũng xao động không ít, cũng nên điều chỉnh lại tâm tình của mình. Ta cần phải đi một lát, khoảng nửa tiếng sau sẽ quay lại với ngươi."

"Ta biết rồi Cung lão."

Cung Yến Phi gật đầu, sau đó hướng về nam nhân kia mà đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play