Ở trên bầu trời của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, trời quang mây đãng, mặt trời mùa hạ giống như chân chính chúa tể, đem dương quang phát tán khắp cánh rừng.

Trên không trung rộng lớn, có một đốm nhỏ màu trắng di chuyển cực tốc hướng về phía Tây Nam.

Đợi đến khi khu vực phía dưới là một vực hẻm sâu thẳm thì thì đốm nhỏ này mới dừng lại, hiện ra thân ảnh của Thế Hoa.

Bên dưới hẻm sâu tràn ngập một màu đen kịt cùng khí tức tử vong âm trầm. Xung quanh mặc dù có rất nhiều cây cối cùng thực vật nhưng lại không có bất kỳ một Hồn Thú nào, chỉ có lẻ tẻ xương trắng nằm lăn lóc ở xung quanh.

Đây là nơi mà Thế Hoa từ chỗ của Tà Huyết Sí Vương Văn biết được là nơi mà tộc đàn của Tà Huyết Văn cư ngụ, cũng là nơi mà Tà Huyết Sí Đế Văn đang bế quan đột phá 10 vạn năm.

"Là nơi này không sai."

Thế Hoa sau khi xác nhận xong thì liền tiến vào trong vực thẳm.

Ở trên đường mặc dù có rất nhiều Tà Huyết Văn cùng 3 con Tà Huyết Sí Văn Vương thủ hộ đến ngăn cản nhưng đều bị Thế Hoa dùng Cực Hạn Chi Băng đóng băng lại sạch sẽ.

Đám Tà Huyết Văn sẽ là tài liệu cần thiết để học tập Vong Linh Ma Pháp nên hắn cũng sẽ hạn chế huỷ thi diệt tích, ngược lại là sẽ cố gắng để bọn không bị tiêu hao sinh cơ, vì thế mới đóng băng.

Chỉ là Hồn Đạo Khí của hắn có sức chứa giới hạn, vì thế chỉ có thể nhờ Y Lai Khắc Tư đem bọn chúng bỏ vào Vong Linh Bán Vị Diện.

Trên đường này Tà Huyết Văn mặc dù nhiều nhưng lại không mạnh, hắn tiến vào cũng xem như dễ dàng.

Hạ cánh xuống mặt đất, Thế Hoa quan sát xung quang, không khỏi nghĩ thầm.

"Đám Tà Huyết Văn này ngược lại là biết chọn chỗ, nơi này vậy mà là mộ voi, cũng giải thích được vì sao bọn chúng có thể tu luyện đến mức này mà không bị phát hiện."

Khi các cá thể Hồn Thú loại voi (như Toản Thạch Mãnh Mã Tượng hay Nham Tương Bạo Tượng) cảm nhận được sinh mệnh của bản thân sớm sẽ đến hồi kết thì sẽ theo bản năng mà thực hiện một chuyến hành hương đến một nơi đặc biệt để an táng bản thân, nơi đó được gọi là "Mộ voi".

Ở Trái Đất thì khái niệm của "mộ voi" chỉ là dựa trên phỏng đoán, phần lớn vẫn cho rằng mộ voi thực chất là nơi mà các cá thể voi bị các thợ săn trái phép tập trung lại sau đó tàn sát tập thể để lấy ngà, tiếp đó chôn xuống đất để phi tang vật chứng.

Nhưng ở Đấu La Đại Lục, mộ voi thực sự là một nơi được hình thành một cách tự nhiên, cũng có rất nhiều ghi chép về những nơi như vậy ở trong Vũ Hồn Điện.

Dựa theo kích cỡ cùng đám xương cốt ở đây thì nơi này là một mộ voi có quy mô lớn, mỗi ngày không chỉ có Hồn Thú loại voi tới an táng bản thân, mà còn có cả những Hồn Thú muốn ăn thịt của đám voi chết này.

Mà tất cả đều trở thành chất dinh dưỡng cho Tà Huyết Văn mà không hề bị bên ngoài phát giác.

Thế Hoa tất nhiên cũng biết những thứ này từ ký ức của Tà Huyết Sí Đế Văn.

Tuy có lượng thức ăn dồi dào từ mộ voi nhưng đám Tà Huyết Văn này vẫn giữ quy mô của tộc đàn ở con số vài nghìn con, không bao giờ phá qua một vạn, vì thế mà lượng thức ăn chia cho mỗi con cũng nhiều hơn, tu vi cũng theo đó mà gia tăng nhanh hơn.

Chỉ là đám Tà Huyết Văn này có vẻ như không có mối quan hệ nào với đám Tà Huyết Văn đã gây thiên tai của mấy nghìn năm trước, cũng vì thế mà tu vi của bọn chúng mới cao như vậy, nếu không đã bị giết sạch.

Thế Hoa tiếp tục theo tình báo mà thâm nhập vào trong, cuối cùng đi vào được một hang động ngầm.

Ngay lập tức một mùi kim loại tanh hôi nồng đậm chui thẳng vào mũi của Thế Hoa khiến hắn bất giác nhíu mày, mùi hương này không thể nào quen thuộc hơn - mùi máu.

Thế Hoa đem ngón tay chạm nhẹn lên vách đá ẩm ướt, khi quay lại xem thì liền thấy cả ngón tay đều có một màu đỏ như son.

Huyết khí ở đây đã đến trạng thái cận bão hoà đến mức khắp nơi có bề mặt đều có máu bám vào.

"Xem ra là đã đến đúng nơi."

Thế Hoa đem tay mình lau sạch, sau đó hoá thành tàn ảnh mà tiến sâu vào bên trong.

...

Nơi trung tâm, Thế Hoa đứng ở trên không trung, khí tức hoàn toàn bị thu liễm, Tinh Thần Lực tràn ra khắp nơi đem mọi thứ thu vào trong mắt.

Trung tâm của nơi này là một hồ nước tròn trịa có diện tích so với toàn bộ Thánh Hồn Thôn còn lớn, bên trong chứa đầy huyết dịch nóng ấm đang dưới ánh sáng yếu ớt mà phản chiếu hồng quang nhàn nhạt.

Cảm nhận được khí tức quỷ dị mà khủng bố đang thuế biến ở sâu trong mặt hồ, Thế Hoa liền có thể xác nhận được mục tiêu của mình đang ở bên trong đó.

Thế Hoa lúc này liên hệ với Y Lai Khắc Tư.

"Y lão, lại phải nhờ ngươi tiếp rồi."

Y Lai Khắc Tư gật đầu, đầu tiên là đem Thế Hoa bỏ vào Vong Linh Bán Vị Diện, sau đó là từ pháp trượng cùng chú ngữ mà thành lập một trận pháp, bảo phủ hết toàn bộ thạch động.

Ánh mắt của Y Lai Khắc Tư sáng lên, toàn bộ pháp trận khởi động.

Không Gian khắp nơi rung động, sau đó một tiếng như đá nứt vang lên.

"Cách!"

Toàn bộ thạch động cùng huyết hồ ngay tức khắc biến mất, chỉ để lại một khu vực trống rỗng dưới lòng đất.

Kết cấu của đại địa bỗng nhiên thay đổi ngay lập tức mất đi sự ổn định, khắp nơi bắt đầu run rẩy, tạo ra vô số cơn địa chấn, báo hiệu cho sự sụp đổ.

Y Lai Khắc Tư đối với việc nhỏ này cũng không quan tâm, mà là ngay lập tức biến mất, trở vào Vong Linh Bán Vị Diện.

Ngay lúc này, toàn bộ không gian đổ sụp xuống, từng khối đá thô to từ trên đầu rơi xuống, đại địa theo trọng lực mà bắt đầu đè ép nơi này.

Vực sâu ở bên ngoài cũng theo đó lay động, từng mảnh đất đá bắt đầu nứt vỡ va chạm vào nhau một cách hỗn loạn, cuối cùng là đem toàn bộ vực sâu khép lại.

...

Tại Vong Linh Bán Vị Diện, Y Lai Khắc Tư đối với Thế Hoa báo cáo.

"Bẩm thiếu gia, toàn bộ thạch động đã được chuyển vào Vong Linh Bán Vị Diện, Tà Huyết Sí Đế Văn giống như vẫn chưa phát hiện sự thay đổi, hiện tại khí tức vẫn rất là ổn định."

"Vậy là được rồi, cảm ơn ngươi, Y lão."

Không sai, Thế Hoa quyết định đem cả cái động bế quan của Tà Huyết Sí Đế Văn đem vào Vong Linh Bán Vị Diện.

Hắn quyết định như vậy có rất nhiều lý do.

Thứ nhất là vì tránh người khác phát hiện ra sự hiện diện của nó, tuy nói Thế Hoa đã biết nó ở đâu, nhưng lỡ như có ai đó vô tinh phát hiện thì đến lúc đó cũng có nhiều chuyện phiền phức sẽ kéo tới.

Thứ hai là để đảm bảo Tà Huyết Sí Đế Văn độ kiếp thành công, có sự hiện diện của Y lão thì khả năng thành công cũng cao hơn. Dù sao Thế Hoa cũng muốn biến nó trở thành sinh vật vong linh của mình, nên cũng hi vọng nó mạnh hơn một chút, hơn nữa chỉ khi nó độ kiếp thành công thì mới có 10 vạn năm Hồn Cốt cùng 10 vạn năm Hồn Hoàn

Tuy nói có Đế Thiên tại thì hắn cũng không cần lo về vấn đề Hồn Cốt nhưng 10 vạn năm Hồn Hoàn thì vẫn rất hiếm có, giá trị nó mang lại cũng không ít một chút nào.

Thế Hoa sau đó rời khỏi Vong Linh Bán Vị Diện, tiếp đó men theo các nhành cây của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mà tiến về phía Nam.

Điểm đến tiếp theo của Thế Hoa lần này là Thanh Yến Thành.

...

Thanh Yến Thành là thành trì của Thiên Đấu Đế Quốc có vị trí gần với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, vì vậy tuy chỉ là một thành nhỏ nhưng lại có rất nhiều Hồn Sư qua lại, thương mại ở nơi này cũng nhờ đó mà phát triển.

Chỉ là do nơi này là nơi mà bệnh dịch của Tà Huyết Văn lây nhiễm nhiều nhất nên số người qua lại nơi này đã giảm bớt đáng kể, ở trong thành chỉ còn những cư dân địa phương đang trầy trật gồng mình với dịch bệnh.

"Rào rào.."

Bây giờ mặc dù là đang giữa hạ, nhưng hôm nay vẫn có một cơn mưa lớn rơi xuống Thanh Yến Thành.

Mưa rào rơi xuống từng toà kiến trúc mà kêu lên những tiếng tí tách, tạo thành một loại âm thanh tự nhiên dễ nghe. Nước mưa đem hơi nóng của mùa hạ gột rửa không còn, để lại sự ẩm ướt mà mát lạnh trong không khí của toà thành.

Tại Vũ Hồn Phân Điện, tron một phòng nhỏ.

Một nữ tử tóc vàng đang đứng trước một cái bồn nước nhỏ, hai tay giơ ra, đem bàn tay đặt lơ lửng ở trên mặt nước.

Từ miệng của nàng phát ra thần thánh chú ngữ, hai cánh tay của nàng hiện ra quang mang màu vàng trắng, năng lượng hoá thành từng dòng khói nặng trĩu chảy xuống mà hoà tan vào trong bồn nước.

Nước trong bồn ngay lập tức hoá thành chất dịch đặc sệt, mặc dù vẫn trong suốt nhưng lại lấp lánh như pha lê, toả ra ánh sáng trắng yếu ớt mà ấm áp.

Sau khi hoàn thành chú ngữ thì nàng cũng ngừng việc thu phát năng lượng, đem ánh mắt kiểm tra chất lượng nước.

"Không tệ." Giọng nói của nữ tử cực kỳ dễ nghe, thanh thoát nhưng cũng khí khái vô cùng.

Nàng dùng Hồn Lực khống chế chất lỏng dẫn hết vào một chiếc bình thuỷ tinh lớn, sau đó khẽ nói với bên ngoài.

"Tiểu Huyên, Thánh Thuỷ đã được làm xong, ngươi có thể đem ra ngoài."

Đáp lại nàng là giọng của một nữ tử.

"Tuân mệnh đại nhân."

Cánh cửa ở bên ngoài khẽ chậm mở ra, một nữ tử nhẹ nhàng đi vào, sau khi kính cẩn hành lễ xong thì liền đem chất lỏng ra ngoài, tiếp đó mới vội vã hướng về một căn phòng khác của Vũ Hồn Phân Điện mà đi.

Thánh Thuỷ này nếu đem pha loãng ra với tỷ lệ 1 trên 1000 thì có thể đem trở thành dược phẩm để chữa bệnh từ Tà Huyết Văn.

Chỉ là Thánh Thuỷ đem pha loãng chỉ có thể phục dụng trong ngày nên không thể tạo ra với số lượng lớn, nhưng bấy nhiêu cũng là đủ để giải quyết dịch bên Tà Huyết Văn gây ra tại Thanh Yến Thành trong vòng một tuần.

Nữ tử nghĩ đến đây thì đến bàn làm việc, đem bản đồ của Đấu La Đại Lục trải ra.

Ở bên trên có đánh dấu rất nhiều khoanh đỏ, nhưng quá nửa trong đó đều đã được đánh đấu X.

"Vẫn còn 17 chỗ nữa, xem ra sẽ tốn thêm nhiều thời gian đây." Nữ tử không khỏi thở dài.

Giai đoạn đầu của người nhiễm phải bệnh dịch của Tà Huyết Văn có biểu hiện khá tương tự như người bị bệnh sốt, vì vậy có rất nhiều người không để ý đến loại bệnh vặt này mà vẫn như cũ buôn ba khắp nơi trên đại lục, lây truyền loại bệnh này.

Lúc đầu ổ dịch còn là 4 chỗ, nhưng về sa lại là 7 chỗ, rồi 11 chỗ, rồi 20 chỗ... Cứ như vậy mà tăng lên đến hiện tại là 35 chỗ.

May mắn là Vũ Hồn Điện trước đó đã thực hiện công tác chữa trị, thêm nữa gần đây đã nhanh chóng công bố tình hình, kết hợp với hai đại đế quốc cũng "phối hợp" mà đưa ra thông cáo, nên tình hình hiện tại cũng xem như đã là rất tốt.

"Hi vọng bên Độc gia gia đã nghiên cứu ra phương thuốc, đến lúc đó mọi chuyện mới hoàn toàn được giải quyết."

Thiên Nhận Tuyết cũng không có ở bên Độc Bất Tử học về luyện đan như Thế Hoa, phần lớn cách chữa trị của nàng đều là dựa vào ma pháp của Y Lai Khắc Tư, còn lại là dựa vào một số kiến thức mà nàng học được từ phía của 3 Hồn Linh trong cơ thể.

Chỉ là bọn hắn cũng không phải là toàn tri, không gì là không biết, mà bệnh dịch này vừa vặn lại nằm trong điểm mù của bọn hắn.

Vì thế nàng chỉ có thể đợi Độc Bất Tử nghiên cứu ra phương thuốc, đến lúc đó mới có thể chữa trị tại quy mô lớn được.

Thiên Nhận Tuyết đóng lại bản đồ, đem ánh mắt nhìn ra cơn mưa bên ngoài.

Cơn mưa bây giờ đã yếu bớt mà bị những cơn gió hạ kéo đi, tất cả kết thành từng màng nước mà đập vào cửa sổ, âm thanh vang lên bên tai vô cùng nhỏ.

Thiên Nhận Tuyết quan sát cảnh mưa của Thanh Yến Thành, không khỏi nhớ đến hai câu thơ mà Thế Hoa đã từng đọc qua.

"Minh vũ ký quá tiệm tế vi, ánh không diêu dương như ti phi."

(Mưa nặng qua đi mưa nhỏ nối, gió thổi lất phất tựa tơ bay.)

Ánh mắt của nàng nhẹ hướng xuống mặt đường, vô tình thấy được hai người một nam một nữ đang cùng nhau che một chiếc ô mà vội vội vàng vàng tìm kiếm chỗ nấp.

Nữ tử cùng nam tử cuối cùng ghé được vào mái hiên của một quán trà, thu ô lại mới thấy mặc dù nữ tử không bị dính một chút nước mưa nào nhưng cả bên một vai áo của nam tử đều bị ướt nhẹp.

Nữ tử ngay lập tức đem khăn tay ra mà vội vàng lau khô mặt mũi của nam tử, động tác vẫn rất nhẹ nhàng, gương mặt chăm chú, rõ ràng là vô cùng lo cho hắn, nhưng đôi khi vẫn nhéo da của hắn để thể hiện sự bất mãn.

Nam tử thì nhìn thật thà chất phác, đối với cái này cũng chỉ cười cười, mỗi lần bị nhéo thì chỉ có thể đem tay của nữ tử áp lên má mà dỗ dành.

Trong cơn mưa lạnh buốt, không khí giữa cả hai ngược lại vô cùng ấm áp.

Thiên Nhận Tuyết đem mọi thứ vào trong mắt, trong ánh mắt không khỏi hiện lên chút hâm mộ cùng hồi ức, khẽ thều thào.

"Nếu như ngươi ở đây thì tốt biết mấy..."



Vừa dứt câu, bên tai là một tông giọng ấm áp.

"Tuyết nhi, muốn ước mơ thành sự thật sao?"

Cơ thể của Thiên Nhận Tuyết bỗng run nhẹ lên, lập tức theo bản năng muốn quay đầu lại.

Chỉ là cơ thể của nàng được hai đôi bàn tay giữ lại mà xoay lại vị trí cũ, giọng nói lúc phía sau nàng lúc này nghe rất gợi đòn.

"Không ngờ Thánh Nữ của Vũ Hồn Điện vậy mà muốn chơi ăn gian, tại hạ hôm nay xem như mở mang tầm mắt."

"Nhưng mà muốn ước mơ trở thành hiện thực cũng không dễ như vậy"

Lúc này giọng nói của hắn đầy sự cám dỗ.

"Nhưng nếu như Thánh Nữ muốn mà nói, thì có thể nói "Ta yêu Thế Hoa nhất trên đời." ba lần, ta có thể xem xét."

Khoé miệng của Thiên Nhận Tuyết nhếch lên, ngay lập tức biết đây là trò xấu của Thế Hoa.

"Uổng công ta nhớ ngươi cả năm, còn ngươi vừa gặp liền muốn thấy ta xấu hổ."

"Muốn ta thoả hiệp, hừ, còn lâu."

Nàng ngay lập tức thả lỏng, khẽ nói.

"Thật sao?"

"Thật." Thế Hoa tự tin nói.

"Được." Nàng khẽ cắn răng nói.

"Ta yêu..."

Ngay lúc Thế Hoa nghĩ mình có thể đem khoảng khắc này ký thác vào trong Hồn Đạo Khí mà thả lỏng tay thì Thiên Nhận Tuyết đã ngay lập tức quay người, hai tay đem hắn đẩy ngã xuống đất.

"Huỵch!"

Âm thanh gây ra cũng không nhỏ, ngay lập tức gây chú ý cho thị nữ ở bên ngoài.

"Đại nhân, ở bên trong ổn chứ?"

Giọng của Thiên Nhận Tuyết đáp lại.

"Không có việc gì, chỉ là một con chim nhỏ mà thôi."

Trời mưa này mà vẫn còn có chim bay?

Hơn nữa tiếng động này rõ ràng rất lớn, chim nào tạo ra tiếng động lớn như thế? Đà điểu sao? Hay đại bàng?

Thị nữ mặc dù đang có một loạt câu hỏi ở trong lòng nhưng cũng không dám nói gì, chỉ có thể đáp lại.

"Là, đại nhân."

...

Ở trong phòng, trước cửa sổ.

Thế Hoa một thân cao lớn nằm ở dưới đất, Thiên Nhận Tuyết thì nằm trên phần bụng của Thế Hoa, tư thế có chút mập mờ.

Nàng cầm trên tay Hồn Đạo Khí, vừa nhìn thì nàng liền nhận ra đây là Thanh Ảnh Khí, một Hồn Đạo Khí chuyên dùng để ghi chép lại hình ảnh cùng âm thanh.

"Hoa đệ, ngươi nói xem tỷ tỷ ta ngày ngày nhớ mong ngươi không sao tả xiết, ngươi vừa gặp ta liền muốn làm chuyện xấu. Ngươi xem tỷ tỷ ta nên phạt ngươi thế nào?"

Ánh mắt của Thiên Nhận Tuyết nhìn Thế Hoa đầy nghiền ngẫm, ngón tay không khỏi vuốt nhẹ lên gương mặt của hắn.

Một năm trôi qua nếu nói Thiên Nhận Tuyết thay đổi nhiều nhất về mặt tâm tính thì Thế Hoa thay đổi nhiều nhất chính là về mặt ngoại hình.

Hắn mặc dù còn chưa qua tuổi 11 nhưng gương mặt đã góc cạnh vô cùng, ánh mắt có thần nội uyển tiên khí, chiều cao cũng đã tiếp cận 1m8, mái tóc trắng dài, tính toán cũng đã được xem là một thiếu niên tuấn tú.

Thế Hoa bị nàng vuốt ve thì không khỏi có cảm giác hơi ngứa ngứa, hơn nữa từ dưới nhìn lên thì ánh mắt không khỏi bị "hung vật" trước mắt thu hút, nhưng vẫn đáng thương nói.

"Tuyết nhi tỷ à, ta chỉ là bị mỹ sắc che mắt, đừng tính toán, đừng tính toán."

Thiên Nhận Tuyết để ý đến ánh mắt của Thế Hoa đặt lên ngực mình, sau đó lại phát hiện ra tư thế hiện tại của cả hai lại mập mờ vô cùng. Cả người của nàng ngay lập tức phát nhiệt, gương mặt hiện lên một mảnh đỏ ửng.

Nàng khẽ điểm lên mi tâm của Thế Hoa, ngữ khí vừa tức giận vừa xấu hổ nói.

"Còn nhỏ mà không học tốt."

Sau đó nàng ngay lập tức leo khỏi người của Thế Hoa, sợ nếu kéo dài lâu thì sẽ có "chuyện xấu" thật sự xảy ra.

Kỳ thực nàng cũng trong đạo lữ thì biết loại "chuyện xấu" kia sớm muộn cũng sẽ xảy ra, nhưng lúc nào cũng được chỉ là không phải hiện tại.

Thế Hoa tuy cách tuổi 12 không xa nhưng như vậy vẫn là còn quá sớm, ít nhất cũng phải thêm 2 đến 4 năm nữa.

Thế Hoa cũng cực kỳ lúng túng gãi đầu, không thể trách bản năng của hắn a.

"May mà chỉ là con mắt, nếu mà thêm cả... Mất mặt mất mặt a, đến lúc đó chỉ có thể vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm sống."

Thế Hoa vô thức nhìn dưới đũng quần mà lắc đầu.

Hắn đem Băng thuộc tính Hồn Lực luân chuyển khắp cơ thể, tà niệm đang nhen nhóm cũng coi như bị dịu bớt.

Thế Hoa nhìn Thiên Nhận Tuyết đang nhìn mình hưng sư vấn tội thì hì hì cười, khẽ xoa bóp vai mà hơi nịnh nọt nói.

"Đừng giận, đừng giận..."

Nhìn Thế Hoa một bộ "Đại nhân tha mạng." thì Thiên Nhận Tuyết cũng không sinh khí nổi, chỉ là dùng hai tay nhéo má hắn.

"Lần sau mà còn dám làm vậy thì biết tay ta."

Thế Hoa ngay lập tức chớp lấy thời cơ, đem bàn tay nhỏ của nàng nắm lấy mà hôn lấy, sau đó áp lên má của mình.

"Đã biết rõ, Tuyết nhi của ta."

Trái tim của Thiên Nhận Tuyết như bị tan chảy, xúc cảm mãnh liệt ùa về mà ôm chặt lấy hắn.

"Biết ta nhớ ngươi sao, đồ đần?"

Thế Hoa cũng nhẹ ôm lấy nàng, một bàn tay vỗ nhẹ vào lưng nàng, bàn tay khác thì chạm lấy mái tóc nàng.

"Ta biết, ta biết, bởi đồ đần như ta cũng vậy mà, Tuyết nhi."

Hai người càng ôm càng chặt, giống như đem tưởng nhiệm trong lòng phát tiết ra hết.

Cơn mưa lúc này cũng tạnh mà đem ánh nắng chiếu vào thiên không, dương quang phổ chiếu xuyên qua lớp cửa sổ của Vũ Hồn Phân Điện, nổi bật lên hai thân ảnh đang thắm thiết ôm lấy nhau.

Trăm hoa đua nở, nhật nguyệt giao dung cũng không bằng cảnh tượng bây giờ.

----------------------------------------------------------

Câu thơ trên lấy từ bài thơ "Vũ Bất Tuyệt" của Đỗ Phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play