Lại 2 canh giờ đi qua, tàn ảnh do Thế Hoa huy động quyền pháp lúc này cũng dừng lại.

Cả người của Thế Hoa như mới từ suối nước nóng đi ra mà đỏ bừng như tôm luộc, cả làn da đều bốc lên hơi nước, cả người run rẩy như người trúng phong hàn.

Ánh mắt của Thế Hoa lúc này cũng hiếm khi hiện lên vẻ mỏi mệt, cả người ngồi bệt xuống đất, nặng nề hít thở lấy không khí xung quanh.

"Xem ra với trình độ hiện tại của ta thì muốn vào cảnh giới "nhập môn" của《 Càn Khôn Quy Nhất 》thì vẫn còn thiếu một chút."

Thế Hoa luyện tập đã được 3 canh giờ, tức 6 tiếng đồng hồ liên tục nhưng vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ hết toàn bộ căn bản của《 Càn Khôn Quy Nhất 》.

Dù sao môn quyền pháp này yêu cầu Thế Hoa phải khống chế tất cả các nguồn năng lượng trong cơ thể một cách nước chảy mây trôi, tự nhiên như bản năng vậy.

Mà các nguồn năng lượng này bên cạnh Hồn Lực ra thì còn có man lực của cơ thể, Tinh Thần Chi Lực, Tinh Thần Lực, sát khí...

Mà Thế Hoa mặc dù đã theo Độc Bất Tử học tập được cách "Nhất Tâm Đa Dụng" nhờ việc luyện đan nhưng khi áp dụng lên chính bản thân mình thì vẫn hiện ra một chút vụng về.

Hơn nữa《 Càn Khôn Quy Nhất 》yêu cầu biến chuyển các nguồn năng lượng cực kỳ tinh xảo, hơn nữa lại là thiên biến vạn hoá nên áp lực lên tinh thần của Thế Hoa là cực lớn.

Sở dĩ Thế Hoa dừng lại không phải là vì nhục thân của hắn đến cực hạn, mà là tinh thần của hắn đã không thể gồng gánh nổi.

Nhưng cũng nhờ việc đè ép đến cực hạn này mà Thế Hoa đã có thể khống chế Tinh Thần Lực nói riêng hoặc các loại năng lượng khác nói chung ở mức độ vi mô cùng hiệu quả hơn nhiều.

"Nói đi nói lại thì lần đầu tiên ta luyện tập đến lúc mỏi mệt như thế này là khi mới bắt đầu tập《 Thiên Nguyệt Kính Ảnh Bộ 》nhỉ?"

Thế Hoa nhìn lên bầu trời đã rút dần đi ánh nắng mà nhớ lại 5 năm trước.

Lúc đó là do hắn sốc nổi nên mới luyện tập quá độ mà mất sức, cũng là nhờ Mã Tiểu Đào ra tay kịp thời nên cơ thể cũng được bảo toàn lành lặn, không lưu lại ẩn tật.

"Cũng chẳng biết khi nào mới bế quan xong nhỉ?"

Đợi tinh thần hồi phục được một lúc thì hắn đứng dậy, rời khỏi sân mà đi vào phòng tắm.

Hiện tại cơ thể nhớp nháp mồ hôi làm hắn có chút chịu không được.

Ngay lúc Thế Hoa vừa vào phòng tắm, một thân ảnh ngay lập tức xuất hiện bên cạnh cửa sổ.

...

Khoảng nửa tiếng sau, Thế Hoa từ phòng tắm đi ra.

Cả người hắn sạch sẽ không dính bụi trần, bên trên làn da vẫn còn toát ra hơi nước, gương mặt của hắn lúc này hiện lên một hồi thoả mãn.

"Lúc nào mới tắm xong cũng cảm thấy thật sảng khoái."

Thế Hoa vừa đem Hồn Lực khống chế để làm khô tóc của mình vừa trở lại phòng ngủ.

Khi vừa bước chân vào căn phòng, hắn liền sững sờ.

Bởi ở trong phòng hắn vậy mà đang có một người khác.

Gương mặt của nàng mỹ lệ như được tạo hoá hoạ bút, tràn ngập khói lửa nhân gian nhưng cũng không thiếu phần tinh xảo mỹ lệ.

Mái tóc của nàng rũ dài dọc theo sống lưng, đỏ rực như dung nham tràn ra từ miệng núi lửa, sự cuồng dã cùng phóng khoáng được toát ra không hề giấu diếm.

Nhưng đôi mắt của nàng lại thể hiện sự trái ngược, óng ánh trong suốt như hồng bảo thạch, chan chứa bên trong đó là sự thuần chân cùng với một tí tinh nghịch.

Ôm sát người nàng là một bộ váy dài có sắc đỏ làm chủ đạo, đối lập với nó là hai cánh tay trắng nõn như tuyết bại lộ giữa không khí, kết hợp với khí chất của nàng càng lộ ra vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Nhan sắc của nàng giống như rượu nho thượng hạng, chỉ cần uống một ngụm thì cả đời này cũng sẽ không thể nào quên được.

Nếu như có 4 chữ để miêu tả vẻ đẹp của nàng thì đó sẽ là "Diễm mỹ tuyệt tục". (xinh đẹp mà không dung tục)

Mà ở phía đối diện, thân ảnh kia cũng cảm ứng được sự xuất hiện của Thế Hoa, khi quay đầu nhìn thì cũng không khỏi sững sờ một chút, cuối cùng là mỉm cười nhìn hắn.

"Thiếu gia đệ đệ, mấy năm không gặp mà ngươi đã lớn hơn nhiều rồi a? Đến cả ta cũng suýt chút nữa không nhận ra."

Thế Hoa cuối cùng cũng phản ứng lại, đến bên cạnh bệ cửa sổ cùng nàng ngồi song song.

"Hai năm trôi qua đi, ta tất nhiên là phải khác trước nhiều chứ, cũng không thể nào dậm chân tại chỗ được."

"Còn Tiểu Đào tỷ ngươi, ngươi khi nào thì xuất quan?"

"Mới ngày hôm nay thôi, ta mới vừa qua chỗ Đông nhi với lão sư xong, đến bây giờ mới đến chỗ ngươi."

Mã Tiểu Đào đối với Thế Hoa nháy nháy mắt.

"Thế nào, ghen tỵ không?"

Thế Hoa nhún vai.

"Một người là tỷ muội của ngươi, người còn là lão sư của ngươi, ngươi đến thông báo cho bọn họ trước cũng là hợp tình hợp lý."

"Hơn nữa đến cuối cùng không phải là ngươi cũng đến đây sao? Ta có gì mà phải ghen tỵ."

Mã Tiểu Đào bĩu môi.

"Đùa với ngươi đúng là không vui một tí nào."

Thế Hoa cảm giác có chút bất đắc dĩ, Mã Tiểu Đào vẫn là Mã Tiểu Đào của trước đây, tâm tình biến thiên khó mà nắm bắt được.

Hắn quyết định chuyển chủ đề.

"Ta cảm nhận được khí tức của ngươi so với lúc trước đã mạnh hơn nhiều, xem ra là lần bế quan này cũng có thu hoạch."

Mã Tiểu Đào cũng hiểu ý không dây dưa chuyện nhỏ kia, thành thật báo cáo với Thế Hoa.

"Không sai, ta đã thuận lợi đột phá 98 cấp, chỉ là vẫn chưa ngưng tụ được đệ tam Hồn Hạch."

"Đệ tam Hồn Hạch sao?" Thế Hoa xoa cằm suy nghĩ.

Ngưng tụ Hồn Hạch có hai phương thức là "đồng vị cộng hưởng" cùng "âm dương hỗ bổ".

Đồng vị cộng hưởng là phương thức ngưng tụ các Hồn Hạch có các thuộc tính giống nhau, mỗi lần ngưng tụ thì sẽ không chịu quấy nhiễu từ Hồn Hạch đầu tiên, độ khó chênh lệch là tương đối, tính khả thi cao.

Giống như Diệp Tịch Thuỷ, Long Tiêu Dao, Ngôn Thiếu Triết hay Mã Tiểu Đào đều đi trên con đường này.

Mà âm dương hỗ bổ thì khác, tất cả Hồn Hạch đều mang thuộc tính khác nhau, chính phản trái ngược, âm dương hoà hợp.

Phương thức này sẽ tăng phúc dành cho Hồn Sư tất nhiên là sẽ mạnh hơn rất nhiều, một Siêu Cấp Đấu La 98 cấp sỡ hữu hai Hồn Hạch âm dương hỗ bổ thì sẽ có năng lực tương đương với Cực Hạn Đấu La sở hữu ba Hồn Hạch đồng vị cộng hưởng.

Nhưng song song với sức mạnh cực kỳ bá đạo đó là sự khó khăn trong quá trình tu luyện.

Bởi khi ngưng tụ đệ nhị Hồn Hạch bằng âm dương hỗ bổ thì phải chịu lực bài xích từ đệ nhất Hồn Hạch, không những vậy nếu như tâm tính không đủ kiên định hoặc sơ suất trong một khoảng khắc thì Hồn Sư đó sẽ bị tẩu hoả nhập ma mà chết.

Đây còn là chưa nói đến việc ngưng tụ đệ tam Hồn Hạch, nếu như là dùng "đồng vị ngưng tụ" thì độ khó ở mức độ "giống như bước lên miếng băng mỏng", nhưng nếu là "âm dương hỗ bổ" thì sẽ là "thập tử vô sinh".

Bởi vì về cơ bản, không có bất kỳ một ai có thể ngưng tụ ra ba loại Hồn Hạch có thuộc tính khác nhau mà sống sót được, nên bình thường cả đời cũng chỉ có thể bị kẹt ở 98 cấp, không thể nào bước vào cảnh giới Cực Hạn Đấu La.

Giống như Đế Thiên, bản thân hắn cũng là sỡ hữu âm dương hỗ bổ song Hồn Hạch nên mới có thể cùng Cực Hạn Đấu La chiến đấu, đôi lúc có thể so sánh với Bán Thần.

Nhưng cũng vì vậy mà khiến hắn khó mà có thể ngưng tụ ra được đệ tam Hồn Hạch, đột phá đến niên hạn cao hơn. Nếu không thì Đế Thiên từ lâu đã vượt qua Thâm Hải Ma Kình Vương, trở thành chân chính trăm vạn năm Hồn Thú.

Mã Tiểu Đào lúc này nắm chặt bàn tay.

"Hừ, chỉ là một cái đệ tam Hồn Hạch mà thôi, ta sớm muộn sẽ ngưng tụ được."

Thế Hoa có chút im lặng, muốn ngưng tụ đệ tam Hồn Hạch cũng không phải dễ dàng như vậy, cho dù là thời đại của Đường Vũ Lân hay Lam Hiên Vũ thì những người như vậy cũng được tính là thượng mao lân giác.

Thiên phú, ngộ tính lẫn khí vận cái nào cũng không thể thiếu.

Mà Mã Tiểu Đào hiện tại thiếu nhất vẫn là khí vận.

Thế Hoa lúc này câu thông với Âm Dương.

"Âm Dương tiền bối, ngươi có ở đó chứ?"

Âm Dương lúc này đang cùng Y Lai Khắc Tư chơi cờ nghe được tiếng của Thế Hoa thì nhàn nhạt đáp lại.

"Có chuyện gì sao tiểu tử?"

"Người mà ta muốn đưa Hồn Cốt của tiền bối đang ở đây, ngươi xem xem nàng có phù hợp không?"

"Được được, ra ngay."

Âm Dương cũng không tốn thêm thời gian mà ngay lập tức biến mất khỏi Tinh Thần Chi Hải.

Trên bờ vai của Thế Hoa lúc này hiện lên một Âm Dương phiên bản nhỏ, ánh mắt không nháy nhìn về phía Mã Tiểu Đào.

"Đây là người mà ngươi nói sao?"

Thế Hoa gật đầu, nói.

"Là nàng."

Mã Tiểu Đào cũng phát hiện Âm Dương, liền nói với Thế Hoa.

"Thiếu gia, đây là Hồn Linh của ngươi sao?"

Thế Hoa gật đầu.

"Không sai, tiền bối này trực thuộc Âm Dương Hỗn Độn Điểu nhất tộc, danh xưng Âm Dương."

Mã Tiểu Đào nghe ra kính ý của Thế Hoa đối với Âm Dương, liền nghiêm chỉnh đứng lên mà giới thiệu bản thân.

"Tiểu bối Mã Tiểu Đào, hân hạnh gặp được Âm Dương tiền bối."

Âm Dương đáp lại

"Không cần khách khí như vậy, ngươi ngồi xuống đi."

Sau đó Âm Dương đem một tia Hồn Lực triệu hoán ra ngoài, nói.

"Bây giờ ta cần kiểm tra thể nội Hồn Lực của ngươi một lúc, không có vấn đề gì chứ?"

Mã Tiểu Đào giật mình, sau đó ánh mắt nhìn sang Thế Hoa, thấy hắn đối với nàng gật đầu thì cũng chấp thuận.

Âm Dương rất nhanh liền quét ngang qua thể nội của Mã Tiểu Đào, ánh mắt của chút ngưng lại.

Sau khi đem Hồn Lực thu hồi, Âm Dương nói với Thế Hoa.

"Nếu như nàng muốn hấp thụ Hồn Cốt của ta thì phải có hai điều kiện."

"Thứ nhất là nàng phải sở hữu Cực Hạn Chi Hắc Ám để cân bằng lại Cực Hạn Chi Hoả của bản thân thì mới có thể thuận lợi hấp thụ được Hồn Cốt của ta."

"Thứ hai là nàng phải chuyển sang tu luyện âm dương hỗ bổ Hồn Hạch, không được tu luyện đồng vị ngưng tụ."

Thế Hoa có chút lúng túng nói.



"Cực Hạn Chi Hắc Ám thì có thể, chỉ là chuyển sang tu luyện âm dương hỗ bổ thì..."

Phải biết Mã Tiểu Đào đã ngưng tụ đệ nhị Hồn Hạch rồi, muốn chuyển sang âm dương hỗ bổ là bất khả thi.

Nói đúng hơn là kể từ lúc Mã Tiểu Đào ngưng tụ đệ nhị Hồn Hạch thì đã không thể nào đi con đường khác ngoài đồng vị ngưng tụ.

Mã Tiểu Đào mờ mịt nhìn Thế Hoa.

"Thiếu gia, các ngươi là nói cái gì ta không hiểu?"

Thế Hoa thở dài, nói với Mã Tiểu Đào về chuyện của khối Hồn Cốt của Âm Dương Hỗn Độn Điểu.

Mã Tiểu Đào khó hiểu nhìn Thế Hoa.

"Nghe thiếu gia nói như vậy thì khối Hồn Cốt này không phải là cực phẩm trong cực phẩm sao, tại sao không để cho Tuyết nhi."

Thế Hoa nhún vai.

"Thuộc tính Hồn Lực của nàng không phù hợp với khối Hồn Cốt này, ngược lại thì tà hoả của ngươi lại phù hợp với khối Hồn Cốt này hơn, nên mới định để ngươi phục dụng."

"Chỉ là hiện giờ có chút phiền phức hơn ta nghĩ..."

Mã Tiểu Đào nhìn hắn bất đắc dĩ thì ánh mắt hiện lên nhu tình, cười nói với Thế Hoa.

"Chỉ cần thiếu gia có tấm lòng này là được rồi, 10 vạn năm Hồn Cốt có hay không có đối với ta cũng không thành vấn đề."

Âm Dương cảm nhận bầu không khí có chút bi quan, liền nói.

"Hai điều kiện kia các ngươi không cần lo lắng, ta có cách."

Thế Hoa quay đầu, hưng phấn nói.

"Tiền bối, thật sao?"

Âm Dương có chút tự mãn nói.

"Ta có ký ức của cả trăm kiếp, chẳng lẽ bấy nhiêu chuyện lại không giải quyết được?"

"Mà cũng phải nói là tình huống của cô nương này tương đối đặc thù nên mới có thể giải quyết tương đối đơn giản như vậy."

Mã Tiểu Đào chỉ vào chính mình.

"Tiểu bối đặc thù sao?"

Âm Dương gật đầu.

"Thứ nhất là tà hoả của ngươi mặc dù lúc trước đã bị trấn áp tuyệt đối một lần, nhưng ngoại trừ tiêu trừ tà tính ra thì Hắc Ám thuộc tính trong người của ngươi lại không bị ảnh hưởng, chỉ là bị Cực Hạn Chi Hoả của ngươi đè ép lại. Sau khi hấp thụ khối đầu Hồn Cốt kia thì lượng Hắc Ám thuộc tính trong người ngươi đã một lần nữa sinh trưởng trở lại."

"Cái này vừa vặn đáp ứng được thuộc tính Âm - Dương mà Hồn Cốt của ta yêu cầu."

"Thứ hai là nếu ta đoán không lầm thì trong quá khứ, ngươi đã từng một lần bộc phát tà hoả không kiểm soát, cũng trong khoảng thời gian này, ngươi cũng đã ngưng tụ hai khối Hồn Hạch trong người, đúng chứ?"

Mã Tiểu Đào gật đầu.

Lần mất kiểm soát kia một lần kéo dài 10 năm, nàng chắc chắn không thể nào quên được.

Mặc dù là có thể tu luyện đến cấp độ Phong Hào, nhưng tội nghiệt mà nàng gây ra cũng rất nhiều, do có gánh nặng trong lòng mà về sau nàng cũng khó có thể mà đột phá đến cảnh giới cao hơn.

Đến khi xuyên qua đến đây thì áp lực giảm bớt, tâm cảnh trở nên thanh tịnh, kết hợp với tài nguyên dồi dào mà cảnh giới cũng liên tiếp đột phá.

Âm Dương nói tiếp.

"Hai khối Hồn Hạch của ngươi lúc trước được ngưng tụ ra là có sức mạnh của Hắc Ám thuộc tính ở bên trong, mặc dù không nhiều như Hoả thuộc tính nhưng cũng có 10%."

"Nhưng sau khi tà hoả bị trấn áp thì phần lớn Hắc Ám thuộc tính bị cưỡng chế đào thải, khiến cho hai Hồn Hạch trong người của ngươi bị thiếu đi 10% năng lượng Hắc Ám này."

"Năng lượng bị thiếu mặc dù vẫn không đủ để khiến Hồn Hạch mất ổn định nhưng sẽ giảm sâu khả năng ngưng tụ đệ tam Hồn Hạch của ngươi."

"Vừa vặn trong lúc ta ở Thần Giới có biết được cách dung hợp hai khối Hồn Hạch trong tình trạng này dung hợp với nhau, giúp cho đệ nhất Hồn Hạch trở nên cường đại hơn."

"Nên hai điều kiện này các ngươi không cần phải lo, chỉ là tốn chút thời gian cùng nghị lực mà thôi."

Mã Tiểu Đào nghe giải thích vậy thì hiểu rồi, chẳng trách lúc khi ngưng tụ đệ tam Hồn Hạch có cảm giác chưa đủ lực, như thể là thiếu năng lượng vậy.

Tất cả là do hai khối Hồn Hạch lúc trước nàng ngưng tụ tác tai tác quái.

Thế Hoa mặc dù biết là có cách nhưng vẫn hơi lo lắng.

"Âm Dương tiền bối, phương pháp dung hợp Hồn Hạch kia nghe có chút nguy hiểm a?"

Phải biết Hồn Hạch có liên quan đến Không Gian thuộc tính, nếu chỉ cần không cẩn thận một cái thì Hồn Sư sẽ bị nuốt chửng trong chính lỗ đen được Hồn Hạch tạo ra.

Mỗi Hồn Hạch đều là một biến số vô định, việc ổn định một viên Hồn Hạch thì đã là một chuyện khó, chứ chưa nói đến dung hợp cả hai lại.

Âm Dương gật đầu, nói.

"Ngươi nói không sai, việc dung hợp Hồn Hạch là cực kỳ gian nan, nhưng cũng không có nghĩa là bất khả thi."

"Nếu nàng đi theo chỉ dẫn huấn luyện của ta thì tỷ lệ sẽ cao đến 80%, còn 20% còn lại thì phải xem chính nàng."

Thế Hoa nhìn sang Mã Tiểu Đào, nói.

"Ngươi cũng nghe hết được hết lợi và hại của chuyện này rồi, vậy Tiểu Đào tỷ ngươi muốn quyết định như thế nào?"

Mã Tiểu Đào khẽ cười nhìn hắn.

"Thiếu gia không muốn ngăn cản ta sao? Dù sao ta cũng có đến 20% là sẽ táng thân đó a."

Thế Hoa đáp lại.

"Ta chắc chắn là không muốn ngươi chết đi, nhưng ta cũng tôn trọng quyết định ngươi."

"Dù sao đã bước lên con đường tu luyện thì đều sẽ không tránh được những lúc "Cầu phú quý trong nguy hiểm", ta cũng không có lý do để ngăn cản ngươi truy cầu con đường để trở nên mạnh mẽ hơn."

Mã Tiểu Đào nhìn hắn.

"Nếu lỡ như ta thật sự chết đi thì làm sao?"

Thế Hoa khẽ cười.

"Thì chính ta sẽ là người xuống luân hồi mà kéo ngươi trở về."

Mã Tiểu Đào nghe được Thế Hoa nói như vậy thì đôi môi hiện lên một nụ cười nhạt, nhu ý trong mắt rả rích như dòng thu thuỷ, như thể muốn đem tình cảm của mình dồn hết lên người thiếu niên trước mặt.

"Có lời này của thiếu gia thì ta cũng đã yên tâm hơn rồi."

Âm Dương cũng đem chi tiết để vào trong mắt, hơi liếc sang Thế Hoa, muốn định nói gì thì lại lắc đầu không nói nữa.

Tiếp đó hắn mới nói với Mã Tiểu Đào.

"Nếu cô nương đã quyết định như vậy thì tiếp theo phải nghe lời ta nói."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play