Sáng hôm sau xuất hiện tại đại sảnh của Kim A (tập đoàn con của Thiên Hải) là một cặp đôi uyên ương xinh đẹp và khí chất như nhau. Anh mang bộ Âu phục màu đen lịch lãm, toát nên khí chất sang trọng của một vị tổng tài. Cô mang một chiếc áo sơ mi một bên là màu đen, bên còn lại màu trắng cùng chân váy xếp ly màu đen dài, trông ra vẻ một quý cô thần thái. Hai người cùng sánh bước khiến ai cũng tấm tắc khen ngợi, nhưng cũng có một số người vì thế mà ghen ăn tức ở.
Hai người cùng bước vào văn phòng chủ tịch, họ làm gì không ai hay biết khoảng một tiếng sau mới cho gọi cà phê đem vào, ả thư kí của Trình Khiêm vì tò mò nên khi trợ lý của anh mang cà phê vào ả ta liền dành lấy.
Khi ả định gõ cửa thì Chỉ Nhu lại mở cửa bước ra, cô trực tiếp đi qua ả mà chẳng thèm chú ý đến cô ta.
“Giám đốc, cà phê đây ạ.”
Trình Khiêm gõ tay xuống bàn ra hiệu cho cô ta đặt xuống bàn. Cô ta hiểu ý nên cũng đặt xuống theo yêu cầu, vì thấy bàn làm việc của anh có chút lộn xộn cũng vì trong lòng có chút ghen tức với Chỉ Nhu nên ả lỡ lời hỏi: “Sếp cùng cô Lâm, có quan hệ?”
“Không liên quan đến cô, xong việc thì ra ngoài.” Anh vẫn chăm chú làm việc, chẳng thèm ngước lên nhìn cô ta một cái.
Ả không can tâm, theo anh làm việc những 10 năm trời, chưa thấy anh quan tâm nữ nhân nào, vậy mà bây giờ Chỉ Nhu lại luôn được tiếp xúc gần với anh, luôn được anh chú ý. Đáng ra người anh nên để ý phải là cô ta. Ả cắn chặt răng, bắt đầu đưa tay cởi từng cúc áo trên cơ thể xuống, sau đó vứt nó xuống sàn nhà rồi từ từ tiến lại gần bên cạnh Trình Khiêm.
Ả vốn định dựa vào vai Trình Khiêm, giở trò quyến rũ anh nhưng lại bị anh phũ phàng né tránh. Ả ta theo quán tính ngã nhào xuống đất, khi ngẩng đầu lên thì đã vô tình chạm mắt với phần thân dưới của anh, nhưng hình như anh không phản ứng, cô ta theo bản năng đưa mắt nhìn anh.
“Con m.ẹ nó cô mau cút cho tôi.” Anh đưa chân đạp mạnh cô ta sang một bên, trên gương mặt thể hiện rõ sự tức giận.
Cô ả nhanh chóng ôm lấy Trình Khiêm: “Anh tại sao? Anh không nhìn ra tấm chân tình của em hay sao? Sao lại chấp nhận cô ta, rõ ràng em xuất hiện trước cơ mà.”
“Tịch Dương, đừng để hai cánh tay của cô phải biến mất.” Anh lạnh giọng giật phắt tay cô ta ra ném qua một bên, đồng thời cũng nhanh chóng tiên lại gần đưa tay siết chặt cổ ả ta. Ánh mắt trở nên khô khốc đáng sợ, ả nhìn chằm chằm vào dáng bộ của Trình Khiêm hiện tại mà cứ ngỡ anh là quỷ.
“Cô…”Có vẻ như Trình Khiêm định nói gì đó với ả, nhưng lúc này Chỉ Nhu lại mở cửa đi vào, Nhìn thấy hình ảnh một nam nhân đang siết chặt cổ của một cô gái đang cởi trần phần thân trên thì cô lại nheo mắt đứng nhìn. Hình như cô đã hiểu ra gì đó.
Anh nhanh chóng buống tay định đi đến chỗ Chỉ Nhu để giải thích tránh bị hiểu lầm thì Tịch Dương lại làm liều ôm lấy anh sau đó hôn môi anh. Khi Cô ta vừa chạm môi vào thì đã bị Trình Khiêm nhanh chóng đẩy ra, sau đó dáng cho ả một cái bạt tai đau điếng.
“Trợ lý Phùng đâu, lôi cô ta ra ngoài phế đi đôi tay của ả. Và khiến ả mãi mãi không được xuất hiện trước mặt tôi.”
Nói xong anh liền tới trước mặt Chỉ Nhu; “Nhu em nghe anh giải thích, đừng hiểu lầm anh, là cô ta quyến rũ anh….”
Cô chỉ gật đầu qua loa rồi nói: “Ừ ra ngoài với em, có chút chuyện cần nói.”
Trình Khiêm lo lắng nhìn cô, nhưng vẫn gật đầu ngoan ngoãn đi theo.
“Hahaha, tưởng Trình tổng cao ngạo thế nào? Hóa ra là do không c.ứng được nên mới không gần nữ sắc, cô nghĩ mình may mắn tới nỗi được anh ấy để ý hay sao cô Lâm?” Tiếng cười lớn của ả Tịch Dương khiến cho mọi người không thể tin được ả lại dám nói như thế. Trợ lý của Trình Khiêm nhanh chóng bịt miệng ả lại không để cho ả nói tiếp.
“Cô muốn chết sao?”
“Ở đây đợi em nhé.” Chỉ Nhu và Trình Khiêm đã bước vào thang máy nhưng khi nghe ả nói thế thì cô liền quay lại nhìn anh dặn dò. Anh gật đầu ngoan ngoãn.
“Cô Lâm.” Trợ lý Phùng lúng túng.
Cô gật đầu nhẹ sau đó nhìn Tịch Dương: “Cô nói anh ấy như vậy là sai rồi. Là cô không đủ khả năng quyến rũ anh ấy, cô có biết anh ấy khi lên giường của tôi hoang dã đến mức nào không?”
“Mày đừng có mà vênh vào trước mặt tao, con tiện nhân nhà mày chỉ dõi câu dẫn đàn ông, mày đừng có nghĩ…”
[Chát.]
Ả nói chưa xong đã bị cô tát cho một cái, tiếng rất vang, gương mặt của ả cảm nhận được chút rát.
“Trước kia có thể mọi người nói tôi thế nào cũng được, nhưng bây giờ mở miệng thì phải xem lại người đứng trước mặt các người là ai?”
“Còn việc vênh váo hay không? Tôi có thể đưa cô xem bằng chứng anh ấy là người của tôi. Có điều người như cô vẫn là không nên thấy còn hơn, nhỡ đâu lại trở nên tham lam giở thói cướp chồng người khác thì sao?”
“Cô dám gọi anh ấy là chồng? Người của cô?” Đôi mắt cô ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm Chỉ Nhu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT