Gương mặt cô dần đen lại, xung quanh dần tỏa ra sát khí: “Các người đang làm gì vậy hả?” Cô đập tay lên bàn quát lớn.

Á Hiên lúc này mới giả vờ yếu đuối ôm lấy Lục Nam Thành: “Chỉ Nhu tôi xin lỗi, vì đứng lâu quá nên mỏi chân thành ra tôi…tôi đứng không vững.”

Tên phục vụ luống cuống tay chân rút giấy đưa cho Chỉ Nhu, cô vẫy tay ra lệnh cho người đó lui xuống.

“Ồ vậy sao? Ướt váy tôi rồi, đền đi. Tiền mặt hay quẹt thẻ?” Cô từ từ nhìn ả ta nói, thái độ bình tĩnh đến khó tin. Chẳng phải con người ta thường sẽ nổi điên khi bị chọc tức hay sao?

Lục Nam Thành lúc này mới lên tiếng: “Này cô tính làm mình làm mẩy cái gì, chẳng phải chỉ ướt một chút thôi sao, tính toán gì chứ?”

Nghe hắn nói vậy cô cười lạnh sau đó chỉ “Ồ” nhẹ một tiếng, tiếp theo đó cô đứng dậy, trên tay cầm theo cốc nước hất về phía Nhạc Á Hiên, khiến ả ta tức giận hét lớn: “Cô đang làm trò gì vậy hả?”

“Trả lại cho cô.”

“Này Lâm Chỉ Nhu, cô đừng có mà quá đáng.” Lục Nam Thành nắm lấy cánh tay của cô dùng sức siết chặt.

“Thả tay tôi ra, chẳng phải cũng chỉ là ướt một chút thôi hay sao? Lục tổng người tính toán cái gì chứ?” Cô nheo mắt đồng thời nói thêm: “Hay là Lục tổng cao cao tại thượng đây lại ki bo kẹt sỉ, muốn tôi bồi thường?” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [Vong Tiện] Di Lăng Lão Tổ Đi Đòi Tiền
2. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
3. Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều
4. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
=====================================

Cô dám nói hắn ki bo kẹt sỉ, đây là đang cố tình chạm đến lòng tự trọng của hắn. Chỉ Nhu bây giờ gan cũng lớn, thoát khỏi hắn rồi nên bây giờ muốn nói gì thì nói là gì thì làm ư?

Lục Nam Thành hất mạnh tay cô ra sau đó đưa tay siết chặt cằm cô. Hắn nghiến răng hỏi lại: “Cô vừa nói gì? Nói lại tôi nghe, một người đàn bà lẳng lơ như cô mà dám lên giọng phán xét tôi sao?”

[Bụp]

Cô siết tay, dùng lực mạnh hết mức có thể, vung một nắm đấm vào gò má bên trai của hắn, khiến hắn không tử chủ được mà ngã về phá sau, may cho hắn là có Nhạc Á Hiên đỡ lại.

“Cô dám đánh tôi.”

“Có gì mà không dám, anh nói tôi mà anh không xem lại bản thân anh hay sao? Chưa ly hôn đã lăn giường cùng con đàn bà khác, thế cái thể loại như anh gọi là gì?” Cô vừa nói vừa chỉ tay vào ngực trái của hắn.

“Một đấm là nhẹ, tôi còn muốn đấm chết anh để trả lại hết những lời sỉ nhục mà anh dành cho tôi đấy.”

“Còn bây giờ thì C.út. Một lũ cẩu chỉ biết gây sự.” Cô nhấn mạnh từng chữ một. Khiến cả Lục Nam Thành và Nhạc Á Hiên cứng họng, cả hai đều phẫn nộ vì thái độ của cô. Chẳng phải trước đây rất nhu nhược và nghe lời Lục Nam Thành hay sao? Bây giờ tìm được chỗ dựa mới liền mượn uy làm càn?

“Lâm Chỉ Nhu, cô gọi ai là lũ cẩu hả?” Nhạc Á Hiên tức giận lao đến Chỉ Nhu, cô đưa chân ra cản đường ả khiến cho ả ngã nhào trên sàn.

“Cô, sao cô dám làm vậy với Á Hiên hả?Là Trình Khiêm cho cô mượn uy nên cô mới dám làm như vậy ha?” Lục Nam Thành mỉa mai.

“Mồm anh ăn gì mà thối thế, mở miệng ra không nói được câu nào đàng hoàng hay sao? Tôi không cần mượn uy ai cả, những kẻ như anh, mở miệng ra là thích ăn đòn nên tôi cho anh toại nguyện thôi.”

“Mà coi về vệ sinh lại răng miệng nhé, chứ cứ đà này là có ngày hàm anh không còn cái răng nào đâu.”

Sao giọng điệu của cô nghe giống đang chửi mà cũng đang cảnh cáo hắn thế nhỉ. Chỉ mới sáu tháng không gặp, đã đủ lông đủ cánh quay lại phản kích như thế, Lâm Chỉ Nhu hiện tại thật khiến Lục Nam Thành có hứng thú.

“Hừm, Chỉ Nhu hôm nay có nhã hứng đến đây ăn mà sao chưa ăn đã về rồi?” Một giọng nữ từ phía xa vọng lại, cô ta từ từ đi đến khoác tay lên vai cô.

“Ấy, người đẹp, hôm nay “ông chồng dính người” của cậu không đến đây cùng cậu hay sao?” Cô ta bóp nhẹ chóp mũi của cô từ từ trêu chọc.

“Hết nhã hứng ăn rồi, tớ muốn đi về.”

“Hửm sao vậy? Ồ, hiểu rồi.” Cô gái đó quay đầu về phía Lục Nam Thành và Nhạc Á Hiên.

“Phục vụ, dẫn hai vị khách này đi tìm chỗ khác ngồi để dùng bữa. Chỗ của nhà hàng chúng ta thiếu hay sao mà để cho khách ngồi trên đất thế này.” A, lúc này mọi sự chú ý mới đổ dồn vào Nhạc Á Hiên đang ngồi trên sàn. Lục Nam Thành quên mất việc đỡ cô ta dậy, nhưng mà cô ả cũng không tự đứng dậy được hay sao?

“Á Hiên, dậy nào? Sao em không tự đứng dậy hả?” Lục Nam Thành đưa tay ra đỡ lấy Á Hiên, cô ta tức giận quát lớn.

“Còn vì sao nữa, cô ta làm em bị trẹo chân rồi. Còn anh nữa là hết yêu em rồi phải không? Ham nói chuyện với cô ta tới mức quên mất em bị cô ta làm cho ngã hay sao? Giỏi lắm Lục Nam Thành anh muốn làm em mất mặt có phải không, có thích thì anh tự ăn một mình đi.” Nói rồi cô ta giận dỗi quay đi, cố gắng bước đi từng bước một.

“Không phải, em chờ anh đã…” Lục Nam Thành vội vã chạy theo. Ai bảo cô ta tự muốn gây chuyện với Chỉ Nhu, gây không thành thì lại quay ra giận dỗi với hắn. Sao bây giờ Nhạc Á Hiên lại phiền phức thế chứ - Lục Nam Thành thầm nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play