Suốt dọc đường tôi chìm trong suy nghĩ mông lung. Đại Bảo được chúng tôi cho ở lại phòng nghiên cứu chuyên án “Kẻ dọn rác”, vậy tại sao cậu ta lại gấp gáp muốn gặp tôi tại phòng của thầy, khả năng lớn nhất chính là cậu ta đã phát hiện ra điều gì đó. Nếu phát hiện ra manh mối mới thì đó là chuyện tốt, cớ sao tôi lại thấy tim đập như trống dồn thế này nhỉ? Rốt cuộc cậu ta đã phát hiện ra điều gì? Liệu có phải phát hiện thấy manh mối trực tiếp của tội phạm qua các bức ảnh hoặc camera không? Liệu có phải cậu ta cũng nghi ngờ phạm vi khoanh vùng của chúng tôi khi trước giống như tôi lúc này không?
Đúng vậy, một khi nghi ngờ phạm vi khoanh vùng khi trước thì rất có khả năng việc phá án sẽ phải đối mặt với tình trạng không còn bất kỳ manh mối nào. Lâm Đào và Trần Thi Vũ vẫn đang sôi nổi thảo luận với nhau các đúc kết có giá trị trong vụ án mạng ở thành phố Lệ Kiều, thỉnh thoảng Hàn Lượng lại đệm thêm một đôi câu. Một mình tôi tựa vào ghế phụ lái lim dim mắt phỏng đoán hàm ý trong câu nói vừa rồi của Đại Bảo.
Khi xe vừa đến vùng nội thành của thành phố Long Phiên thì đồng hồ đã chỉ tám giờ, lúc này màn đêm bắt đầu buông xuống.
“Không còn sớm nữa, mọi người về nhà nghỉ ngơi đi!” Tôi nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT