Ăn xong mì gói, chúng tôi thấy khỏe hẳn ra nên bắt đầu đi bộ men theo con đường nhỏ đầy bùn đất ở trên núi. Vì cuộc sống hàng ngày không có giờ giấc, lại không thường xuyên luyện tập thể thao nên khi leo lên đến hiện trường ở lưng chừng núi thì hai chân tôi đã mềm nhũn, mệt bở hơi tai.

Hiện trường được vòng vây cảnh sát đặc nhiệm bảo vệ kín kẽ đến nỗi một con kiến cũng không thể chui lọt. Bốn người tử vong tại hai hiện trường. Hai ngôi nhà được xây liền kề nhau, nom như thể nhà của ông cha cụ kỵ để lại. Cả hai ngôi nhà đều được chăng dây cảnh báo ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, mỗi mét lại có một cảnh sát đặc nhiệm trang bị vũ trang đầy đủ từ đầu đến chân đứng canh gác. Vì phải mặc áo chống đạn nên họ không giống các cảnh sát điều tra làm việc trong khu vực hàng rào cảnh báo, lạnh đến nỗi đôi môi chuyển màu tím tái. Ở góc tối xa nhất về phía đông bên ngoài hàng rào cảnh báo, nơi kề sát với sườn núi văng vẳng vọng ra tiếng khóc của một người đàn ông.

“Người dân trong sơn thôn này sinh sống tương đối tản mát.” Trưởng phòng Bành vừa chỉ các hướng vừa giới thiệu cho chúng tôi, “Một thôn ở đây có đến mười mấy khu tập trung dân cư. Chỗ chúng ta dừng xe là một cụm, hiện trường này là một cụm khác. Hiện trường là xóm Một của thôn, cách sắp xếp từng xóm căn cứ vào cách sắp xếp đội sản xuất ngày trước, vì cụm dân cư này ở vị trí cao nhất trên núi nên được đặt tên là xóm Một. Xóm Một có tất cả bốn hộ gia đình sinh sống, với mười nhân khẩu. Lần này một lúc chết liền bốn người.”

“Đã điều tra sáu người còn lại chưa?” Tôi hỏi, “Có nhân chứng chứng kiến quá trình này không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play