Công trình tu bổ kênh mương Nam Giao trải qua vô số khúc chiết của vấn đề nguyên vật liệu thứ cấp, cuối cùng cũng hoàn thành trước khi mùa mưa bão bắt đầu, Chương Hoa rốt cục không cần phải chường mặt phơi nắng dưới ánh mặt trời nữa.

Phủ đệ của Chương Hoa cũng được sửa chữa hoàn tất, tùy tùng quản gia không biết sự thật đều đã từ nhà A Anh di chuyển trở về, nhưng Chương Hoa luôn cảm thấy nhà cách Nam Giao quá xa, vậy nên chính bản thân y thì chẳng hề nhúc nhích, vẫn ở lì trong khách điếm như cũ.

A Anh hiểu Chương Hoa kiều khí, đối với đồ ăn thường xuyên kén chọn, đành phải đưa cơm đến khách điếm vài lần, lần gần đây nhất là lúc tới còn mang theo đứa nhỏ, đám nhóc ở trong phòng khách chạy lung tung khắp nơi, vô tình nhìn thấy mặt dây chuyền lông vũ gỗ Chương Hoa tiện tay đặt trên tủ.

Tiểu hài tử bản tính tò mò, nảy sinh tâm mới mẻ, nắm lấy không chịu buông tay, Chương Hoa liền vừa ăn cơm vừa nói đưa cho y.

Chương Hoa thỉnh thoảng sẽ tặng các loại đồ chơi nhỏ cho con của A Anh, A Anh cũng không để ý, chỉ dặn dò Chương Hoa cẩn thận hơn, nói gần đây quan binh ngày ngày tuần tra ráo riết, có thể là trong kinh thành có kẻ trộm gì, khách điếm người vừa nhiều vừa hỗn loạn, thực sự không đảm bảo an toàn.

Chương Hoa gật gật đầu nói chuyện, qua loa lại ăn thêm mấy miếng cơm, sau thúc giục bảo A Anh thừa dịp sắc trời còn sáng nhanh chân về nhà, miễn cho trên đường buổi tối nguy hiểm.

Bất quá ước chừng là cảm thấy cái mộc bài lông chim kia chế tạo thập phần ẩu tả, tặng người có chút không lich sự lắm, thời điểm tiễn người đưa đến cửa khách điếm, Chương Hoa liền móc tiền đồng ra hỏi quầy hàng trước cửa, mua hai món đồ chơi heo con bằng đất và hai cây kẹo đường nhân, cùng với khối mộc bài đang bị nhóc con khư khư nắm trong tay chơi đến bẩn, làm vật trao đổi.

A Anh ôm đứa nhỏ, hành lễ cáo biệt Chương Hoa, không mảy may phát hiện, rằng Chương Hoa kỳ thật có chút thất thần.

Có điều, nếu Chương Hoa thất thần cũng chỉ là do quá mệt nhọc, trở về phòng, thay quần áo giày vớ, Chương Hoa rất nhanh leo lên giường, ngon lành đánh một giấc say sưa, ngày hôm sau lúc rời giường trả phòng, y lẹ làng quyết định, chuyển về căn nhà mình vừa mới sửa xong.

Đồ đạc gia cụ trong nhà và phong cách bày biện không thay đổi nhiều, tuy nhiên có một số vật dụng nội thất khắc gỗ hiện vẫn đang chế tác, thành ra sắp xếp không được đầy đủ.

Khuyết thiếu gia cụ cũng không ảnh hưởng lớn lao gì đến cuộc sống sinh hoạt của Chương Hoa, chỉ là cái bàn đá ghế đá vốn để trong sân cũng bị đốt đến không có biện pháp sử dụng, quản gia thấy vậy dứt khoát đập nát luôn, tính toán thay đổi hoàn toàn bộ mới, khiến Chương Hoa cảm thấy hơi hơi không quen.

Bởi vì tiết trời mùa hè nóng nảy oi bức, trong phòng không khí áp đầy ngột ngạt, Chương Hoa muốn tại trong sân dùng cơm.

Ngặt nỗi trong viện không bàn không ghế, Chương Hoa đành ấm ức ở trong phòng mà ăn, quản gia thay y trấn một ít đá ở bốn góc tường để xua cái oi nồng mùa hè, nhưng Chương Hoa vẫn là thưởng thức chẳng biết mùi, thức ăn món nào cũng động rất ít, rốt cuộc thẳng thừng, đi thư phòng đọc sách.

Trong thư phòng vốn dĩ ngay cả tạp thư phố phường đều phong phú, hiện tại bị một mồi lửa xinh đẹp thiêu hơn phẩn nửa, chương Hoa lúc trước đang xem một quyển tạp văn du ký cũng bị cháy thành tro, không còn biện pháp tiếp tục đọc, chỉ có thể tiện tay đổi sang quyển khác, cầm lên mới sực nhận ra, cư nhiên là bản ghi chép về binh pháp.

Chương Hoa đọc sách thể loại cực kỳ đa dạng, nhưng cũng họa hoằn lắm mới đụng vào mấy chủ đề binh pháp kiểu này.

Bất quá bây giờ, sách và thoại bản còn lưu lại, lựa chọn không bao nhiêu, cho nên Chương Hoa cam chịu, không có bới móc nữa.

Đọc đọc chốc lát, Chương Hoa bắt đầu hồn vía lơ mơ, mấy bận suy nghĩ đến sự tình ngày hôm qua A Anh nhắc tới, y không hiểu lắm, rõ ràng nhiều tướng lĩnh cấm vệ quân đọc thuộc lòng binh pháp võ công cao cường như vậy, thế nào mà ngay cả một tên đào phạm cùng đường bí lối hoài vẫn chẳng tóm xong nhỉ.

Có điều y là quan viên Công Bộ, loại chuyện này không thuộc phạm vi quản lý của y, Chương Hoa lòng vòng vài hồi, nhận thấy không cách nào tĩnh tâm đọc sách được, liền đơn giản buông sách, dứt khoát trở về phòng, ngủ.

Thẳng đến khi đèn nến trong viện Chương Hoa tắt hết, Trịnh Hủ mới từ ngọn cây cách đó không xa nhảy xuống.

Suốt mấy ngày nay, Trịnh Hủ đều không dám tìm gặp Chương Hoa.

Đương nhiên, Trịnh Hủ cũng không phải bởi vì lo lắng Chương Hoa đối với hắn bày ra cái loại biểu tình lãnh đạm xa cánh gì gì đó, chỉ là bởi vì người kia còn đang lẩn trốn, hơn nữa nhất định còn ghi hận thấu hắn, nếu hắn tới gần Chương Hoa quá lộ liễu, sẽ làm hại, đe dọa đến sự an toàn của Chương Hoa.

Không lường tới là, hôm nay vô tình truy tìm đến địa phương phụ cận, vậy mà nhìn thấy trạch viện bị ngọn đuốc hắn châm nổi lửa tưng bừng, một lần nữa sáng ánh đèn lồng.

Trịnh Hủ thực quen thuộc với kết cấu ngôi nhà ấy, bản thân hắn vẫn thấy, đối với một quan viên triều đình mà nói thì phủ trạch kia diện tích xem như có chút bé, ngoại trừ phòng hạ nhân và thư phòng ở cạnh bên sương phòng, chỉ có duy nhất một gian chính phòng, là phòng ngủ của Chương Hoa thôi.

Chương Hoa chuyển về tòa nhà cũ, cũng không có tính toán cấp cho Trịnh Hủ dù chỉ vị trí nhỏ nhoi nào.
 Trịnh Hủ tự nhiên đợt đợt nhói đau, có thể là cành cây mới nãy cọ xát chà cánh tay bị thương rồi, nhưng hắn hãy chưa kịp cúi đầu nhìn, người canh giữ ở góc đường khác đã hướng hắn làm một cái thủ thế, ý tứ là sau khi phong bế đường trốn của người kia, bọn họ có thể động thủ thu lưới.

Trịnh Hủ lập tức rút tầm mắt trở về, lâm thời thay đổi kế hoạch hành động, nói với người vừa ra hiệu xong cho hắn: "Tam ca, ta chính mình đi, ta muốn tự tay giết hắn. ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play