Quý An được Yến Hoài ôm vào trong ngực, còn đang lo lắng đề phòng thân thể Yến Hoài, nghe Yến Hoài thừa nhận nhất thời có chút không kịp phản ứng, sửng sốt một lúc lâu mới chớp chớp mắt, chần chờ hỏi: "Giả... sao? ”
Thanh âm cậu rất nhẹ, giống như sợ động tĩnh của mình lớn một chút sẽ dọa chạy "vận may", những lời này nháy mắt liền không còn.
Nhưng, Yến Hoài vô cùng khẳng định lập lại: "Ừm, giả vờ. ”
Hổm rày bệnh tình Yến Hoài tái tới tái lui, tốt xấu tuần hoàn, trái tim Quý An cũng treo lên rồi thả một hồi, bị lăn lộn đến không kham nổi gánh nặng, hiện tại rốt cuộc không thể chịu thêm một chút giày vò nào nữa.
Cậu căn bản không dám dễ dàng tin lời Yến Hoài, trong tiềm thức lại không muốn phản bác, buồn bực thật lâu mới cất tiếng, giọng mũi mang theo nỉ non, thanh âm tinh tế nho nhỏ: "Nhưng thiếu gia máu đều hộc rồi. ”
"Giả đó." Yến Hoài nghiêng người lật dưới gối, phia trên là khối dấu vết đỏ khô, là ngụm "máu" hắn phun ra.
Hắn đưa khăn tay cho Quý An: "Còn nhớ thời điểm ngươi ở Yến gia bị thương chân, ta vẫn luôn đọc quyển y thư rách tơi tả kia không? Y thư đó có ghi chép một loại thảo dược sau sơ chế sẽ rất giống máu người, mấy ngày trước ta tìm được... Ngươi ngửi xem, đâu có mùi máu tanh đâu, đúng không? ”
Quý An chần chờ, thò đầu đánh giá, đích xác không có mùi máu tươi.
Cậu lặng lẽ khóc, Yến Hoài cũng không chen ngang, chỉ không ngừng đưa tay lau nước mắt cho cậu, mặc cậu khóc thực lâu, hầu kết nuốt nuốt vài cái, mới bình phục cảm xúc, Yến Hoài dỗ dành cậu: "An An không khóc, là ta sai rồi. ”
Trên lông mi Quý An treo hơi ẩm, mặt ướt dầm dề, nghẹn họng nói: "Thiếu gia gạt ta, thiếu gia ho dữ dội thế. ”
Đây là bị dọa sợ, Yến Hoài khép người vào lòng, từng bước giải thích: "Khi ta ngủ có phải không ho? ”
Nước mắt không đạo lý rơi mãi, Quý An không biết vì sao cậu có thể khóc nhiều như vậy, nhưng cậu không khống chế được bản thân, nói chuyện còn đánh cái nấc: "Thiếu gia bị sốt, ta sờ thấy mà. ”
"Đó là thực." Yến Hoài nhẹ nhàng xoa mũi ngón tay Quý An: "Nhưng cũng là do ta cố ý, bằng không trong hành lý chúng ta mang theo nhiều quần áo, cộng thêm một cái áo choàng lông hồ ly nương ta tự tay may, lạnh thì mang ra mặc là xong, làm gì nhất định cứ phải đem quần áo chuyển cho ngươi, tự mình đông lạnh chi? ”
Thật là tự gây nghiệt chẳng thể sống, diễn sinh động quá, cha hắn hoàn toàn tin không thì chưa biết, nhưng hại người vốn không nên tin thì triệt để trông gà hóa cuốc rồi. Không thể tiếp tục giấu giếm, Yến Hoài dứt khoát lật bài: "Cha ta rất khôn khéo, nếu ta không thật sự bệnh mấy ngày, ông ấy sẽ hoài nghi. ”
Hắn nói: "Ta sợ ngươi bồn chồn, còn cố ý chuyển biến tốt đẹp vài bữa, vốn lúc hộc máu đã đẩy ngươi tránh mặt, ai ngờ ngươi ngoài dự tính bất ngờ quay về. ”
Quý An khóc đến quay cuồng, trong mớ lung xung bung nhớ tới buổi tối Yến Hoài vừa mới sinh bệnh, rõ ràng ho rất kịch liệt, khi đó không ôm cậu ngủ, mà mấy ngày sau, ban ngày thiếu gia vẫn ho dữ dội, buổi tối lại ngủ cực ngon, còn ôm cậu, không hề sợ lây bệnh cho cậu như trước.
Cẩn thận ngẫm tiếp, thời điểm Yến Hoài bệnh nặng nhất, luôn luôn là vào buổi sáng và buổi tối lão gia đến thăm.
Cũng không phải không có dấu vết để tìm, là chính cậu ngốc quá mà thôi.
Quý An không biết, có câu "Quan tâm quá đương nhiên loạn".
Lòng cậu chợt buông lỏng, khóc xối xả hơn: "Thiếu gia làm cái gì phải lừa lão gia chứ, sinh bệnh khó chịu lắm, thuốc đắng như vậy... Ô... Ta sợ muốn chết..."
Cậu túm lấy ống tay áo Yến Hoài, càng khóc càng khổ sở: "Ta tưởng thiếu gia sẽ bỏ ta lại... Nương ta bỏ ta lại, cha ta không cần ta, thiếu gia... Thiếu gia đã hứa sẽ không bỏ rơi ta, thiếu gia gạt người..."
Quý An khóc thê lương, Yến Hoài cũng không thể xuống giường lấy thuốc mỡ, đành phải thay đổi tư thế ôm Quý An, miễn cho đụng phải vết thương của cậu, vỗ lưng Quý An thuận khí: "Không đâu, ta làm sao nỡ. ”
Người cho dù ngốc giây phút này cũng nên phản ứng, Quý An đầu gối lên vai Yến Hoài, trán vì dập đầu ửng đỏ, chóp mũi cùng mắt đều hồng hồng, chính là một bộ dáng lo lắng sợ sệt dài ngày, cậu hiếm khi cảm thấy ấm ức, trách móc: "Thiếu gia giả bệnh, giả bệnh mà không nói ta biết, ngay cả Hoắc Hương cũng biết, lại không nói ta biết... Thiếu gia đã nói rõ không lừa ta, vậy mà còn giấu ô..."
Một trái tim của Yến Hoài đều bị cậu nước mắt cậu hóa mềm nhũn, xoa xoa đầu Quý An: "Sau này không vậy nữa. ”
Nhưng người trong lòng "không chịu buông tha", khóc sướt mướt nức nở: "Thiếu gia là kẻ xấu..."Đổi người khác bị gạt thảm thế, chắc chắn nên la lối nên hờn giận, nhưng vị này nhà hắn lại chỉ biết khóc trách hắn "kẻ xấu", ngay cả mắng cũng không được tính.
Yến Hoài thống khoái nhận tội: "Ừ, ta xấu. ”
Dằn vặt âu yếm chốc lát, vết thương trên đùi Quý An đã phiếm sưng, không thể tiếp tục mặc kệ, Yến Hoài sờ sờ lưng cậu, thương lượng: "Bôi thuốc trước rồi hãy tức giận nhé? ”
Thuốc mỡ đặt ở gian ngoài, đoạn Yến Hoài đi lấy thuốc, Quý An vẫn còn bị vậy trong trạng thái mơ hồ, đảo ngược quá lẹ, chớp mắt vừa rồi cậu khóc thực nhiệt tình, hiện tại đầu óc choáng váng, khiến cậu cảm giác hơi đầu nặng chân nhẹ.
Cậu thẫn thờ, nhìn theo Yến Hoài đi ra ngoài, cầm về một đống chai lọ vải trắng, ngồi tại góc giường xử lý vết thương trên đầu gối cho cậu.
Lúc thuốc mỡ đụng vào miệng vết thương có chút đau, Quý An giờ mới giật mình hoàn hồn —— cậu không có nằm mơ.
Động tác của Yến Hoài thuần thục, cũng cực kỳ nhẹ, vừa từ tốn thổi hơi vừa bôi đều thuốc mỡ, sau đó dùng vải trắng quấn lại hai đầu gối Quý An, băng xong hắn nhìn Quý An một cái, cúi người chậm rãi hôn lên tvị trí vải trắng.
Hắn cái hôn như lướt, Quý An lại nóng bỏng khắp người, toàn thân run rẩy, không tự nhiên co co chân một chút: "Bẩn ạ..."
"Không bẩn." Yến Hoài đè cậu không cho nhúc nhích, kiểm tra kỹ thêm một lần vết băng ổn thỏa chưa, mới ngồi về giường ôm chầm người ta: "Có đau không? ”
Quý An lắc lắc đầu, cậu ngừng khóc, tâm tình cũng dần dần bằng phẳng, thành thành thật thật tựa vào ngực Yến Hoài, mừng rỡ giờ đây lan tràn khắp tứ chi.
Thiếu gia không có bệnh, sẽ không chết, cậu còn có thể canh giữ bên thiếu gia thực lâu thực dài.
Quý An tham luyến cọ cọ lòng Yến Hoài, chợt nhớ tới hỏi: "Thiếu gia vì sao phải giả bệnh lừa lão gia? ”
Kế hoạch của Yến Hoài đã rất chu toàn, nhưng Quý An vẫn luôn là điểm mấu chốt duy nhất khiến Yến Hoài bó tay, hắn không muốn Quý An biết chuyện, là sợ bé con chưa từng lừa gạt ai, không thể diễn trò, đâm bang hỏng việc, lại sợ tâm tư của cậu quá nặng, nhưng nếu hôm nay không cho cậu biết, chỉ vì tin hắn bệnh, nhóc ngốc đã liền biến mình thảm thế, sau còn không biết có thể nghịch ngợm thành bộ dáng gì.
Yến Hoài bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng nói: "Bởi vì ta muốn cưới An An làm phu nhân của ta. ”
Quý An mờ mịt, không ráp nối nổi mối liên hệ giữa hai chuyện này, ngây ngốc nhìn Yến Hoài, bị Yến Hoài nghiêng đầu hôn vành tai, nghe Yến Hoài tiếp tục: "An An có nghe qua một câu, gọi là "Xung Hỉ" hay chưa? ”
Tất nhiên cậu đã nghe qua, trước kia lúc ở Tân phủ lão thái thái sinh bệnh, Tân lão gia còn từng nghĩ tới cho Tân Trì chưa đến tuổi, cưới một đứa con dâu nuôi từ bé, bất quá sau đó, lão thái thái ở trong chùa nửa năm liền tốt, chuyện này cũng không bàn nữa.
Cậu ngây ngốc gật gật đầu, có chút hiểu được, trừng to hai mắt nhìn về phía Yến Hoài: "Thiếu gia giả bệnh, là định dùng cách xung hỉ để cưới ta ạ? ”
Yến Hoài "Ừ" một tiếng, không nói kỹ bụng dạ hắc ám tính toán cha mẹ của mình, chỉ hỏi: "Xem như vì ta tốn công bày kế, phu nhân cũng đừng giận dỗi ta, nhé? ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT