Như nhằm chứng minh không có lừa Quý An, mấy ngày sau, chẳng ngờ Yến Hoài vậy mà dần dần khỏe lên một ít.
Bệnh cứ lặp đi lặp lại, khi tốt khi xấu, Yến nhị gia tim treo lơ lửng, lại đem hai vị đại phu mời đến một chuyến.
Chẩn xong mạch, hai người như cũ nhao nhao mịt mù—— mạch tượng của vị nhị công tử Yến gia chẳng khác tẹo nào, nhưng lần đầu tới, đích xác sắc mặt xấu tệ, hơi thở thoi thóp, hiện tại sắc mặt trở nên hồng nhuận, là bộ dáng chuyển biến tốt đẹp.
Bọn họ không thể tìm ra nguyên nhân, cuối cùng quy kết là vì trận phong hàn trước gây tổn thương căn cốt, hổm rày ăn ngon uống kỹ thuốc bổ đầy đủ, nuôi trở lại.
Nhưng mặc kệ lý do là gì, bệnh của Yến Hoài cuối cùng cũng đã có tiến triển tốt.
Yến nhị gia hứng khởi, mở thưởng cho toàn bộ hạ nhân trong viện Yến Hoài.
Hoắc Hương nâng niu tiền thưởng, nghĩ thầm đầu xuân năm nay có thể mua cho Đông Sinh cô nương của y một bộ váy hoa sinh xắn rồi, nhân lúc người khác không chú ý, đâm đâm Quý An: “Ta đã nói với ngươi là thiếu gia không sao đâu, ngươi không tin, sao, yên tâm chưa?”
Lời vừa dứt, vành tai Quý An đỏ vọt mắt thường cũng thấy, né xa Hoắc Hương quay đầu bỏ chạy: “Ta đi xem thuốc hôm nay nấu đúng cách không!”
Hoắc Hương lấm la lấm lét liếc xem một cái, xác nhận Quý An thật sự đi sau bếp, mới từ trong ngực móc ra bao giấy dầu chuyền cho Yến Hoài: “Thiếu gia, thứ ngài cần ạ.”
Y giống tên mật thấm đang làm sự tình mờ ám không thể để người thứ ba phát hiện, biểu tình thì như nhất định phải hạ độc ai, cùng Yến Hoài lẩm nhẩm lầm nhầm: “Dựa theo thiếu gia phân phó, từ hiệu thuốc nhà chúng ta trộm mấy loại thuốc, phần còn lại nhờ Đông Sinh giúp mua, chúng ta đi hiệu thuốc hai nhà khác nhau, không ai biết cả, thiếu gia yên tâm.”
Yến Hoài gật gật, cất bao giấy dầu, giấu dưới gối đầu.
Bởi vì Yến Hoài bệnh, trong phủ rất nhiều chuyện đều trì hoãn, hiện giờ hắn vừa khỏe, quản gia liền phân phó hạ nhân giặt giũ vẩy nước quét nhà, nhanh tay đem đệm chăn và quần áo mùa xuân sắp xếp.
Trong phủ sáng sủa không ít, chuyện tốt đi thành đôi, sau đó sự tình cực kỳ vui mừng thứ hai cũng đua tới —— Yến Châu viết trong thư nhà, báo Thẩm Chu Di sinh nở thực thuận lợi, là một đôi trai gái, ca ca sinh sớm hơn chút, muội muội lập tức trở thành hòn ngọc quý trên tay cả nhà.
Trong nhà nhiều thêm hai đứa nhỏ, Yến nhị gia tâm tình rốt cuộc có thể bỏ qua ưu tư khoảng thời gian này bởi bệnh tình Yến Hoài mang đến, rạng rỡ hớn hở cầm thư qua tìm hắn: “Nương ngươi vừa gửi thư, tẩu tử ngươi đã sinh một đôi long phượng thai, mau, đọc xem.”
Ngày ra đời so với Yến Hoài tính toán không sai biệt lắm, hắn lấy thư lướt lướt, cười nói: “Chúc mừng huynh tẩu, chúc mừng cha nương.”
Yến Hoài có chút bất đắc dĩ, đông cứng lảng sang chuyện khác, xoay nhìn Quý An đương canh giữ trước mặt, nói: “Ai…… như thế nào mà ta còn đói bụng thế nhỉ?. Bình An này, ngươi giúp ta đi xem phòng bếp nấu cháo thuốc xong chưa?.”
Mấy ngày bệnh Yến Hoài đều ăn không nhiều, khó có khi có khẩu vị, Quý An nghe hắn muốn uống cháo, mắt nhấp nháy, “Vâng” một tiếng chạy đi.
Do cậu chạy vội quá, nên không nghe thấy phía sau vọng tiếng một trận ho khan kịch liệt.
Yến Hoài vốn đã rất tốt, một ngày ho không bao nhiêu, bỗng nhiên ho dữ dội đột ngột, Yến nhị gia ban đầu còn mẩm rằng là hắn lại giả bệnh trốn tránh vấn đề kết hôn.
May mắn rất nhanh, Yến nhị gia liền phát hiện Yến Hoài mồ hôi lạnh đều chảy ròng ròng, sắc mặt vì ho sặc sụa đỏ gay, căn bản không giống giả, lúc này ông mới hết hồn, vội vàng vỗ lưng hắn, gọi lớn Hoắc Hương: "Mau đi rót chén nước lại đây. ”
Yến nhị gia bị ngụm máu hắn phun đến không kịp phòng ngừa, cả người thoáng chốc đờ đẫn, nghe một tiếng kêu xé tai của Hoắc Hương “Thiếu gia”, giật nảy nhớ đến phải tức tốc gọi người: “Quản gia? Ngô quản gia! Nhanh, nhanh thỉnh đại phu, mau chóng lên!”
Vết máu kia vô cùng dọa người, thậm chí cả Hoắc Hương luôn luôn vô tâm vô tứ, giây phút này cũng biết sốt ruột: “Lão gia, ta trước đó vài ngày nghe nói phía thành nam còn có một y quán, danh tiếng rất vang, chúng ta mau mời đến xem thử cho thiếu gia đi!”
Được Yến nhị gia gật đầu, y liền hấp tấp nhảy đi.
Quý An không biết trong phòng đã loạn thành mớ bòng bong.
Cháo thuốc đáng lẽ còn cần nấu nửa canh giờ, Quý An sợ Yến Hoài đói, nghĩ lấy chút thức ăn, trước hỗ trợ Yến Hoài lót dạ, nhớ khi thời điểm cậu sinh bệnh, Yến Hoài biến đổi đa dạng bánh ngọt cho cậu dùng, vô cùng ấm áp bưng một phần bánh củ cải về.
Chưa kịp bước tới ngạch cửa, đã nghe thấy trong phòng Yến Hoài nhốn nháo um sùm, có nha hoàn tùy tùng chạy vào chạy ra, xen lẫn một đống lời nói nói, gì mà "ho khan", gì mà "hộc máu"……
Quý An trong lòng căng thẳng, cái mâm “Lạch cạch” đập xuống mặt đất.
Cậu không rảnh nhặt, bay nhanh vào phòng Yến Hoài, trên đường còn va mạnh người khác, suýt chút té ngã, nhưng cậu gì cũng không để ý nữa, như điên chạy ào vào phòng ngủ, vừa tới cửa thấy mép giường trên mặt đất lốm đốm máu, một thoáng tức khắc mặt mũi trắng bệch, vứt sạch sự hiện diện của Yến nhị gia đương canh giữ cạnh bên, ập tới kéo tay Yến Hoài: “Thiếu gia!”
Yến Hoài đang bị cả đám người vây quanh nằm trên giường, dùng khăn tay che miệng buồn ho, nghe thấy thanh âm Quý An không khỏi chau mày.
—— không phải sai đi xuống bếp rồi sao, như thế nào lại về nhanh thế.
Bên kia Yến nhị gia nhìn chằm chằm, hắn chỉ có thể suy yếu vô lực ho khan hai tiếng, nhè nhẹ gãi gãi lòng bàn tay Quý An, an ủi: “Ta không có việc gì.”
Yến nhị gia cho rằng hắn lại cậy mạnh, thậm chí bắt đầu hoài nghi mấy ngày nay hắn "chuyển biến tốt đẹp" đều là giả vờ giả vịt, sắc mặt ông rất khó coi: “Cái gì mà không có việc gì, hộc cả máu, ngươi mau nghiêm chỉnh nằm chờ đại phu.”
Hai chữ “Hộc máu” vừa xuất khỏi miệng, óc Quý An “Đùng đùng”, nước mắt lạch cạch rơi xuống.
Đã nhiều ngày Yến Hoài uống thuốc đều do chính cậu nấu, là cậu từng muỗng từng muỗng đút cho Yến Hoài, chăm sóc ban đêm cho Yến Hoài cũng là cậu, sâu sắc ghi nhớ tuyệt đối không thể để Yến Hoài cảm lạnh, cậu nghĩ không ra xảy ra sai lầm chỗ nào, vì cái gì thiếu gia rõ ràng đã chuyển biến tốt đẹp, tự nhiên bộc phát hộc máu chứ?
Tim cậu đau phát hoảng, kinh sợ không biết làm thế sao đây, nhưng mà không muốn cho Yến Hoài thấy mình khóc, không muốn Yến Hoài ngã bệnh rồi còn phải nhọc lòng lo lắng cho cậu.
Trong phòng hiện tại có không ít người hầu hạ, Quý An cùng Yến Hoài nói không nên lời, càng không cần lo lắng Yến Hoài thiếu người sai sử, mím môi dùng sức nắm lấy tay Yến Hoài rồi buông, cúi đầu lủi thủi lui đi.
Cửa đóng, nước mắt Quý An đã hoàn toàn mất kiểm soát, hắn dựa vào tường trượt ngồi xuống, bả vai rung nhẹ từng trận, thinh lặng khóc đến đau thương.
Đây là lần thứ hai nỗi sợ này bủa vây Quý An, Quý An kiềm chế không nổi cả người run rẩy, súc vào góc không ai nhìn thấy âm ỉ rơi nước mắt, sau cậu chợt nghĩ đến điều gì đó, thực nhanh hít sâu, giơ tay lau sạch tuyến lệ, từ chỗ góc giường gian ngoài vốn là nơi ngủ gác đêm đã thời gian dài không sử dụng của cậu, moi cái túi tiền, nhét vào áo trên người, chạy một mạch khỏi phủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT