Tác giả có chuyện nói: Cảm ơn các vị lão bản sao biển ~~~ P.S. Hôm nay là ở chạy cốt truyện, cái loại tình tiết “Khoác cho đối phương áo kết quả chính mình lại sinh bệnh, phải phiền đối phương chăm sóc” của phim thần tượng rải đường thời xưa ta không viết!!!
Trong khoảng thời gian đến rằm tháng giêng, giao thừa chính là ngày dài nhất mà Quý An và Yến Hoài dính một khối với nhau.
Tân niên vừa tới, đại gia đình Yến gia đều tề tựu đông đủ, thoáng chốc nhà chính hừng hực không khí ăn tết vô cùng náo nhiệt, đám đường huynh đệ tỷ muội của Yến Hoài, cả ngày tụ bên nhau, hắn thường xuyên bị lôi kéo chơi ném thẻ vào bình xem ca xem diễn, có khi phân thân không được, chỉ có thể sai Hoắc Hương tranh thủ để mắt chút đến Quý An.
Thời điểm trừ tịch đón giao thừa là khí thế nhất, bàn tiệc bày vài bàn, nhóm tùy tùng nha hoàn cũng phấn khởi nhào vào góp vui, uống rượu chơi bài, các chủ tử mở một mắt nhắm một mắt, nếu không nháo đến quá lớn, đều mặc kệ bọn họ.
Tết tung đến cửa, bất cứ ai đều muốn thanh nhàn, hạ nhân xoay ca nhau làm việc, một ban chỉ chừa vài người, có thể ứng phó chủ tử sai phái là ổn.
Nhưng mà Quý An vừa không biết uống rượu, cũng chẳng hiểu đánh bài, hạ nhân Yến phủ trừ bỏ Hoắc Hương cậu không quen biết ai hết, ngồi ở kia không hợp bầy, ăn chưa hết mấy khẩu cơm liền đứng lên: “Ta, ta đi thay ca.”
Trực đêm trong phòng thật ra so với ở lại có ý tứ hơn, ít nhất cậu có thể nhìn thấy Yến Hoài, còn có thể trộm đoán thầm Yến Hoài lúc này là đang làm gì, đang nói gì, thế thôi cậu cũng thực vui rồi.
Khi gần tới giờ Tý, Yến Hoài đứng dậy đi ra ngoài, nói muốn đi nhà xí.
Quý An ở cửa canh đến buồn ngủ, đầu nhỏ một chút một chút gật gà gật gù, mờ mịt trông Yến Hoài tiến về phía cậu, lập tức thanh tỉnh, từ trên ghế đẩu nhỏ nhảy dựng: “Thiếu gia!”
Yến Hoài “Ừ” một tiếng, nói: “Đi giúp ta lấy cái đèn lồng đi.”
Một trản đèn lồng màu đỏ, dọc hai bên là bách mộc xanh tốt bốn mùa, đường nhỏ yên tĩnh, nhìn như thế nào cũng giống hai người nhân lúc trời trong mây lặng lén lút hẹn hò.
Yến Hoài bị não bổ chính hắn chọc cười, giơ tay sờ sờ Quý An đương “Vụng trộm đường mật” với hắn, nói: “Mới nãy ngó ngươi mệt sắp thiếp đi rồi, ta bảo Hoắc Hương đưa ngươi hồi phủ nhé, chốc lát tan, ta liền lập tức trở về.”
Quý An nửa khắc cũng không muốn tách khỏi Yến Hoài, theo bản năng túm chặt cổ tay áo hắn, buồn buồn giọng: “Ta không mệt ạ……”
Dứt lời, cậu chợt dừng lại, phản ứng bất ngờ: “Thiếu gia làm sao biết được ta ngủ gật?”
Ở cửa ngồi cái bé con ngoan ngoãn sạch sẽ câu hồn vầy, Yến Hoài không ngắm cậu thì ngắm ai, hắn trở tay nắm bàn tay túm áo của Quý An,: “Từ khi ngươi ngồi đấy, ta đã thấy rồi, vẫn luôn suy nghĩ, rằng ráng chờ tới sang năm, An An của chúng ta sẽ không cần ngồi kia nữa, mà là ngồi bên cạnh ta.”
Quý An bị hắn tâm sự mặt dần nóng, thẹn thùng dời mắt qua chỗ khác, liếc liếc hòn đá cuội ven đường, bỗng nơi xa nổ vang một hồi âm thanh, “Đùng”, trong đêm đen pháo hoa bung nở, ngắn ngủi chiếu sáng con đường mòn.
Giờ Tý chạm khắc, tức tân niên tới.
Yến Hoài tính canh giờ vừa vặn, hắn tại đây, như ôm lấy từng tiếng pháo rộn ràng hoan hỉ ôm chầm Quý An vào lòng, nhẹ nhàng chúc phúc: “Nguyện cho An An của ta, hỉ lạc trôi chảy, bốn mùa bình an.”
Mãi qua tháng giêng, Yến nhị gia mới thu thập hành lý, chuẩn bị về bên kia.
Hiệu thuốc sinh ý rốt cuộc không thể không có người quản, tuy nói lão quản gia lưu lại chủ sự, nhưng tựu chung thì rất nhiều việc ông cũng vô pháp làm chủ.
Tuy nhiên, bởi vì Thẩm Chu Di sắp sinh nở, Yến phu nhân không yên lòng, thế nên chỉ còn Yến nhị gia cùng Yến Hoài khởi hành trước, dự định chờ Thẩm Chu Di hoàn tất kỳ ở cữ, bà lại đi chung với Yến Châu.
Hiện tại thời tiết đã ấm áp hơn khi tháng giêng, nhưng vẫn là lạnh, thậm chí trên đường trở về còn tuyết rơi một hồi.
Quý An như cũ ngồi trong chiếc xe ngựa của Yến Hoài, đương lúc mơ mơ màng màng có chút mệt rã rời thì nghe thấy Hoắc Hương đằng trước kêu to tuyết rơi, lập tức bay sạch mộng mị.
Quý An không thích trời đổ tuyết.
Cha cậu mất ở tràng đại tuyết, cậu ở trên nền tuyết ngơ ngác ngồi thực lâu, tràng tuyết nơi ký ức ấy lạnh thấu tận xương, ngay cả tới hiện tại, Quý An đối mấy cố sự thuở nhỏ cơ hồ quên gần hết, lại vẫn như in khắc sâu trận hàn ý đó.
Trái ngược cậu, Hoắc Hương vô cùng thích tuyết, y tuổi tác trẻ hỏa lực vượng, căn bản không biết lạnh viết thế nào, tới quán trọ liền tức tốc chạy tìm Quý An: “Bình An, phía sau dịch quán có bãi đất trống, chúng ta đi đắp người tuyết đi?”
Quý An lắc lắc đầu: “Lão gia sẽ mắng.”
“Lão gia sớm ngủ mất rồi, sẽ không biết đâu.” Hoắc Hương ráng cổ động, “Hơn nữa nếu là ngươi xin, thiếu gia chắc chắn cũng sẽ không mắng.”
Quý An nhìn bên ngoài đọng một tầng tuyết mỏng, do dự: “Tuyết quá nhỏ, đắp rồi cũng không đứng nổi.”
Nhưng kỳ thật tuyết cũng không có nhỏ như cậu nghĩ, có thể dày lún đế giày, Hoắc Hương kiên trì không từ bỏ ý định: “Đi mà đi mà, chờ về đại trạch, ta sẽ không có cơ hội chơi tuyết được nữa, bằng không quản gia thấy nhất định sẽ đánh ta, Bình An tốt, đi mà ——”
Y phơi tới một bộ dạng cực kỳ đáng thương, quơ quơ cẳng tay Quý An, đột nhiên sực nhớ đây là thiếu phu nhân tương lai, tức thì nhanh chóng buông ra, tóc tóc nhảy xa ra, cách Quý An bảo trì khoảng cách hai bước, chắp tay trước ngực: “Cầu ngươi….”
Quý An tai mềm, nơi nào chịu nổi Hoắc Hương mè nheo, rụt rè đáp: “Vậy chơi lát thôi nhé, ngày mai còn phải lên đường, ta…… Ta muốn hầu hạ thiếu gia đi ngủ sớm chút.”
Hoắc Hương tới tấp đồng ý: “Nhất định nhất định.”—— nhưng, Hoắc Hương vẫn thực là ngây thơ, Quý An nói muốn đi chơi tuyết, Yến Hoài không chỉ cho phép, mà còn tự mình bồi chơi chung.
Chủ tử hòa đồng cũng là chủ tử, mấy tùy tùng bị Hoắc Hương lôi kéo ra tới, thấy Yến Hoài tức khắc không dám bạo động, ném tuyết ném không nổi nữa, bọn họ thật sự không phải quá mê trò đắp người tuyết, một lát sau liền tan, Hoắc Hương vẻ mặt sầu khổ, thầm nghĩ y tính sai rồi, cuối cùng thành ra chỉ sót mỗi Yến Hoài bồi nhóc con không muốn chơi người tuyết thôi.
Tuyết đích xác hạ không lớn, tầng tuyết mỏng trên mặt đất chỉ đủ niết cái người tuyết nhỏ cao cỡ cánh tay.
Quý An chóp mũi gió thổi lạnh hồng hồng, chơi đến có chút thất thần.
Cậu ngồi xổm trên nền tuyết, luôn nhớ về cảnh tượng một năm đó cha chết, giống người tuyết nhỏ này, cậu cũng chỉ có một mình, lẻ loi đứng giữa màn trắng bay ngập trời.
Cậu không muốn tiếp tục ở ngoài đây nữa, hít hít mũi, nghiêng đầu nhỏ giọng cùng Yến Hoài: “Thiếu gia, chúng ta trở về đi.”
Yến Hoài đang dùng hòn đá bé xíu làm mắt miệng của người tuyết, quay sang nhìn thấy chóp mũi và thính tai Quý An tất cả đều bị đông lạnh đo đỏ, giơ tay đem áo choàng cởi bao lấy cậu, cười nói: “Cái này là An An, chờ thiếu gia lại đắp thêm một cái Yến Hoài tới bồi nó, chúng ta liền trở về.”
Hai cái người tuyết thực sự xấu, dùng viên sỏi bài lên tạo hình miệng cười trông ngu đần mười phần.
Từ sau cửa sổ gian phòng Yến Hoài xem qua, có thể mơ hồ thấy phiến đất trống này, cách khá xa, nhìn không rõ lắm, khi Quý An đã cùng Yến Hoài trở về, còn muốn vịn cửa sổ ngóng ra bên ngoài.
Khoảng cách xa quá, chỉ thấy loáng thoáng, nhưng Quý An biết, trên nền tuyết, “An An” sẽ không bao giờ còn đáng thương cô độc.
Tiết trời rét mướt, Yến nhị gia sai dịch quán nấu trà gừng đuổi hàn, thời điểm Hoắc Hương bưng chén tới cho Yến Hoài cùng Quý An, Quý An vẫn đang bám cạnh cửa sổ, Yến Hoài kêu cậu về bên hắn: “Lại đây uống trà gừng nào, cẩn thận kẻo lạnh rồi cảm nhiễm phong hàn mất.”
Quý An giờ mới lưu luyến dịch khỏi cửa sổ, trước đem một chén trên bàn đưa Yến Hoài, sau đó lấy một chén khác ngoan ngoãn uống hết.
Kết quả, Quý An không có việc gì, Yến Hoài lại ở đêm đó sốt li bì.
Quán trọ cả đoàn trú chân tọa tại vị trí hẻo lánh, điều kiện phòng ốc đơn sơ, cửa sổ thường xuyên bị gió thổi phát tiếng “lạch cạch”, Quý An vẫn lấy danh nghĩa "canh đêm" hưởng đặc quyền ngủ bên cạnh Yến Hoài, bởi động tĩnh cửa sổ, hơn nửa ngày mới thiu thiu được, đến nửa đêm lại giật mình bị âm thanh ho khan của Yến Hoài đánh thức.
Quý An từ trước đến nay ngủ cạn, lơ mơ giây lát liền tỉnh táo, ý thức được tiếng động kia không phải tiếng ồn cửa sổ quấy nhiễu giấc ngủ, mà là tiếng ho của Yến Hoài, lập tức khoác xiêm y bò dậy, quýnh quáng chạy rót nước cho hắn.
Chỉ là hơn nửa đêm rồi, trà đều đã lạnh.
Quý An làm sao đành lòng chịu để Yến Hoài uống nước lạnh, cậu rót cho hắn non nửa tách hỗ trợ áp cơn ho, rồi lại vôi vàng khoác thêm áo toan chạy đi giúp Yến Hoài nấu ấm nước, bị Yến Hoài túm cổ tay kéo lại: “Vừa khuya vừa lạnh, ngươi đừng chạy lung tung.”
Quý An bướng bỉnh, một bên dùng dằng cái tay bị nắm một bên gấp gáp: “Ta, ta đun nước xong lập tức trở về.”
Yến Hoài không cùng cậu dong dài, đơn giản đem người bế lên giường, trực tiếp vòng trong lòng ngực: “Không cần nghich ngợm, nghe lời.”
Lăn lộn một phen, Yến Hoài không nhịn nổi, quay đầu đi buồn ho khan vài tiếng.
Quý An nghe được thấp thỏm, duỗi tay vỗ vỗ lưng Yến Hoài thuận khí, sờ tới mới phát giác Yến Hoài trên người như lửa đốt: “Thiếu gia, ngươi phát sốt!”
Chuyện này khiến cậu càng sốt ruột, tay chân vùng vẫy từ trong lòng ngực hắn đòi chui ra, vành mắt đỏ ửng, lại muốn chạy ra ngoài: “Ta đi thông báo với lão gia.”
Yến Hoài cố nén cảm giác buồn ho, tóm chặt Quý An không cho cậu đi, giọng nói khàn khàn: “Ngươi đừng đi, người hiểu y lý nhất ở đây đại khái là ta, nói cho cha ta biết cũng chỉ quấy rầy ông nghỉ ngơi…… An An, thiếu gia lạnh lắm, ngươi ôm ôm ta được không?”
Quý An nhấp môi do dự hồi lâu, bó tay bó chân tiếp nhận sự thực rằng dịch quán không có lang trung này, lại nhổm dậy, đem tất cả chăn trên giường đều đè hết lên cơ thể Yến Hoài, quần áo dày của hai bọn họ, cậu cũng lấy trùm, sợ Yến Hoài bị lạnh, sau đó mới xốc chăn chui vào, chờ trong một chốc, cảm thấy hàn khí quanh thân mình đã ấp nóng, mới thật cẩn thận mở ra cánh tay, nỗ lực ôm vòng lấy eo hắn.
Cậu ôm thật chặt, như muốn đem toàn bộ nhiệt lượng đều độ sang Yến Hoài, thanh âm thực nhẹ hỏi: “Thiếu gia, ngài còn lạnh không?”
Yến Hoài không dám xoay người đối mặt Quý An, tránh lây bệnh qua cho cậu, hắn đưa lưng về phía Quý An, thắt lưng mặc cậu ôm, cảm giác phía sau lưng dán một bé ngốc ấm ấm áp áp lại mềm như bông, không khỏi nhẹ nhàng cười, nhợt nhạt phủ lên đôi tay Quý An từ đằng sau vòng tới, lại không nhịn được khẽ khụ một tiếng, thấp giọng đáp: “Ta không lạnh, An An nghe lời ta, mau ngủ đi nhé.”
Quý An ngoan ngoãn ứng, nhưng thân cậu nằm ở đây, mà như thế nào cậu cũng ngủ không được.
Cậu nhớ tới Yến Hoài bồi cậu chơi đắp tuyết, lúc ấy thiếu gia sợ cậu lạnh, đem áo choàng khoác sang cho cậu, nhất định chính là khi đó thiếu gia bị trúng gió rồi.
Thiếu gia đối cậu quá tốt, nhưng cậu thô tâm đại ý chẳng chăm sóc thiếu gia đàng hoàng.
Vô vàn tự trách và áy náy, lo lắng đan xen đau lòng, khiến cậu mắt không dám nhắm, lồng ngực mỏng manh gắt gao dán sau lưng Yến Hoài, cũng không dám nhúc nhích, chỉ biết cố gắng ôm chặt người cậu nâng niu đầu quả tim, sợ bỏ lỡ một chút dị thường, cứ như vậy trong nơm nớp đề phòng trợn mắt tới hừng đông, tận khi nghe thấy bên ngoài có động tĩnh phòng khác mở cửa ra vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT