Quý An ở một bên yên yên lặng lặng lắng tai nghe, Hoắc Hương câu này vừa hỏi, nháy mắt bánh đậu xanh trong tay cậu cũng không nuốt nổi nữa.
Từ khi Yến Hoài biết cậu ở một mình thì không dám ngủ, sau đó hắn đều sẽ bồi Quý An. Mấy ngày qua là mấy ngày Quý An ngủ an ổn nhất, nhưng tỉnh dậy rồi, lại vẫn cứ bất an.
Đâu ra phủ nào có quy củ hạ nhân bị bệnh là có thể ngủ giường chủ tử chứ.
Quý An vật lôn trong mớ mâu thuẫn, nghĩ dù sao vết thương ở đùi cũng đã kết vảy làm da non, cậu cảm giác mình không còn lý do gì tiếp tục làm phiền Yến Hoài thêm nữa. Vì thế cậu thật cẩn thận nói rằng: cậu phải tuân theo quy định mà đến phòng hạ nhân nghỉ ngơi thôi.
Yến Hoài đang phối hương an thần, nghe thấy thì chợt dừng động tác, đối Quý An hỏi: “Chúng ta thương lượng rõ ràng rồi, An An dưỡng bệnh xong cần báo đáp ta. Chưa gì đã muốn bỏ chạy?”
Cái giọng kia ấm ức cực kỳ, như thể Quý An không có lương tâm vậy.
Nhưng Quý An thực sự không dám lại ngủ tiếp trên giường chủ tử, chỉ phải gục cổ xuống, có điểm vô thố: “Ta…… Ta không có muốn chạy……”
Dáng vẻ cậu vô cùng khó xử, hai chân liều mạng cọ xát nhau, nỗ lực thu nhỏ sự tồn tại của bản thân, cả người cứng còng nhỏ giọng giải thích: “Ta…… Ta không thể tiếp tục ngủ giường chủ tử ạ.”
Yến Hoài nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, thở dài đưa ra giải pháp thỏa hiệp: “Vậy được thôi, An An liền dọn đến gian ngoài ngủ đi, tiện gác đêm cho ta luôn.”
Vị trí kia vốn là chỗ nghỉ ngơi của hạ nhân gác đêm, chỉ có một cái ván giường, đệm chăn đều hơi cũ. Yến Hoài sai người đổi cái giường lớn hơn khắc hoa, lại vây xung quanh bằng màn lụa, phô lên hai tầng đệm giường mềm mại.
Nơi này lập tức biến thành giường nhỏ chuyên dụng của Quý An.
Yến Hoài thương tiếc cậu, đệm chăn rèm trướng mọi vật đều là chất liệu tốt nhất, góc giường còn cố ý dành ra chút không gian đặt hương an thần. Nhưng Quý An lại vẫn không thể kiềm chế được hồi tưởng sự tình trước kia.
Trước khi Tân Trì thu Thúy Hòa, cậu cũng là ngày ngày đều ngủ ở gian ngoài phòng Tân Trì, gác đêm cho y.
Bất cứ ký ức gì thuộc về Tân gia, chúng đều cuộn vào nhau như cái xoáy nước sâu khổng lồ, Quý An vô ý chạm nhẹ thôi tức khắc sẽ bị hút vào đó, cậu không chỗ nào để trốn, ngay cả giãy giụa cũng không xong, chỉ có thể mặc bản thân rơi vào bóng tối chứa đầy thứ hãi hùng bên trong.
Ban đêm, Quý An mơ thấy ác mộng đã lâu không gặp.
Trong cơn ác mộng, cậu thấy lại chút chuyện sớm hơn một ít. Chính là một đêm mùa hè đầy trời sấm sét, ngày đó Tân Trì bị phạt quỳ từ đường, Quý An cũng theo y quỳ non nửa đêm, thật vất vả lão thái thái mới hay tin chạy tới cứu Tân Trì. Quý An khập khiễng đỡ Tân Trì về phòng rồi giữa khuya bỗng dung Tân Trì liền sốt cao.
Bởi vì tối hôm ấy trời mưa quá lớn, kẻ hầu quản gia sai đi thỉnh lang trung chậm chạp mãi không trở về, Quý An chờ đến cực kỳ sốt ruột, liền một đầu chui vào trong màn mưa. Cậu dầm nước gõ cửa từng nhà một, bất kể là lang trung có tiếng tăm hay không tiếng tăm, cậu đều ầm ĩ một lần.
Trong mộng Quý An đổ đầy mồ hôi nhễ nhãi, mang theo van xin khẩn thiết tới nơi đều bị đại phu lạnh lùng đuổi về.
Trong phủ treo lên đèn lồng giấy trắng, Tân phủ trên dưới ai ai khuôn mặt cũng mờ mịt như những bóng ma, bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ cậu: “Thiếu gia đã chết, bị ngươi đập nát đầu, đập chết……….”
Quý An giật mình choàng tỉnh, một hồi lâu cũng không hoàn hồn được.
Cậu đã có một đoạn thời gian không mộng đáng sợ như vậy. Hiện giờ lại bị cuốn vào trong đó, càng hoảng loạn vạn phần.
Có lẽ do động tĩnh cậu lục đục thở dốc quá lớn, cũng có thể vừa đúng lúc Yến Hoài đi tiểu đêm, tóm lại, vốn Quý An nên là người hầu hạ, thì bây giờ Yến Hoài lại là người chấp trản đèn dầu từ trong gian bước ra hỏi thăm. Nhìn Quý An sắc mặt trắng nhợt, chỉ mỗi hốc mắt là đỏ bừng, trên lông mi vẫn đọng giọt nước, dưới ánh nến bỗng cho hắn cái loại ảo giác trong vắt giống pha lê.
Quý An bị dọa không nhẹ, hít hít mũi chậm chạp gật gật đầu, từ cổ họng mơ mơ màng màng, cậu ráng nặn một tiếng “Ân”. Thấy Yến Hoài ngồi xuống mép giường, lập tức hướng về phía Yến Hoài cọ cọ, thật cẩn thận nhéo lấy một mảnh áo lót Yến Hoài.
Giọng cậu run run, rõ ràng là ỷ lại, còn muốn ép bản thân giữ quy giữ củ: “Thiếu gia, thực xin lỗi, ta đánh thức ngài rồi.”
Hắn nghiêng người leo lên nằm trên giường Quý An, lại giơ tay vẫy cậu: “Lại đây nào, tới làm ấm giường cho gia.”
Thực tế, Quý An hiện giờ sợ tới mức tay chân lạnh ngắt, lấy đâu ra độ ấm mà sưởi ổ chăn, nhưng Yến Hoài biện cho cậu cái lý do, Quý An mím môi do dự một hồi, vẫn là sột sột soạt soạt chui vào trong chăn —— Cậu thật sự sợ hãi, sợ hãi đã làm cậu nhất thời nảy lòng tham.
Cuối cùng, Quý An lại tiếp tục quay về ngủ bên người Yến Hoài.
Chỉ khác lúc này, nơi Yến Hoài bồi cậu ngủ là trên cái giường nhỏ gian ngoài mà thôi.
Mỗi một ngày Quý An đều vừa ngoan vừa thành thật. Cậu lớn lên thanh mảnh, chiếm có xíu xiu chỗ tại mép giường, đem hơn phân nửa giường đều dịch cho Yến Hoài, nhưng sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, không hiểu sao lúc nào cậu cũng lăn vào trong ngực hắn cả.
Qua năm sáu ngày, Quý An mới rốt cuộc không dám lén lút giả bộ quên quy củ nữa, chịu đựng cảm giác không tha trong lòng, nhỏ giọng nhắc nhở Yến Hoài: “Thiếu gia vẫn nên vào trong phòng ngủ đi, giường nhỏ quá, thiếu gia ngủ sẽ không thoải mái.”
Giường xác thực có hơi chen chúc, vì thế Yến Hoài cũng không phản đối, hắn chỉ dặn dò Quý An: “Sợ thì phải tới tìm ta.”
Bất quá ký ức gác đêm mới nhất là cảm giác an toàn Yến Hoài ôm cậu đi vào giấc ngủ, Quý An rốt cuộc từ bữa đó không mơ thấy ác mộng nữa.
Cậu quen ngủ ở gian ngoài phòng thiếu gia, tuy rằng Yến Hoài rất ít khi giữa đêm sai sử người, nhưng Quý An chính là muốn thủ. Lúc này nghe thấy Yến Hoài nói muốn Hoắc Hương thay cậu gác đêm, thì lập tức khẩn trương, giọng nói rành rành nhuốm chút lo lắng lại vẫn mềm mụp thưa chuyện với hắn: “Thiếu gia, ta, ta không mệt, có thể gác đêm cho thiếu gia mà.”
Yến Hoài trêu Hoắc Hương chơi, không nghĩ tới lại dọa nhóc ngốc này trước, thiếu chút nữa hắn không nhịn được cười to, cố nén đối Hoắc Hương nói: “An An đương nhiên ngủ giường hắn, đêm nay ngươi gác đêm chịu khó ngồi xổm ở cửa canh đi.”
Quý An tròn mắt.
Hoắc Hương đối đãi cậu thực sự rất tốt, thường thường kể cậu nghe những chuyện xưa mới của tiên sinh kể chuyện, còn luôn luôn để dành một phần đồ ăn đồ chơi cho cậu, mùa thu ban đêm thực lạnh, cậu không nỡ để Hoắc Hương chịu lạnh ngồi xổm ở cửa gác đêm.
Nhưng mà…… cậu cũng không muốn tới ngủ tại sương phòng hạ nhân, cậu cũng muốn thủ bên thiếu gia.
Quý An rối rắm, lại nhéo góc áo nhấp nhấp môi tự mình xoắn xuýt. Bên kia Hoắc Hương đã sớm nghe ra Yến Hoài đùa cợt y, liền than thở: “Thiếu gia, ngươi lại đem ta ra giỡn!”
Nhóc tùy tùng thẹn quá hóa giận nhảy dựng lên cùng chủ tử xù lông, nhưng tức giận thì tức giận, mặc dù mồm miệng liên tục lải nhải Yến Hoài lúc nào cũng thích mang y ra làm trò cười, tay chân vẫn lanh lẹ mà giúp hắn thu thập án thư. Yến Hoài đọc sách quen làm ghi chú, Hoắc Hương dựa theo lệ cũ bỏ thêm nhãn ghi chú Yến Hoài tự tạo kẹp vào đúng vị trí, sau mới phân loại sách xếp tốt lên trên kệ.
Quý An nhìn đến sửng sốt bất ngờ, hậu tri hậu giác hiểu ra, nguyên lai hai chủ tớ chỉ là đang nói giỡn.
Chính mình thật sự không biết cách làm người khác hài lòng.
Quý An cắn môi chê bai bản thân, nhưng cậu biết rõ, cho dù cậu muốn cũng sẽ học không xong mấy cách làm đẹp lòng người kia. Nghĩ vòng rồi nghĩ thẳng, cũng chỉ sót mỗi phương pháp ngốc nhất là chăm sóc tốt cho thiếu gia thôi.
Sáng hôm sau, Yến Hoài thấy được một bộ quần áo khô mát thoải mái.
Ngày mùa thu từ trước đến nay đều ẩm ướt, dẫn đến quần áo cũng ngấm hơi ẩm. Hoắc Hương tính tình đoảng vị, chưa bao giờ biết phải giúp chủ tử phơi khô những bộ y phục sắp sửa mặc, bất quá Yến Hoài vốn không phải người quá để tâm vào mấy thứ nhỏ nhặt nên chưa bao giờ nhắc nhở Hoắc Hương phải làm cả.
Bộ đồ hiện giờ, cũng chỉ có Quý An mới có thể tri kỷ vậy.
Huân hương không phải cái loại đàn hương hay sử dụng trong nhà, mà giống như mới từ chùa miếu mang về hơn, thoang thoảng chút hương khí hoa quế nhàn nhạt.
Yến Hoài đổi quần áo rời giường, người gian ngoài kia quả nhiên đã sớm thức rồi, giường đệm đều thu thập ngay ngắn gọn ghẽ. Yến Hoài đóng mành trướng đi vào viện, vừa lúc thấy Quý An ôm một sàng hoa quế trở về.
Có thể là do bận việc từ sáng sớm, Quý An chóp mũi mang theo ít mồ hôi, làm Yến Hoài liên tưởng đến những hạt sương rơi tích tích trên lá non ngày thu.
Đứa nhỏ trông thấy hắn liền ba ba dạo qua gần một chút, dùng chất giọng vừa ngoan ngoãn lại mềm mại, ngọt ngào gọi hắn: “Thiếu gia, ngài rời giường rồi sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT