Tác giả có chuyện nói: Có thể mắng. Ta chạy.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Thiếu gia, ngươi không thể đi.”
Quý An đi theo Tân Trì năm sáu năm, trước nay chưa bao giờ dùng ngữ khí như vậy nói với Tân Trì. Tân Trì thậm chí hoài nghi nếu bản thân y ngày nào đó muốn mạng của Quý An, Quý An cũng sẽ không đối y nói một chữ không.
Nhưng mà hiện tại, Quý An đỏ mặt túm ống tay áo y, vẻ mặt khẩn cầu, lôi kéo y không chịu cho y đi.
Thật đáng hổ thẹn, ai ngờ y vậy mà bị một tên thư đồng ngăn cấm, Tân Trì mất mặt, dùng lực giật lại ống tay áo từ tay Quý An, lực đạo kia làm Quý An lảo đảo thiếu chút ngã, y bực bội mắng: “Ai dạy ngươi, dám ngăn đón ta ra cửa.”
Quý An hốc mắt ươn ướt, không biết có phải muốn khóc không, thận trọng cọ cọ phía cửa, như muốn chặn cửa lại, cầu xin Tân Trì: “Nếu lão gia phát hiện, ngài chắc chắn sẽ bị phạt quỳ từ đường.”
Tân lão gia làm buôn bán nói trắng ra là gian thương, nhưng mà phẩm cách làm người cũng tính đứng đắn, không đi ngắt hoa hái liễu lung tung, tự nhiên cũng không cho phép Tân Trì đến loại địa phương này.
Kỳ thật Tân Trì cũng không hoàn toàn có hứng thú với Tạ quán Tần lâu gì đó. ngày thường chưa từng bước vào một bước. Cố tình hôm nay uống lên chút rượu, lại gặp qua nam thiếp kia của Tri phủ, bị Hạ Tề Gia khiêu khích một cái, hứng thú mụ đầu.
Y đẩy Quý An ra: “Gia càng muốn đi, cút ngay.”
Chân Quý An đập vào khung cửa ngã trên mặt đất, đau đến hít khí, lại vẫn cố gắng dùng sức lắc đầu muốn ngăn Tân Trì lại,
Lửa giận trong lòng Tân Trì dậy lên, nâng chân muốn đá Quý An, nhưng mà phiết mắt qua, không hiểu sao bỗng nhiên lại thu chân.
Y ngồi xổm xuống nhéo nhéo mặt Quý An, cười cười: “Vậy phải làm sao bây giờ, gia muốn tiết hỏa, ngươi ngăn đón ta, không cho ta đi, gia không thể hạ hỏa thì làm sao bây giờ?”
Quý An chật vật quỳ rạp trên mặt đất, một bàn tay còn gắt gao túm tà áo Tân Trì, mặt đỏ bừng: “Thiếu gia, thiếu gia không phải…… Thiếu gia không phải cưới di nương rồi sao?”
Luôn luôn đều là Tân Trì nói cái gì là cái đó, Quý An lần đầu tiên ngỗ nghịch y, cậu sợ đến ngay cả thanh quản cũng run run.
Quý An chậm chạp lắc đầu.
Tân Trì liền nói: “Gia hôm nay muốn chơi nam nhân.”
Quý An bị câu nói này dọa đến ngây dại, cái tay nắm lấy Tân Trì chậm rãi buông ra, lẩm bẩm nói: “Nam…… Nam nhân.”
Cậu vừa buông tay ra, Tân Trì lập tức đứng dậy, phủi phủi hai ba cái tà áo nhăn nhúm, nhấc chân muốn đi ra ngoài.
Quý An nháy mắt hốt hoảng lên, từ trên mặt đất xoay người bò dậy, đuổi theo ôm trụ cánh tay Tân Trì, ngay lúc Tân Trì không kiên nhẫn muốn xoay người nổi điên, cậu khóc lóc nói: “Thiếu gia, nô tài, nô tài chính là nam nhân.”
Dưới ánh trăng, Quý An một khuôn mặt nhỏ trắng bóc khóc đến tràn đầy nước mắt, khổ sở lại đáng thương, nhưng trong mắt cậu tất cả đều là ảnh ngược của Tân Trì, tựa hồ không chứa được những thứ khác nữa.
Cậu chưa trải việc đời, cũng không có ai dạy cậu mấy chuyện ấy. Quý An chân tay luống cuống nắm chặt tay Tân Trì nhét vào lớp dưới áo ngoài của mình: “nô tài, nô tài hầu hạ thiếu gia.”
……
…….
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
[Vong Tiện] Di Lăng Lão Tổ Đi Đòi Tiền2.
Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"3.
Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều4.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu=====================================
Đau, rất đau, đặc biệt đau.
Ấn tượng duy nhất khi Quý An được nằm trên giường thiếu gia, cũng chỉ có đau.
Thời điểm bị chặn ngang ném tới giường thực sự đau, sau lại ở trên giường bị thiếu gia đè nặng làm càng đau hơn. Ngất đi tỉnh lại, chờ đến lúc hết thảy đều kết thúc thì toàn thân cậu đều rã rời tê liệt.
Quý An cũng không dám thật sự ngủ ở giường Tân Trì, thậm chí khi ý thức hỗn loạn nhất cậu cũng nhớ kỹ không thể để người khác phát hiện ra. Bị phát hiện, lão gia sẽ đánh chết thiếu gia mất.
Nhưng mà trên thực tế, nếu sự việc bại lộ, khả năng sẽ bị đánh chết, cũng chỉ có mình cậu.
Quý An ngốc nhìn không thấu điểm này, đường còn đi không xong, mà đã giãy giụa khập khiễng nhất quyết quay về phòng.
Chỗ đó của cậu vô cùng đau đớn, nằm thế nào cũng thấy khó chịu, nhưng khi cậu cảm nhận quẩn quanh hô hấp đều là hương vị trên người thiếu gia, liền lại cảm thấy như thế nào đều đáng giá.
Trằn trọc một đêm, khó khăn lắm tảng sáng Qúy An mới ngủ được, chưa sâu giấc đã bị người đánh thức, tên tùy tùng cùng phòng ở bên tai cậu ồn ào: “Quý An, sao ngươi sốt cao cao như vậy!”
Trong thư phòng, Tân Trì cũng đã tỉnh.
Ngày hôm qua y ở thư phòng muốn Quý An, lộng thật lâu, hơn nữa mới vừa uống rượu xong, sau khi chấm dứt lười biếng thật sự, vì thế liền ở thư phòng nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai tỉnh lại, nhìn vài dấu vết khô héo trên ghế quý phi, không khỏi nhíu mày, có chút đau đầu.
Đúng lúc này tên tùy tùng tới báo, nói Quý An bị bệnh.
Tân Trì “Ân” một tiếng, dùng khớp ngón cái ấn giữa mày, thoạt nhìn cũng là có chút không thoải mái, nói: “Cho hắn nghỉ một ngày, ngươi đi phòng bếp nhỏ lệnh nấu chén canh giải rượu đưa tới, cái khác không cần lo, ta không có khẩu vị.”
Hạ nhân sinh bệnh nào có quan trọng bằng chủ tử, tên tùy tùng nháy mắt quên luôn Quý An, lập tức chạy tới phòng bếp phân phó, lại báo quản gia, thỉnh lang trung tới.
Tân Trì trong viện vây quanh một vòng lớn người, trưởng tử trưởng tôn Tân gia tự nhiên quý giá. Tân lão gia cùng phu nhân càng không cần phải nói, mấy cái muội muội của y đều kéo tới thăm, tiểu thiếp tam phòng của Tân lão gia ôm một đứa nhỏ còn chưa trăm ngày đứng ở vòng ngoài cùng vẻ mặt lo lắng.
Lang trung bắt bệnh xong, nói là không có gì trở ngại, y là do thời tiết quá nóng quá độc, trong lòng bốc hỏa, có chút nóng nảy thôi.
Mọi người lúc này mới yên tâm, tiểu tư nha hoàn chờ ở bên ngoài cũng coi như thở phào phần nào.
Lang trung mở cửa phòng, Tân lão gia dặn quản gia mang bạc tới đích thân tiễn lang trung ra về, lại sai người nhanh chóng đi bốc dược sắc thuốc. Đại nha hoàn Tân Trì thu vào kia lúc này đang bên người y hầu hạ, cách khoảng thời gian liền dùng nước lạnh tẩy khăn một lần, đắp trên trán cho Tân Trì, trên mặt toàn là sầu lo. Tân phu nhân phe phẩy cái quạt thêu cầm tay thổi gió cho y, hốc mắt phiếm hồng, trách cứ Tân lão gia: “Nghe Thúy Hòa nói, Trì nhi hôm qua không trở về phòng, nghỉ ngơi ở thư phòng, nó muốn đọc sách rèn luyện, lại phải xem sổ sách quản cửa hàng, ngươi đối nó nghiêm khắc như vậy làm cái gì, cuối cùng còn không phải mệt đến bệnh.”
Thúy Hòa chính là tên đại nha hoàn – thiếp thất kia của Tân Trì, từ nhỏ đã theo Tân phu nhân, thấy phu nhân rơi lệ, cũng nhịn không được đỏ hốc mắt, trộm dùng tay áo lau lau, tiếp tục nhấp môi đắp khăn giúp Tân Trì.
Một cái Tân Trì bị bệnh, vội đến toàn bộ trong viện đều gà bay chó sủa.
Tự nhiên, cũng không còn ai rảnh nhớ tới Quý An.
Quý An sốt suốt một ngày, chờ buổi tối gã tùy tùng cùng phòng trở về, cậu đã nóng đến mê sảng.
Canh giờ này quá muộn rồi, quản gia đã nghỉ ngơi, bọn hạ nhân trong viện bận rộn một ngày cũng đều đã ngủ hết, tên tùy tùng kia không dám bởi vì một cái Quý An mà quấy rầy quản gia mời lang trung, chỉ có thể giúp Quý An dém chăn lau mặt, cùng Quý An nói: “Ngươi ráng chút, thiếu gia bị bệnh, hôm nay không chăm sóc được ngươi, ngày mai ta liền đi báo quản gia mời lang trung hộ ngươi.”
Quý An không có ngủ say, nhưng là cũng không tính thanh tỉnh, mơ mơ màng màng nghe thấy mấy chữ “Thiếu gia bị bệnh”, không khỏi nhăn lại mày, nói lí nhí: “Thiếu gia…… Sợ nóng……”
Nhưng mà gã sai vặt đã đi ra ngoài múc nước rửa mặt cho cậu mất, không nghe thấy lời nói của Quý An.