Ngày hôm sau, phòng thư ký có thêm một chậu hoa kiếm lan.
Sở Thức Sâm vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi thơm nhẹ, những bông hoa trắng thuần nở rộ, dọc theo những chiếc lá xanh là những bông hoa trổ bông đến mức lớn nhất, cậu còn tưởng Hạng Minh Chương chỉ nói thế thôi, nhưng không ngờ tới thật sự đặt một chậu kiếm lan cho cậu.
Sở Thức Sâm cẩn thận phun nước lên cánh hoa, sau khi hết kinh ngạc, cậu nhớ lại những gì Hạng Minh Chương đã nói trên sân thượng … Em vĩnh viễn không chỉ là một thư ký.
Kể từ khi vào công ty đến nay, Sở Thức Sâm đã vì Diệc Tư mà làm rất nhiều việc, so với cái mác “phá gia chi tử” chỉ biết gây chuyện trước đây, mọi người dần dần thay đổi suy nghĩ về cậu, thậm chí còn tín phục.
Lần này mời được Châu Khác Sâm quay trở lại, mặc dù chỉ là vô tình thôi, nhưng ở một mức độ nào đó đã cho Sở Thức Sâm thêm uy thế, lực lượng ủng hộ Châu Khác Sâm trong nội bộ Diệc Tư cũng sẽ hướng về phía cậu.
Châu Khác Sâm hôm qua đã nói trước mặt mọi người, rằng mình đã trở thành “nguyên lão hai triều”.
Vậy triều đại này, ai là người làm chủ?
Châu Khác Sâm ngoài mặt là đang nói đùa, nhưng trên thực thế là đang ủng hộ cậu.
Nhưng tình cảm là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác, “Sở Thức Sâm” đã bán đi cổ phần của mình, Diệc Tư quy phục Hạng Việt, người nắm giữ vị trí cao nhất hẳn là Hạng Minh Chương.
Sở Thức Sâm không thể không nghĩ nhiều, với mưu tính của Hạng Minh Chương hẳn là hiểu được khuynh hướng của Châu Khác Sâm nghiêng về ai, vậy anh sẽ để tâm chứ?
Chậu hoa kiếm lan ngụ ý luôn luôn thăng tiến này là đơn giản chỉ là lời tán thưởng của Hạng Minh Chương hay là một lời cảnh cáo khéo léo?
Sở Thức Sâm lắc đầu, phủ nhận vế sau, cậu tin tưởng lòng dạ Hạng Minh Chương sẽ không như thế.
Hơn nữa, năng lực và vốn liếng của Hạng Minh Chương đủ mạnh, tính cách cũng đủ tự phụ, căn bản không cần kiêng kị bất cứ ai.
Sở Thức Sâm trầm tư một hồi, quay lại chính mình, mục đích vào công ty của cậu từ trước đến nay chưa từng thay đổi, thứ nhất là để giúp đỡ nhà họ Sở, cậu đang từng bước từng bước tiến hành theo tuần tự.
Thứ hai là để thích ứng với xã hội hiện đại. Mặc dù tình cờ trở thành thư ký, nhưng cậu cũng rất hài lòng vì trong công việc có thể tiếp xúc với rất nhiều phòng ban, thuận tiện cho cậu học tập và giúp Hạng Minh Chương giải quyết những công việc vặt vãnh, để cho cậu có thể có đủ những kỹ năng cơ bản.
Sở Thức Sâm nhớ lại lần đầu tiên đến đây, vé máy bay còn không biết đặt như thế nào, còn tưởng PPT là cái thứ viển vông gì mới được sáng chế ra.
Sau khi tưới hoa, Sở Thức Sâm đi tới phòng uống nước pha cà phê, nhìn thấy Hạng Minh Chương đang cầm điện thoại di động đứng bất động trước máy pha cà phê.
Sở Thức Sâm cảm thấy hiếm lạ, Hạng Minh Chương như thể là một cỗ máy, hai mươi tư tiếng đồng hồ hoạt động không ngơi nghỉ, thế nhưng lại cũng có lúc ngẩn người.
Cậu hắng giọng một tiếng, Hạng Minh Chương hoàn hồn, trong nháy mắt khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, nói: “Chào buổi sáng.”
Sở Thức Sâm đi đến bên cạnh: “Vừa rồi đang suy nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Hạng Minh Chương cất điện thoại vào túi, chuyển chủ đề sang chuyện khác, “Nhìn thấy hoa chưa?”
Sở Thức Sâm nói: “Đương nhiên rồi, rất đẹp.”
Hạng Minh Chương nói: “Không có viết thiệp, dù sao cũng không phải lời chúc mừng lãng mạn gì.”
Sở Thức Sâm hành động thận trọng, dứt khoát nói ra: “Hạng tiên sinh, cảm ơn lời tán thưởng của anh, nhưng tôi đã rất hài lòng với trạng thái hiện tại rồi.”
Hạng Minh Chương cầm ly cà phê lên: “Cái gì?”
Sở Thức Sâm nói: “Làm thư ký của anh chưa được nửa năm, tôi đã biết đủ rồi, chưa từng nghĩ đến chuyện khác.”
Hạng Minh Chương hiểu ý của Sở Thức Sâm, cũng nguyện ý tin tưởng, bởi vì Sở Thức Sâm quá bình tĩnh, quá ổn trọng, dã tâm bị tư thế đoan trang gói gọn lại, tinh thần chiến đấu đã được ẩn giấu dưới vẻ ngoài lịch thiệp.
Sở Thức Sâm từ trước đến nay chưa hề hung hăng, chưa hề làm loạn, thế nhưng đối với những thứ đã xác định, uốn nắn cầu toàn cũng được, xả thân đấu tranh cũng không sao, nhất định phải đạt được mục đích.
Hạng Minh Chương từng cảm thấy Sở Thức Sâm giống như hồ nước xanh biếc, trong suốt như mặt gương, kỳ thực Sở Thức Sâm lại là đá quý trên núi cao bên bờ, gió táp mưa sa chẳng là gì trong mắt cậu.
“Tôi hiểu rồi.” Hạng Minh Chương nói, “Em xem lời khen của tôi như một lời cảnh cáo?”
Sở Thức Sâm phủ nhận: “Không có, tôi chỉ không muốn có bất kỳ hiểu lầm nào với anh.”
Hạng Minh Chương nói đùa: “Thế thì tốt, nếu lần đầu tiên tôi tặng hoa mà bị người ta hiểu lầm, tôi sẽ bị đả kích mất.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Lần đầu tiên tặng hoa?”
“Đúng vậy.” Hạng Minh Chương lần này là cảnh cáo thật, “Nếu như chăm không được mà để hoa chết, tôi nhất định sẽ trừng phạt em.”
Vừa dứt lời, Sở Thức Hội cầm một cái ly từ bên ngoài đi vào, những người khác nhìn thấy tổng tài ở trong phòng uống nước đều biết mà chờ đợi, nhân viên tạm thời không có giác ngộ đó, đi vào xong còn khá vui vẻ: “Hạng tiên sinh, anh hai, chúng ta cùng pha cà phê đi. “
Sở Thức Sâm dịch qua một bước nói: “Trong công ty đừng gọi anh hai.”
Hạng Minh Chương uy hiếp đòi trừng phạt anh trai nhà người ta, quay đầu lại giả bộ nhã nhặn với em gái: “Sở tiểu thư, cảm thấy công việc thực tập thế nào?”
Sở Thức Hội nói: “Thu hoạch được rất nhiều, nhưng tiếc là dự án này sắp kết thúc rồi, giám đốc Tần sẽ phải trở lại chi nhánh Trùng Khánh.”
“Không thành vấn đề.” Hạng Minh Chương nói, “Châu tiên sinh đã trở lại rồi, cô sau này có thể đến trung tâm R&D của Diệc Tư trải nghiệm, vừa vặn đúng với chuyên ngành của cô.”
Sở Thức Hội rất cảm kích, pha xong trà rồi rời đi.
Hạng Minh Chương nói: “Em gái dễ dỗ hơn anh trai nhiều.”
Sở Thức Sâm nói: “… Đi họp đi.”
Hôm qua trung tâm R&D đã tổ chức một cuộc họp trao đổi, nội dung là về việc hỗ trợ kỹ thuật cho dự án du lịch văn hóa.
Châu Khác Sâm và Hạng Như Tự đã thảo luận rất nhiều, chính thức quyết định rằng Diệc Tư sẽ cùng tham gia với tư cách hỗ trợ kỹ thuật cho Hạng Việt.
Hiện tại tổng thể dự án vẫn đang trong giai đoạn đầu, chủ yếu là bộ phận tư vấn tiền bán hàng đang tiên phong.
Trong phòng họp, nhóm dự án đã đến đủ, buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm sẽ sớm được tổ chức, đây là chiến trường của các cố vấn tiền bán hàng, giám đốc Mạnh Đào báo cáo kế hoạch và tiến độ.
Hạng Minh Chương hỏi: “Giao tiếp với nhóm tuyển chọn ra sao rồi?”
Mạnh Đào nói: “Ngoài chủ nhiệm Xà đang ở trong thành phố, còn phái đi vài cố vấn để tiếp xúc với ba tổ dự án còn lại, đều liên tục thiết lập mối quan hệ.”
Hạng Minh Chương nói: “Buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm đã lên lịch chưa?”
“Vẫn chưa.” Mạnh Đào nói, “Mọi công ty đều đang chờ tin tức, nhưng chủ nhiệm Xà tiết lộ bên phía chính phủ vẫn chưa điều phối xong.”
Trong một dự án bình thường chỉ có một bên A, việc ra quyết sách trên dưới vô cùng đơn giản, dự án này là do chính phủ mời thầu, can thiệp đến rất nhiều khu vực, nhiều phòng ban, mỗi bước đi đều phải xoay quanh một vòng trình tự, không tránh khỏi rườm rà.
Mạnh Đào nói: “Hiện tại buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm dự kiến được tổ chức ở trong thành phố, có rất nhiều công ty tham gia, một số phòng ban trong thành phố đang điều phối xem ai sẽ là người chủ trì, suy cho cùng để sắp xếp được cũng khá rắc rối.”
Dù có rắc rối như thế nào thì vẫn là việc của bên A, bên B chỉ cần chờ tin tức là được, Hạng Minh Chương nhạy bén hỏi: “Anh còn có cách nhìn nào khác không?”
Mạnh Đào hít một hơi thật sâu rồi nói: “Hạng tiên sinh, tôi có một ý tưởng to gan lớn mật, buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm nên tranh thủ để cho Hạng Việt đứng ra làm.”
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, những ngón tay đang gõ chữ của Sở Thức Sâm cũng dừng lại, nhìn về phía Mạnh Đào.
Hạng Minh Chương cân nhắc một chút, gật đầu biểu thị ý tiếp tục, Mạnh Đào nói: “Người tham gia hội nghị đến từ khắp nơi, chúng ta đã hỏi thăm qua, sẽ không nghiêm túc như cuộc họp ở Bắc Kinh, vòng trao đổi đầu tiên sẽ được tổ chức dưới hình thức tiệc trà. Nếu Hạng Việt xin tiên phong đứng ra làm, treo tên từng đơn vị, thứ nhất sẽ giúp cho đối phương bớt việc, thứ hai chúng ta sẽ nắm giữ tiết tấu, vẹn cả đôi đường.”
Bành Hân nghe xong không nhịn được nói: “Chính phủ sẽ đồng ý chứ?”
Mạnh Đào nói: “Tôi đã đề cập với chủ nhiệm Xà, ông ấy không phủ định, vì vậy tôi nghĩ tôi có thể thử xem.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Mọi người có ý kiến thế nào?”
Bành Hân nói: “Nếu có thể thành công, chính phủ nhất định sẽ ghi công cho Hạng Việt.”
Cốt cán của bộ phận nghiệp vụ đều chủ động được cử đi, ý kiến tán thành chiếm hơn một nửa, mười ngón tay của Sở Thức Sâm nắm chặt, sờ chiếc nhẫn trên ngón tay, cậu đồng ý với ưu thế của chiêu này, nhưng trong lòng có chút khẩn trương.
Suy cho cùng, lợi ích và rủi ro tỷ lệ thuận với nhau.
Sở Thức Sâm nhìn sang bên cạnh, Hạng Minh Chương đang cân nhắc chưa đồng ý ngay, có lẽ cũng đang có băn khoăn như thế.
Tận đến khi cuộc họp kết thúc, Hạng Minh Chương đáp ứng trước khi tan ca hôm nay sẽ trả lời Mạnh Đào.
Một dự án có nhiều nút thắt, buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm, khảo sát với bên A, mở thầu … Thời điểm trước mỗi nút thắt chính là bận rộn nhất, đèn ở khu văn phòng sáng rực về đêm, nhóm dự án ở lại tăng ca, phải đến mười giờ mới lục tục kết thúc công việc.
Hạng Minh Chương cầm cốc đi pha cốc cà phê thứ ba, phòng thư ký vẫn sáng đèn, anh gõ cửa, Sở Thức Sâm từ sau màn hình máy tính ngẩng đầu lên.
“Sao vẫn chưa tan ca?”
Sở Thức Sâm nói: “Tôi sợ anh có sắp xếp gì.”
Hạng Minh Chương nói: “Sắp xếp em về nhà nghỉ ngơi.”
Sở Thức Sâm lưu lại tập tin, rút USB ra rồi hỏi: “Anh trả lời giám đốc Mạnh chưa?”
Hạng Minh Chương nói: “Tôi đáp ứng rồi.”
Sở Thức Sâm thu dọn đồ đạc bước ra cửa: “Đề xuất của giám đốc Mạnh rất táo bạo, nhưng dự án vẫn đang trong giai đoạn đầu, liệu có phô trương quá không?”
“Em sợ Hạng Việt trở thành mục tiêu công kích của công chúng sao?” Hạng Minh Chương nói, “Tôi cũng đã cân nhắc qua, bất quá hôm nay em đã thấy rồi, bộ phận tiền bán hàng tràn đầy tinh thần chiến đấu, để họ thử xem sao cũng được.”
Sở Thức Sâm nói: “Ngoài chính phủ ra, những người còn lại đều là các công ty cạnh tranh, rất khó để đảm bảo rằng sẽ có người lựa chọn sai lầm, vạn nhất xử lý không đủ đẹp có khi nào được không bù nổi mất?”
Hạng Minh Chương nói: “Đây là lần đầu tiên Hạng Việt làm như vậy, bất luận là trọn vẹn hay có chút thiếu sót thì đều thuộc về người đi tiên phong, sau một thời gian dài, trong ngành sẽ chỉ nhớ đến những gì Hạng Việt đã làm, những người khác thì không.”
Sở Thức Sâm đồng ý với điểm này, cậu đưa USB qua: “Nếu cần phải làm, địa điểm, phương tiện, sắp xếp nhân sự, mọi chuyện cần phải lo tôi đã vạch ra sẵn một bảng kế hoạch.”
Hạng Minh Chương nhận lấy: “Còn chưa chắc chắn tôi có đồng ý hay không mà em đã chuẩn bị rồi?”
Sở Thức Sâm nói: “Không thể nhận không một chậu hoa, không đợi mệnh lệnh đã làm, cứ xem như lần này dùng không được, giữ lại về sau cũng không lỗ.”
Hạng Minh Chương gật đầu thán phục: “Tôi đưa cho Mạnh Đào tham khảo một chút, những thứ chi tiết để cho bọn họ tự nghiên cứu.”
Sở Thức Sâm rốt cục hỏi: “Anh vẫn chưa đi sao?”
Hạng Minh Chương dừng lại hai giây trước rồi nói: “Ừm, tôi vẫn còn một cuộc gọi ra nước ngoài phải gọi.”
Sở Thức Sâm ngầm hiểu là công việc nên tan ca trước.
Hạng Minh Chương pha một tách cà phê rồi trở lại văn phòng, khom người ngồi xuống ghế sofa.
Mấy ngày trước anh nhờ người tìm chuyên gia giám định, buổi sáng ở phòng uống nước nhận được hồi âm, khẳng định chiếc đồng hồ quả quýt là đồ cổ, khoảng bảy mươi đến một trăm năm lịch sử.
Dựa vào công nghệ chế tác thì suy đoán được đồng hồ được sản xuất tại Thụy Sĩ, hoa văn rất hiếm, có khả năng được đặt làm riêng chỉ một chiếc. Chất bạc sáng trong tinh khiết, hoa văn hướng Phật, chứng tỏ chủ nhân của chiếc đồng hồ quả quýt không chỉ gia cảnh giàu có mà còn có gu thẩm mỹ tốt.
Hạng Minh Chương bấm số, gọi ra nước ngoài là thật, nhưng không phải để làm việc, anh liên hệ với chủ cửa hàng đồng hồ cổ ở Thụy Sĩ, muốn tra xem có những kiểu dáng tương tự như vậy trong giới sưu tập đồng hồ cổ hay không.
Hạng Minh Chương nhớ ra một thông tin từ miệng Sở Thức Sâm, dây chuyền của một vị nữ sĩ, áp dụng công nghệ chế tạo dây xoắn của Trung Quốc. Có khi nào có thể chắc chắn rằng chủ nhân của đồng hồ là người Trung Quốc?
Đồ trang sức bằng dây xoắn rất phổ biến trong thời Trung Hoa Dân Quốc, tính toán một chút thì thời gian vô cùng phù hợp.
Một chiếc đồng hồ quả quýt hoa văn chữ “Vạn” bằng bạc không sản xuất dây đeo, nếu như đặc biệt đến thế, chắc hẳn cửa hàng lâu đời ở Thụy Sĩ sẽ có ghi chép, có thể sẽ tìm ra được thông tin sản xuất năm đó.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, trời đã về khuya, Hạng Minh Chương bình tĩnh không gợn sóng, sự ngờ vực do tấm phim chụp CT gây nên, tưởng như qua loa, nhưng nó có sức nặng của khoa học hiện đại.
Hạng Minh Chương nhận ra muộn màng, anh chưa nghĩ đến việc hỏi trực tiếp Sở Thức Sâm, hoặc là đưa Sở Thức Sâm đi kiểm tra sức khỏe lần nữa.
Chẳng lẽ trong tiềm thức, anh cho rằng “Sở Thức Sâm” không bình thường?
Hạng Minh Chương thật sự khó đoán, nuốt xuống vị đắng nơi đầu lưỡi, anh chỉ đành xem như mình đã uống thuốc quá liều mà ngất đi.
Buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm được ấn định tổ chức vào ngày 28 tháng 11 ở Hội quán nghị sự số 1, do Viễn thông Hạng Việt chủ trì.
Ngay sau khi tin tức được đưa ra trong ngành dấy lên một trận náo động, động thái của Hạng Việt có thể gọi là “anh dũng tiên phong”, hoặc cũng có thể gọi là “không hợp quy củ”, tóm lại muốn bộc lộ tài năng thì phải chịu đựng bị suy đoán cùng nghị luận.
Vào ngày buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm diễn ra, nhiều bên tham gia theo thứ tự đến nơi, ngoại trừ người bên phía chính phủ và các công ty khác nhau, còn có một vài nhà cung ứng riêng lẻ tham gia.
Sáng tạo Trí Thiên cử đến ba người, lần này giọng điệu Thương Phục Sinh khiêm tốn hơn nhiều, không giống như lần ở Bắc Kinh tràn đầy tự tin.
Sở Thức Sâm mặc một bộ tây trang hai vạt sẫm màu vô cùng kín kẽ, phác hoạ vòng eo thon nhưng không yếu ớt, cậu nhất quán luôn yêu thích sơ mi trắng, ánh đèn pha lê trong cả hội trường chiếu xuống, sạch sẽ và sáng sủa, trong lúc trò chuyện vui vẻ hiện lên bừng bừng sức sống.
Trước đây đến Nam Kinh công tác, tổng tài của UT khu vực Trung Quốc, Owen cũng đến.
UT chuyên về phần cứng, từ lâu đã muốn hợp tác với Hạng Việt, Owen chủ động bắt tay với Hạng Minh Chương, sau đó nói: “Thư ký Sở, cậu gầy đi rồi.”
Sở Thức Sâm hào phóng nói: “Tôi nên tăng cường luyện tập một chút.”
Owen nói: “Cậu nên ăn nhiều hơn một chút, tôi thấy bữa ăn hôm nay không tồi.”
Bởi vì buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm diễn ra theo hình thức tiệc trà, trà bánh và các món tráng miệng tinh tế đã được chuẩn bị sẵn tại địa điểm. Đã gần đến giờ, phục vụ mang trà đến từng bàn.
Sở Thức Sâm nhìn xung quanh một vòng, địa điểm rộng lớn và sang trọng, trang thiết bị phần cứng được trang bị đầy đủ, Hạng Việt đã bỏ ra đủ tiền bạc và công sức.
Người dẫn chương trình lên sân khấu đợi chỉ thị, mọi người đi xuống khỏi sân khấu, thời gian đã đến, vòng đầu tiên của buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm chính thức bắt đầu.
Sở Thức Sâm ngồi bên cạnh Hạng Minh Chương, tấm thảm dưới chân vô cùng lộng lẫy, ngẩng đầu thì thấy mái vòm rộng lớn, ánh mắt ở trong trạng thái mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng.
Cậu chỉ mong mọi việc diễn ra thuận lợi, cầm ly lên nhấp một ngụm trà nóng, hơi ngọt và dễ chịu, như thể có bỏ thêm mật ong.
Nhóm tuyển chọn nói ra yêu cầu, chủ nhiệm Xà là tổ trưởng kỹ thuật nên phát biểu đầu tiên, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần, đại diện của các công ty khác nhau đều đang cẩn thận ghi chép.
Một hơi nói trong gần 40 phút, quy mô thoả đáng, cắt thẳng vào trọng điểm, cổ họng của chủ nhiệm Xà cũng khàn đi rồi, kết thúc phát biểu uống cạn nước trà ngay trước mặt.
Ở bước tiếp theo, các công ty sẽ tự báo cáo cấu hình sơ bộ của phương án bên mình.
Phàm là chú trọng việc biết người biết ta, nhưng được xếp ngay thứ tự đầu tiên cũng không tránh khỏi chịu thiệt, Hạng Việt làm chủ trì đương nhiên nguyện ý thả con săn sắt, bắt con cá rô.
Mạnh Đào lên bục, mở màn một cách thông thạo và tự tin.
Đột nhiên, một trận tiếng ho truyền từ micro đến toàn bộ hội trường, tất cả mọi người đều nhìn về phía chủ nhiệm Xà người đã phát ra âm thanh đó.
“Khụ khụ khụ…”
Chủ nhiệm xà đẩy chiếc micro trước mặt ra, che miệng ho dữ dội, những người bên cạnh có chút hoảng hốt, ra hiệu cho phục vụ mang một tách trà khác đến.
Thế nhưng trước khi phục vụ kịp di chuyển, cơn ho của chủ nhiệm Xà đột ngột dừng lại.
Ông há miệng ra như thể hụt hơi, ngay sau đó thế nhưng ngã khỏi ghế một tiếng rầm rơi xuống đất.
Mạnh Đào chấn kinh, gấp gáp chạy qua đó, những người trên khán đài cũng đến vây quanh chủ nhiệm Xà.
Dưới chỗ ngồi có tiếng náo động, không biết là ai đã hét lên: “Có khi nào nước trà có vấn đề!”
Buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm bị gián đoạn, trong hội trường đột nhiên người người náo loạn.
Hạng Minh Chương đứng lên, anh là đầu não của Hạng Việt, xảy ra bất kỳ tình huống nào tuyệt đối không được kinh hoảng.
Bên cạnh anh, sắc mặt Sở Thức Sâm cũng bình tĩnh, lập tức thu xếp: “Tôi đi gọi tài xế, trước tiên đưa chủ nhiệm Xà đến bệnh viện.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT