*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thẩm Nhược Trăn đột nhiên nhìn Hạng Minh Chương, khoản bồi thường ngoài định mức này là vì cậu.
Đường lui dành cho tương lai chưa biết sẽ ra sao của cậu, từ lúc bắt đầu vẫn luôn chôn vùi đi sự thấp thỏm, Hạng Minh Chương đã chia sẻ nỗi lo lắng với cậu, muốn giúp cậu giải quyết.
Bà Sở như hiểu như không hiểu, mờ mịt hỏi: “Chuyện này… Tiểu Sâm sẽ phạm sai lầm gì?”
Hạng Minh Chương cân nhắc nói: “Con người không phải thánh nhân, giả sử em ấy bất đắc dĩ phải nói dối, giấu giếm chuyện gì đó, bác gái có thể tha thứ cho em ấy một lần không?”
“Nó sẽ không thế đâu.” Bà Sở nói: “Trước đây nó toàn bốc phét, sau khi mất trí nhớ không biết đã trở nên đáng tin cậy đến mức nào, nói được thì nhất định sẽ làm được.”
Thẩm Nhược Trăn xấu hổ không nói gì, Hạng Minh Chương nắm chặt tay cậu nói: “Mọi chuyện luôn sẽ có những điều bất ngờ, sẽ luôn có những lúc không thể thành thật.”
Bà Sở an ủi nói: “Tự nó còn không nói gì, con đã thay nó lo trước tính sau rồi, bác mà đáp ứng thì tính cho ai đây?”
Hạng Minh Chương nói: “Vậy người có sẵn sàng đáp ứng thỉnh cầu này không?”
Bà Sở cười dịu dàng: “Bác là mẹ nó, có mẹ nào mà sẽ không tha thứ cho con mình chứ, bác đáp ứng.”
Bạch Vịnh Đề vẫn luôn im lặng, đoạn thời gian này Hạng Minh Chương sống ở Mạn Trang, không biết cố ý hay vô ý đều đã ám chỉ với bà, rằng Thẩm Nhược Trăn không phải là “Sở Thức Sâm”.
Hạng Minh Chương tạm thời không tiết lộ thân phận thật của Thẩm Nhược Trăn, chỉ nói rằng nguyên quán của Thẩm Nhược Trăn ở Ninh Ba, trên đời này đã không có người thân nào khác nữa rồi.
Bạch Vịnh Đề rất kinh ngạc, không thể không nghĩ lại mỗi lần gặp mặt và trò chuyện với Thẩm Nhược Trăn, suy đi nghĩ lại, bà nhận ra rằng bất kể Thẩm Nhược Trăn là ai, ấn tượng cũng tốt, cảm tình phát triển cho đến nay cũng tốt, đều sẽ không thay đổi.
Vốn dĩ là một bữa ăn thoải mái, đột nhiên nhắc đến chuyện cổ phần, bà Sở và Sở Thức Hội vẫn chưa tiêu hóa được, hai mẹ con đều có hơi thơ thẩn.
Không khí trên bàn lạnh lẽo, Bạch Vịnh Đề nói: “Đồ ăn nguội rồi, ăn trước đi.”
Bà Sở hồi thần, hất mái tóc xoăn dài trước ngực ra sau lưng, dù thế nào cũng không phải chuyện xấu, bà sảng khoái nói: “Ăn cơm trước đi, bây giờ không nói mấy chuyện công ty nữa nhé.”
Hạng Minh Chương buông tay Thẩm Nhược Trăn ra, trên bàn phát ra tiếng bát đũa va chạm, anh quay đầu lại, hạ thấp giọng: “Không nói trước với em, đừng trách anh tiền trảm hậu tấu nhé.”
Thẩm Nhược Trăn cầm đũa gắp một con bào ngư, hỏi: “Tại sao anh không nói với em?”
Hạng Minh Chương nói: “Không biết được tính là kinh hay hỉ, sợ em phản đối.”
Thẩm Nhược Trăn đặt bào ngư vào bát của Hạng Minh Chương, sau đó gắp củ nưa lên tự mình ăn, nói: “Chê món chay ở Mạn Trang quá nhạt nhẽo, ăn ít thịt để bù lại đi.”
Hạng Minh Chương cười một lúc, Thẩm Nhược Trăn gắp thức ăn cho anh, cho thấy rằng không trách anh, anh liền được voi đòi tiên: “Chỉ như thế thôi sao, anh bận cả đêm không ngủ đấy.”
Nếu như biết trước, Thẩm Nhược Trăn sẽ không đồng ý, cậu cảm thấy xấu hổ nói: “Anh không cần vì em mà làm đến bước này.”
Hạng Minh Chương đang nhai bào ngư ngon lành, vẻ mặt bình tĩnh, như thể chỉ đang trao đổi xem thức ăn có ngon hay không, kỳ thực ánh mắt của anh vô cùng nóng bỏng, đều tập trung vào trên người Thẩm Nhược Trăn.
“Đây thì tính là gì.” Hạng Minh Chương trầm giọng nói, “Không có bước đi nào có thể so sánh với việc em vì anh mà đỡ một phát súng.”
Vết sẹo của Thẩm Nhược Trăn lành lại cũng đã quên đau, nói: “Anh đang báo ơn sao?”
Hạng Minh Chương trả lời: “Anh giỏi quản lý công ty, nhưng về quản lý tình cảm anh chỉ là người mới, anh không hiểu nhiều về kỹ xảo, chỉ là cố gắng hết sức để lấy lòng em.”
Thẩm Nhược Trăn nghe đến mức tai muốn nóng lên, không nói chuyện nữa, gắp lấy một miếng dưa chuột nhồi chậm rãi nhai.
Phục vụ đến dọn đĩa trống, lại mang thêm một vài món ăn, tập hồ sơ để trên bàn dễ bị bẩn, Thẩm Nhược Trăn cầm đi, tựa vào lưng ghế mở ra.
Bản kế hoạch có tổng cộng khoảng hai mươi trang, vừa chi tiết vừa cẩn thận, trong đó chưa rất nhiều dữ liệu, rõ ràng là Hạng Minh Chương đã dày công trau chuốt.
Viễn thông Hạng Việt tiến hành nâng đỡ Diệc Tư, từ từng bộ phận cụ thể của công ty, cho đến nhân sự cụ thể, Thẩm Nhược Trăn đọc ra được một con đường, nói: “Phần giải thích bổ sung có đề cập đến cơ chế khảo hạch đoàn đội mới.”
Hạng Minh Chương nói: “Đoàn đội nghiệp vụ mới này phải trưởng thành, cần phải có phương hướng, chu kỳ và cách thức nuôi dưỡng cây con một cách rõ ràng. Những điều này cần phải có người lãnh đạo, cũng chính là em, dựa theo quy mô và đặc tính của công ty mà xây dựng.”
Thẩm Nhược Trăn hiểu được điểm này, nói: “Đoàn đội mới, có nghĩa là sẽ tiêm vào máu mới, Diệc Tư đã trải qua chỉnh đốn nhiều lần, lần này rời khỏi Hạng Việt, nhân cơ hội này để tiến hành một cuộc cải tổ lớn khác.”
Hạng Minh Chương nói: “Lần này sẽ được tẩy rửa sạch sẽ.”
Sau buổi triển lãm thiết kế, Lý Hành và Sở Thức Hội chia tay, mối quan hệ giữa Lý Tàng Thu và nhà họ Sở đã triệt để sụp đổ.
Thẩm Nhược Trăn nói: “Lý Tàng Thu đã lộ ra một vài đầu mối ở công ty, ông ta không ngốc, thay vì bị tẩy chay và mất mặt, không bằng đến Độ Hành sớm chút để giúp con trai ông ta.”
Hạng Minh Chương nói: “Ông ta muốn đi thì sẽ mang theo tất cả người của mình đi.”
Quay trở lại chi tiết trong kế hoạch, Thẩm Nhược Trăn nói: “Diệc Tư cần bổ sung thêm người mới, thiết lập cơ chế mới, thực sự là một khởi đầu mới.”
Hai người bọn họ thấp giọng nói chuyện, không để ý tới bên cạnh, bà Sở gọi ba lần Thẩm Nhược Trăn mới nghe thấy, cậu ngẩng đầu lên: “Mẹ, sao vậy?”
Bà Sở đưa thực đơn qua, nói: “Hai đứa thực sự là không thể nhàn rỗi nổi mà, nghỉ ngơi chút đi, xem xem muốn ăn đồ ngọt gì.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Con gần no rồi.”
Hạng Minh Chương không tiện từ chối ý tốt bà Sở, nhận lấy thực đơn, anh không thích ăn đồ ngọt, chỉ xem xem tấm hình nào vừa mắt nhất. Có một món “bánh nếp rồng phượng”
(*) chiếm cả một trang riêng, bánh nếp màu xanh lá cây bên ngoài được quấn bằng chỉ vàng, buộc bằng nút thắt như ý
(*), trông rất xinh đẹp.
(*) bánh nếp rồng phượng 龙凤粽球
, mình tra tiếng Trung không ra được nên có thể là tác giả chế ra, nhưng có một loại bánh tương tự thế nên để cho mọi người dễ hình dung(*) nút thắt như ýKhông lâu sau, bánh nếp rồng phượng đã được đưa lên, to bằng nắm tay, một nửa là nhân tôm và thịt nạc, một nửa là nhân đậu và mứt táo, song kiếm hợp bích vì vậy nên mới được được gọi là “rồng phượng”.
Thẩm Nhược Trăn ăn một nửa phần nhân ngọt, Hạng Minh Chương ăn nhân mặn, vừa đẹp, lúc gắp lá rong lên, bên dưới lồng hấp thế nhưng lại khắc một chữ “Hỉ”.
Phục vụ nói: “Đây là món điểm tâm đặc trưng trong chuỗi tiệc cưới của Mỹ Tân.”
Nửa sau của câu người ta không tiện nói ra, ngụ ý là “rồng và phượng mang lại sự may mắn”.
Nhà hàng nằm ở phía Đông bờ sông, ăn xong hai gia đình đi dọc theo đường lớn ven sông, đợi đến khi có một cơn mưa nhẹ rơi xuống mới không nỡ mà chia tay.
Sau khi về đến nhà trời mưa rất to, vào mùa hè một chiếc ô kéo dài được dựng ở một bên hiên biệt thự để che nắng, mưa xuống kêu lên lách tách, ở trong phòng khách cũng nghe thấy được.
Thẩm Nhược Trăn cởi khuya cổ tay áo sơ mi, ngồi trên ghế sofa, xương cổ tay lộ ra, hai tay cầm tách trà nóng do bà Sở pha.
Một nhà ba người như quây quần bên đống lửa buổi tối, bà Sở tự nhiên đề cập đến chuyện cổ phần.
Thẩm Nhược Trăn nói: “Minh Chương đề cập đến, vừa là chân thành cũng là đã hạ quyết tâm, cứ nhận đi.”
Bà Sở vỗ vỗ tập tài liệu: “Người Minh Chương muốn bù đắp là con, mẹ nhìn ra được rồi, tình cảm của hai đứa quý hơn vàng, vậy thì hai đứa cứ thương lượng mà làm.”
Thẩm Nhược Trăn có chút bất lực: “Mẹ, anh ấy trịnh trọng nói với mẹ và Tiểu Hội, cho thấy rằng đây không phải là chuyện riêng tư giữa con và anh ấy.”
“Mẹ chỉ muốn đơn giản hóa mọi chuyện thôi mà.” Bà Sở lo ngại nói: “Vậy nếu như nhận thì chỉ nhận phần của con thôi. Phần của mẹ cứ kệ đi, lúc đầu là chúng ta tự nguyện bán đi, Diệc Tư ở trong tình trạng như thế, người ta khẳng định đã niệm tình cũ.”
Thẩm Nhược Trăn khuyên can: “Nhận một nửa giữ lại một nửa, vậy quá kỳ quái rồi, Minh Chương sẽ không làm việc như vậy.”
Bà Sở một mặt khó xử: “Thành thật mà nói, mẹ là một người phàm mà thôi, chuyện cổ phần này giống như nhặt được một món hời vậy, nó rất hấp dẫn nhưng cũng khiến mẹ cảm thấy không chân thực.”
Sở Thức Hội cảm thấy chuyện này không liên quan đến mình nhiều lắm, cũng không bày tỏ ý kiến, chỉ xen vào một câu: “Em cũng thấy vậy.”
Thẩm Nhược Trăn cầm kế hoạch lên, định buổi tối sẽ đọc kỹ lại lần nữa, nói: “Điều này tương đương với một phần đảm bảo, hai người không cần lo lắng. Còn có con, con sẽ chăm chỉ làm việc, có được không?”
Bà Sở tuy nhu mì nhưng cũng không nũng nịu, thẳng thắn nói: “Vậy thì nhận rồi, mẹ không cần nữa, phần của mẹ chia đều cho hai đứa.”
Thẩm Nhược Trăn nhớ lại ngày xưa ở nhà, mẫu thân cũng từng nói qua những lời tương tự, nói rằng sau này bà sẽ chia bảo vật của mình cho cậu và em gái. Cậu nói chỉ cần một cây tỳ bà là đủ rồi, không cần thứ gì khác.
Trở lại hiện thực, Thẩm Nhược Trăn cũng nói điều tương tự: “Con không cần.”
Bà Sở nói: “Con không cần cái gì?”
Thẩm Nhược Trăn tuyên bố: “Tất cả cổ phần do Minh Chương trả lại sẽ đưa cho hai người, con không cần.”
Bà Sở và Sở Thức Hội đồng thanh hỏi: “Tại sao?”
Thẩm Nhược Trăn đã thử biên soạn ra các lý do, bất kể vụng về hay hoàn hảo thì vẫn chỉ là một lời nói dối mới khác, vì vậy cậu —— phủ quyết, chỉ nói: “Sau này con sẽ giải thích vậy.”
“Cái gì mà sau này chứ?” Bà Sở hỏi: “Bao lâu sau này?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Chờ đến khi Diệc Tư thực sự ổn định lại.”
Sở Thức Hội nói: “Anh hai, anh có cổ phần thì làm việc trong công ty sẽ thuận tiện hơn, không có xung đột.”
“Được rồi.” Giọng nói của Thẩm Nhược Trăn hơi lạnh đi, “Anh đã quyết định rồi.”
Cậu ở nhà vẫn luôn ôn hòa, có lúc lại quá lễ phép, dì Đường còn muốn nói đùa vài câu, rất ít khi lộ ra vẻ mặt cường thế. Mặc dù cậu không nói nặng lời, nhưng câu nói ngắn gọn chắc như đinh đóng cột, đã có đủ uy lực.
Bà Sở nhích lại gần nói: “Con không muốn nói thì không hỏi nữa vậy.”
Trái tim của Thẩm Nhược Trăn chua xót, chẳng lẽ vết sẹo lại đau vào ngày trời mưa âm u sao, cậu nói: “Cảm ơn mẹ.”
Vết son môi của bà Sở đã trở nên loang lổ sau khi dấy vào thành cốc, bà mím môi, đưa tay vuốt ve lưng Thẩm Nhược Trăn, đáp ứng nói: “Cứ theo ý con mà làm đi.”
Trời mưa lúc lớn lúc nhỏ, mưa rơi suốt một đêm.
Ngày hôm sau Thẩm Nhược Trăn ra ngoài từ sớm, hạ kính xe xuống một nửa, hít thở không khí ẩm ướt suốt quãng đường, đến công ty, vì là chủ nhật nên khuôn viên vắng tanh.
Tòa nhà văn phòng vào mỗi cuối tuần đều được lau chùi kỹ lưỡng, sàn đá cẩm thạch được đánh bóng, kết quả không biết là bị ai để lại một dấu chân ẩm ướt.
Đế giày của Thẩm Nhược Trăn cũng bị dính nước mưa, với nguyên tắc không tạo thêm gánh nặng cho bộ phận vệ sinh, cậu men theo bước chân trên mặt đất đi vào trong thang máy.
Ngay khi cửa thang máy sắp sửa đóng lại, Thẩm Nhược Trăn đã nhấn nút.
Cánh cửa lại từ từ mở ra, Hạng Minh Chương đứng thẳng tắp bên trong thang máy, tay cầm chiếc ô màu đen được trang bị bên trong chiếc Rolls-Royce, đầu dù chọc vào trên tấm thảm, nước nhỏ giọt xuống làm ướt một mảng hoa văn.
Thẩm Nhược Trăn lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Hạng tiên sinh, ngày nghỉ sao lại đến công ty thế này?”
Hạng Minh Chương nói: “Giám đốc Thẩm tại sao cũng đến thế, anh không nhớ là đã yêu cầu em tăng ca mà.”
Thẩm Nhược Trăn bước vào thang máy, đứng song song với Hạng Minh Chương, cả hai gần như quên mất đã bao lâu rồi họ không đi cùng nhau như thế này.
Chỉ có nút bấm tầng 9 sáng lên, Hạng Minh Chương hỏi: “Không bấm số tầng à?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Em cũng lên tầng 9.”
Khi cánh cửa mở ra tại tầng 9, Hạng Minh Chương ra ngoài trước, Thẩm Nhược Trăn theo ở phía sau, bộ phận tiêu thụ trống rỗng không một bóng người, bọn họ đi ngang qua văn phòng thư ký, trực tiếp đi thẳng đến cửa văn phòng tổng tài.
Hạng Minh Chương quẹt thẻ mở cửa, Thẩm Nhược Trăn cùng đi vào, đi đến bên tường nhấn màn hình cảm ứng điện tử.
Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng lại, Hạng Minh Chương đã dán lên lưng Thẩm Nhược Trăn.
Khuôn mặt của hai người được phản chiếu trên màn hình, Hạng Minh Chương nói: “Sáng sớm thế này em đã qua đây, chính là để cho anh không được sống yên ổn mà.”
Thẩm Nhược Trăn bật hệ thống thông gió: “Đừng vu oan cho người khác, em cũng không biết anh sẽ đến.”
Hạng Minh Chương có rất nhiều việc phải làm, đến để đuổi kịp công việc, nói: “Cho nên em không có ý định lên tầng 9, vậy tại sao lại theo anh vào phòng thế?”
Thẩm Nhược Trăn ban đầu định muộn một chút sẽ gọi điện tới, trả lời: “Em muốn nói với anh, mẹ em và Tiểu Hội đã đáp ứng rồi.”
Hạng Minh Chương nói: “Ừm, sau đó thì sao?”
Thẩm Nhược Trăn cân nhắc: “Sau đó… anh có muốn uống cà phê không? Tăng ca có cần trợ thủ không?”
Hạng Minh Chương hỏi: “Đây tính là gì?”
Thẩm Nhược Trăn dùng lực vùng ra, xoay người lại, giúp Hạng Minh Chương chỉnh lại cà vạt.
Hôm qua trên bàn ăn ở sảnh Mỹ Hoa trước mặt trưởng bối và em gái, hơn nữa nói nhỏ lại xấu hổ, lúc này cậu bổ sung: “Em cũng là đang lấy lòng anh, có được không?”