Tố chất cơ thể của Hạng Minh Chương khỏe mạnh, hồi phục vô cùng nhanh chóng, chỉ còn vài vết bầm không cản trở hoạt động hàng ngày. Nhận được phê chuẩn của bác sĩ, anh trở về căn hộ Ba Mạn Gia một chuyến, thu dọn đồ đạc rồi đến công ty.

Sau triển lãm thiết kế Hạng Minh Chương và Thẩm Nhược Trăn dường như bốc hơi, gần một tuần không xuất hiện, nhưng người bình thường sẽ không nghĩ đến “vụ án bắt cóc”, đều cho rằng bọn họ đang tạm thời đi công tác.

Hạng Minh Chương bất ngờ xuất hiện trong tòa nhà văn phòng, giống như kiểm tra bất ngờ của cấp trên, gọi đến vài giám đốc và chủ quản của vài bộ phận lớn.

Vừa đúng lúc, anh tập hợp mọi người lại mở cuộc họp, thảo luận về những công việc đã tích lũy đang chờ xử lý, sau đó đến trung tâm R&D đi một vòng.

Trùng hợp sao lại gặp được Châu Khác Sâm.

Dự án Y dược Ngưng Lực đang gấp rút triển khai, Châu Khác Sâm giữa đường chặn Hạng Minh Chương lại, trực tiếp hỏi: “Hạng tiên sinh, Thức Sâm đi cùng với cậu sao?”

Hạng Minh Chương nói: “Vâng, chú tìm cậu ấy à?”

“Tôi tìm nó mấy ngày rồi.” Châu Khác Sâm nói, “Thế nào cũng không liên lạc được, gọi đến New Zealand hỏi mẹ nó, mẹ nó cũng không rõ, nói là ở với cậu.”

Hạng Minh Chương khí định thần nhàn, nhưng lời nói không tránh được đắn đo: “Cậu ấy đến giúp tôi, đúng lúc điện thoại bị hỏng.”

Châu Khác Sâm lo lắng nói: “Vậy nó đâu rồi? Không xảy ra chuyện gì chứ?”

Bị bắt cóc rồi bị bắn, Hạng Minh Chương không thể nói ra hai chữ “không sao”, liền nói: “Thế này đi, muộn một chút tôi bảo cậu ấy gọi cho chú.”

Châu Khả Sâm lúc này mới cảm thấy yên tâm hơn, vừa định hỏi thêm vài câu, Hạng Minh Chương đã xách túi rời đi, trong túi đựng đầy tài liệu, nhìn bộ dạng có vẻ như cũng đã mấy ngày không tới.

Trong phòng bệnh ở bệnh viện, Thẩm Nhược Trăn nằm đến chán ngấy, kê cao gối nửa nằm nửa ngồi, cậu nhìn chuyển động bên ngoài qua tấm kính, như đang giải sầu.

Hạng Minh Chương mời đến ba người cho cậu, một vệ sĩ, một y tá chuyên nghiệp chăm sóc sinh hoạt hàng ngày và một đầu bếp phụ trách các bữa ăn dinh dưỡng, buộc Hứa Liêu đến một chuyến, có thể bày một bàn mạt chược.

Thẩm Nhược Trăn thất thần một lúc, cánh cửa phòng bệnh mở ra, Hạng Minh Chương mang theo một cỗ không khí se lạnh của mùa xuân, lười thắt cà vạt, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng mỏng để che đi vết bầm còn sót lại nơi khóe mắt.

Đặt xuống một túi lớn tài liệu và túi máy tính, Hạng Minh Chương bước vào phòng điều trị với một hộp tráng miệng mua trên đường nói: “Đang ngắm cảnh à.”

Thẩm Nhược Trăn ghen tị nói: “Hôm nay anh đến công ty rồi à?”

Hạng Minh Chương kéo chiếc bàn nhỏ ở cuối giường lại gần, báo cáo: “Đi một chuyến đến Viễn thông Hạng Việt mở họp. Có rất nhiều việc phải làm, không thể hoàn thành xong trong chốc lát, anh đem đến bệnh viện làm việc từ xa.”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Em tốt hơn nhiều rồi, anh không cần ngày nào cũng ở bên em đâu.”

Hạng Minh Chương rất biết khoa trương: “Anh mới đi nửa ngày em đã hồn vía lên mây, như hòn vọng phu vậy, nếu như cả ngày không ở đây, bệnh tình phát tác thì phải làm thế nào đây?”

Thẩm Nhược Trăn vặn lại: “Đừng có trù ẻo em.”

Hạng Minh Chương mở hộp tráng miệng để tạ tội, bên trong là những chiếc bánh vòng hoa mới nướng, từng vòng tròn nóng hổi, ​​điểm xuyến bằng vụn socola và các loại hạt.

(chèn ảnh bánh 花环泡芙)

Anh dùng nĩa đút cho Thẩm Nhược Trăn nói: “Vốn dĩ muốn mua cho em vải thiều, nhưng sợ trái cây quá lạnh.”

Thẩm Nhược Trăn thích ăn đồ ngọt, nuốt xuống nói: “Còn muốn nữa.”

“Không thể ăn quá nhiều, chỉ nếm thử là được rồi.” Hạng Minh Chương trên miệng nói như thế nhưng lại ung dung đút thêm miếng nữa.

Mùi thuốc trong miệng dịu đi, Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Chỉ đến Viễn thông Hạng Việt thôi sao?”

Hạng Minh Chương hiểu ý tứ của cậu, anh không đến Hạng Việt cũ, nói: “Anh đã giao cho những người bên dưới rồi, chuyện anh bị bắt cóc sẽ chính thức được công bố với ban quản trị.”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Anh định nói thế nào?”

Cho đến nay, chú Tề vẫn chưa thú nhận Hạng Hành Chiêu là kẻ chủ mưu đằng sau hậu trường, nói dối là chính mình muốn bắt cóc tống tiền. Hạng Minh Chương trả lời: “Chú Tề đã làm, một chữ cũng không đề cập đến Hạng Hành Chiêu.”

Thẩm Nhược Trăn ý kiến nhất trí: “Cảnh sát vẫn chưa đưa ra kết luận, nói như vậy là đúng. Hơn nữa chú Tề là thân tín của Hạng Hành Chiêu, đã đủ ý vị sâu xa rồi.”

“Không sai.” Hạng Minh Chương nói, “Các thành viên quản trị sẽ rất chấn động, không dám tin rằng người ông hiền từ Hạng Hành Chiêu sẽ hại anh. Cho nên cả trong lẫn ngoài anh đều không đề cập đến ông ta, cũng vẫn sẽ là một đứa cháu có hiếu.”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Một khi cảnh sát định tội cho Hạng Hành Chiêu, phạm tội là sự thật, các thành viên quản trị tự nhiên sẽ hướng về nạn nhân là anh.”

Hạng Minh Chương phân tích nói: “Chú Tề sẽ không ngậm miệng quá lâu, phía cảnh sát không dễ bị lừa. Ở trên du thuyền ông ta nói những gì, những kẻ bắt cóc khác vì muốn giảm tội đều đã thú nhận rồi, huống hồ còn có em là nhân chứng quan trọng.”

Bọn họ đã hợp tác với cảnh sát để lập biên bản, Thẩm Nhược Trăn nói: “Vậy hiện tại tình huống của Hạng Hành Chiêu thế nào rồi?”

Hạng Minh Chương nói: “Chúng ta tố cáo ông ta, là một kẻ tình nghi nên cảnh sát vẫn đang theo dõi, có nghĩa là đang bị quản thúc tại dinh thự Tĩnh Phổ.”

Kể từ lúc bọn họ bình an trốn thoát, Hạng Hành Chiêu xem như đã bại trận, chú Tề và những kẻ bắt cóc bị bắt trở thành uy hiếp, ông ta không dám hành động hấp tấp.

Quan trọng hơn hết Hạng Lung sống chết không hay, Hạng Hành Chiếu tuyệt đối rơi vào thế bất lợi, chỉ có thể chờ Hạng Minh Chương hạ lệnh.

Thẩm Nhược Trăn suy luận: “Đừng quên bác trai và cô của anh, bất kể là vì tình cảm hay lợi ích, đoạn thời gian này bọn họ nhất định sẽ tìm cách thoát tội cho Hạng Hành Chiêu.”

“Không thành vấn đề.” Hạng Minh Chương không nóng không lạnh nói: “Định tội hay là thoát tội, trình tự cũng đều rất dài, có lẽ ông ta căn bản cũng không thể sống đến lúc đó.”

Hạng Hành Chiêu không bị thoái hóa não, nhưng tuổi già sức yếu là thật, đả kích nặng nề này không khác gì một trận đột quỵ khác.

Thẩm Nhược Trăn thở dài cảm khái: “Em cũng xem như được chứng kiến nhân tâm bất cổ (*).”

(*) nhân tâm bất cổ: ý chỉ tư tưởng tình cảm của người thời nay không thuần khiết và chất phác như người thời xưa

“Để em chê cười rồi.” Hạng Minh Chương nhìn đồng hồ, cất hộp tráng miệng đi, “Có muốn nằm một lát không? Buổi chiều đẩy em đi làm kiểm tra.”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Không phải hai ngày trước vừa làm rồi sao?”

Hạng Minh Chương ra điều kiện: “Làm thêm lần nữa đi, làm xong sẽ cho em chơi điện thoại.”

Cánh tay của Thẩm Nhược Trăn cử động không tiện, sợ liên luỵ đến vết thương, điện thoại di động mới mua luôn do Hạng Minh Chương giữ, cậu đàm phán: “Được chơi bao lâu?”

Hạng Minh Chương nghiêm khắc nói: “Gọi điện thoại cho Châu Khác Sâm, ba phút là đủ rồi.”

Thẩm Nhược Trăn: “…”

Trong thời gian nhập viện, bác sĩ yêu cầu làm 5 hạng mục kiểm tra, Hạng Minh Chương đã tự ý thêm 25 mục, đem Thẩm Nhược Trăn từ đầu đến chân kiểm tra hết một lần.

Một đống báo cáo dày đặc được tích lũy, Hạng Minh Chương nói với Thẩm Nhược Trăn lý do đầu tiên khiến cho thân phận bị bại lộ chính là do tấm phim chụp X quang vùng bụng của cậu.

Làm xong kiểm tra, Thẩm Nhược Trăn gọi lại cho Châu Khác Sâm, cậu một tiếng cũng không nói biến mất sáu bảy ngày, cũng không cách nào hứa được ngày trở lại, bịa ra lý do nào cũng giống như là giả.

Thẩm Nhược Trăn thẳng thắn thừa nhận đang nhập viện, bất quá chỉ nói là bị bệnh nhỏ, Châu Khác Sâm nhất định muốn đến xem cậu, cậu không dám nói ở bệnh viện nào, nhiều lần cường điệu là vẫn đang hồi phục.

May mắn là miệng vết thương lành rất nhanh, Thẩm Nhược Trăn dần có thể xuống giường hoạt động, tự đánh răng rửa mặt thay quần áo, đợi đến ngày cắt chỉ, mang theo một loại cảm giác thoải mái như được tháo bỏ xiềng xích và trọng trách nặng nề.

Buổi tối, Hạng Minh Chương cẩn thận giúp Thẩm Nhược Trăn tắm rửa, tắm xong sấy khô tóc, nói: “Đúng là đối diện với biển lớn lập lời thề có khác, đã chịu phối hợp hơn rồi.”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Em đang tận lực nói được làm được.”

Hạng Minh Chương nhấc cậu ôm lên, đối diện với tấm gương ước chừng, nhẹ đi rồi, ôm trở lại trên giường trong phòng bệnh nói: “Không kéo rèm nữa, anh ngủ ở ghế sofa phòng bên ngoài, có chuyện gì thì gọi anh.”

Thẩm Nhược Trăn nghiêng người, càng trông mỏng manh hơn, dành ra một chỗ trống trên giường bệnh, hỏi: “Anh có muốn ngủ trên giường không?”

Sức kiềm chế của Hạng Minh Chương lúc tốt lúc xấu, đối diện với lời mời của Sở Thức Sâm thì 99% là vế sau, anh lên giường nằm xuống, dựa vào 1% còn lại nói: “Đợi em ngủ rồi anh lại đi.”

Thẩm Nhược Trăn lại cứ cố ý mở to đôi mắt không quá buồn ngủ: “Vậy nếu em không ngủ được anh liền không cần đi nữa rồi.”

Hạng Minh Chương kéo chăn bông đến trước ngực Thẩm Nhược Trăn, áo choàng bệnh viện quá rộng, có thể nhìn thấy vết sẹo mới trên ngực nơi băng gạc đã được gỡ bỏ.

Anh đưa tay ra chạm vào nói: “Sau này sẽ để lại sẹo.”

Trái tim của Thẩm Nhược Trăn bị sờ đến nóng lên: “Dù sao cũng không thường trần trụi trước mặt người khác, trừ anh ra.”

Vừa dứt lời Hạng Minh Chương đã rút tay lại, Thẩm Nhược Trăn còn nói thêm một câu: “Anh có thấy xấu không?”

Bàn tay đó di chuyển đến thắt lưng của Thẩm Nhược Trăn, Hạng Minh Chương đặt cậu nằm thẳng trên giường, vén vạt áo bệnh nhân của cậu chầm chậm kéo lên, để lộ ra toàn bộ mảng ngực.

Vết sẹo vẫn chưa xẹp xuống, Thẩm Nhược Trăn có hơi không tự nhiên: “Làm gì đấy.”

Hạng Minh Chương không nói lời nào, cúi đầu phủ lên lồng ngực Thẩm Nhược Trăn, vị trí đó đã bị từng chịu đau dữ dội, đã từng tê liệt, kết thành sẹo còn tưởng rằng nó sẽ trở thành thịt chết không có cảm giác, thế nhưng vẫn biết ngứa, biết rát.

Thẩm Nhược Trăn giơ tay nắm lấy lan can bên cạnh giường, sau đó lại buông ra, nhận thua phủ lên sau đầu Hạng Minh Chương.

Đợi đến khi Hạng Minh Chương cúi người phủ lên trên người thành một cái lồng, Thẩm Nhược Trăn nói: “Em thực sự bị anh làm cho mất ngủ rồi.”

Mượn cớ đêm tối con người yên tĩnh, cửa đóng chặt, Hạng Minh Chương quá phận nói: “Chỉ dùng miệng an ủi vết sẹo thôi mà em đã ngủ không được, nếu đổi thành địa phương quan trọng thì em phải làm sao đây?”

Thẩm Nhược Trăn sợ mình nghĩ sai: “Cái gì mà địa phương quan trọng?”

Hạng Minh Chương áp vào trán cậu: “Đàn ông có chỗ nào quan trọng, em nói xem.”

Thẩm Nhược Trăn liên tục chớp mắt hai ba lần, sững sờ nói: “Em muốn dùng điện thoại một lát.”

Hạng Minh Chương thiếu chút nữa bật cười: “Muốn lên mạng tra sao? Có cần nói cho em biết từ khóa không?”

Đang náo loạn thì chuông điện thoại reo, hai người giật mình, Hạng Minh Chương lấy điện thoại trên tủ đầu giường, là bà Sở gọi đến.

Sau khi xảy ra chuyện mặc dù đã báo bình an, nhưng mấy ngày sau phẫu thuật đều không liên lạc được với Thẩm Nhược Trăn, bà Sở khó tránh khỏi hoài nghi.

Hạng Minh Chương nhấn nút trả lời, đặt điện thoại vào tai Thẩm Nhược Trăn.

“Alo, Tiểu Sâm?” bà Sở nói: “Lão Châu nói con mãi không đến công ty, cũng tìm không thấy con, có chuyện gì sao?”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Con đã liên lạc với chú Sâm rồi, không có chuyện gì cả.”

Bà Sở bán tín bán nghi: “Có phải con có chuyện gì giấu mẹ không? Mấy ngày nay gọi điện không được, WeChat cũng không trả lời, con rốt cuộc sao rồi?”

“Thực sự không sao cả.” Thẩm Nhược Tuyên đổi chủ đề, “Mẹ, bọn mẹ ở New Zealand thế nào rồi?”

Bà Sở không dễ bị lừa, nói: “Cúp máy đi, mẹ gọi video cho con xem.”

Thẩm Nhược Trăn không còn cách nào khác phải thú nhận rằng mình bị thương đang nhập viện, bà Sở nghe xong nhất thời khóc nức nở, hỏi này hỏi kia còn la hét đòi quay về.

Dù sao chuyện cũng đã qua rồi, cứ giấu giấu giếm giếm không phải là cách, Hạng Minh Chương cầm lấy điện thoại di động nói: “Bác gái, bác đừng lo lắng, con giúp bác đặt vé máy bay, ở bên này có sẽ chăm sóc cho Nhược… Thức Sâm.”

Bà Sở không để ý đến anh nói năng ngắc ngứ: “Được, làm phiền con rồi Minh Chương.”

Hạng Minh Chương xin lỗi nói: “Là con đã liên luỵ em ấy.”

Sau khi cúp điện thoại, Hạng Minh Chương có hơi thất thần, vừa nãy lúc nói “Thức Sâm” với bà Sở, trong lòng càng thêm túng quẫn.

Thẩm Nhược Trăn bị anh liên lụy, “Sở Thức Sâm” cũng vậy.

Trong vụ nổ du thuyền kia, “Sở Thức Sâm” cũng vô tội bỏ mạng, Hạng Minh Chương không cho rằng mình không có trách nhiệm gì.

Ngoại trừ việc khiến cho kẻ đầu sỏ phải trả giá, Hạng Minh Chương còn muốn bồi thường cho nhà Sở.

Lúc này, Thẩm Nhược Trăn nói: “Đợi đến khi xuất viện, em đưa anh đến nghĩa trang Viễn Tư.”

Hạng Minh Chương hỏi: “Ai ở đó?”

Thẩm Nhược Trăn biết anh đang nghĩ gì nói: “Sở Thức Sâm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play