Lục Bách Dịch vừa nói vừa buông tay khỏi người Châu Anh, tuy nhiên ánh mắt anh nhìn cô vẫn vô cùng đáng sợ. Diệp Châu Anh đứng lặng người nhìn anh hồi lâu sau đó lẳng lặng rời đi theo đúng như ý muốn của Lục Bách Dịch. Cô đã quen với tính cách có phần ngang ngược của anh mỗi khi nổi nóng, sự giận dữ lúc nào cũng khiến Lục Bách Dịch trở nên đáng sợ vì vậy tốt nhất là không nên chọc tới anh.

Sau khi Diệp Châu Anh rời đi, Lục Bách Dịch liền ngồi phịch xuống ghế xoay. Anh liếc mắt nhìn bàn làm việc đã được dọn dẹp ngăn nắp, nhìn những quyển sách trên kệ tủ được đặt vào đúng vị trí một cách gọn gàng, sự khó chịu trong lòng bỗng dần dần biến mất. Quả nhiên việc mà Diệp Châu Anh vừa mới làm đã giúp tinh thần anh phấn chấn hơn vậy mà anh lại lớn tiếng chửi cô, đuổi cô ra khỏi đây một cách tàn nhẫn.

Lục Bách Dịch vắt tay lên trán, anh nhớ đến gương mặt hoảng sợ của Châu Anh ban nãy khi bị anh quát mắng. Không hiểu tại sao nhưng anh lại cảm thấy mình đã quá đáng với cô. Tuy nhiên suy nghĩ ấy chỉ vừa thoáng qua đã bị anh gạt bỏ, anh lập tức ngồi thẳng dậy và bắt đầu làm việc, rũ bỏ hết toàn bộ những suy nghĩ không đáng có trong đầu.

"Đó là tự cô ta chuốc lấy việc gì mình phải cảm thấy áy náy chứ."

Sự kiêu căng và ngạo mạn của Lục Bách Dịch đã khiến anh biến thành kẻ chưa bao giờ tự nhận bản thân mình sai. Đối với anh, cái tôi là rất quan trọng, nó là thứ không bao giờ được đánh mất hay hạ thấp xuống dù chỉ một chút.

Diệp Châu Anh lững thững trở về phòng ngủ của mình, thân ảnh nhỏ bé bước từng bước nặng nề trên hành lang rộng lớn. Hình như bệnh của cô lại tái phát rồi. Châu Anh cảm thấy khó thở và đau ngực vô cùng, cô gắng sức bám lấy tường lết từng bước về phòng nhanh nhất có thể.

Thật khó thở!

Gương mặt của Châu Anh lúc đó như bị hút cạn khí lực, cô khó thở tới mức chẳng nói lên lời, ngực thì đau quặn lại muốn cầu cứu nhưng chẳng làm được.

"T... th... thuốc..."

Diệp Châu Anh mở cửa phòng, ngay lập tức cô bước đến ngăn kéo tủ để lục tìm thuốc. Hai tay cô loạng choạng tìm thuốc làm rơi rất nhiều đồ bên trong ngăn tủ xuống đất. Sau một lúc tìm kiếm, cuối cùng Châu Anh cũng tìm được thuốc và nhanh chóng nuốt viên thuốc đó. Đây là loại thuốc giảm đau cực mạnh, nó phát huy tác dụng sau khoảng một phút vì thế Diệp Châu Anh đã có thể hít thở một cách bình thường trở lại.

Cũng đã một thời gian rồi Châu Anh không cảm thấy khó thở và đau ngực như ban nãy, triệu chứng dường như rất ít khi xuất hiện thế nhưng hôm nay nó lại khiến cô tưởng mình sẽ chết đến nơi. Có lẽ bệnh của cô đang dần trở nặng và thời gian cũng không còn nhiều nữa rồi.

Diệp Châu Anh ngồi bên đầu giường yên lặng suy nghĩ về cuộc đời của mình. Cô chỉ thấy tiếc vì bản thân còn quá trẻ, tiếc vì chưa làm được gì cho ba mẹ và cho xã hội này.

Ting!

Đúng lúc ấy, điện thoại cô thông báo có tin nhắn gửi đến.

Diệp Châu Anh nhấc điện thoại lên xem thì phát hiện đó là tin nhắn của Trương Hạo Phàm.

[Ngày mai em tới kiểm tra sức khỏe nhé và chúng ta còn phải thực hiện điều trị trước khi em phẫu thuật nữa.]

Châu Anh đọc tin nhắn xong bèn thở dài. Có những người coi sống chết của cô không đáng quan tâm đến nhưng cũng có những người luôn tìm cách giúp cô được sống lâu hơn trên cõi đời này.

Với những người tốt như Trương Hạo Phàm, tự bản thân Châu Anh biết mình không xứng với tình cảm của anh ấy.

[Vâng, em sẽ tới.]

Ở bên kia, Trương Hạo Phàm vẫn luôn canh từng phút từng giây để ngóng chờ tin nhắn trả lời của Diệp Châu Anh. Khi nhìn thấy dòng tin nhắn mà cô đáp trả, dù nó rất bình thường thôi nhưng lại khiến Trương Hạo Phàm mỉm cười một cách vui vẻ. Có lẽ cô sẽ không bao giờ biết, Trương Hạo Phàm đã vui thế nào khi đọc được tin nhắn của cô đâu.

...

Hôm sau.

Trong lúc Lục Bách Dịch đang thay đồ để chuẩn bị đi làm thì Diệp Châu Anh đã tự chọn cho anh một chiếc cà vạt. Vừa quay đầu lại, Lục Bách Dịch đã bắt gặp chiếc cà vạt đang nằm trên tay của Diệp Châu Anh.

"Nhất định cô phải làm chuyện này sao?"

"Vì đây là..."

"Thôi được rồi, tôi chán phải nghe cái câu vì đây là điều kiện trong hợp đồng của cô rồi. Làm thì làm nhanh đi, đừng có phí thời gian của tôi."

Diệp Châu Anh siết chặt cà vạt trong tay, cô kiễng chân lên ân cần giúp Lục Bách Dịch thắt cà vạt. Cô chỉ muốn sống một cuộc sống giống như đôi vợ chồng yêu thương nhau trong vòng hai tháng nhưng có vẻ như nó thật khó khăn đối với cô.

"Cuối tuần này anh có rảnh không?" Diệp Châu Anh khẽ hỏi.

"Để làm gì?"

"Cùng em về nhà thăm ba mẹ em."

Lục Bách Dịch cau mày nhìn xuống cô gái đang thắt cà vạt cho mình rồi chán nản nói:

"Tôi bận rồi."

"Vậy khi nào anh có lịch trống thì ta đi cũng được. Anh đừng có bày cái thái độ đó ra khi em nhắc đến gia đình em nữa. Người làm anh khó chịu là em chứ không phải họ, nếu muốn thì cứ khó chịu với mình em là được rồi."

Diệp Châu Anh nói những lời này với giọng điệu vô cùng bình thản nhưng chính sự bình thản đó của cô khiến Lục Bách Dịch phải nín lặng.

"Biết vậy!"

Lục Bách Dịch để lại hai chữ cộc lốc rồi quay người định rời đi, nhưng ngay lập tức Diệp Châu Anh đã lên tiếng gọi anh đứng lại.

"Chờ một chút, anh quên phải làm gì rồi sao?"

Lục Bách Dịch híp mắt nhìn Diệp Châu Anh, ban đầu anh có chút không hiểu nhưng sau đó cũng nhớ ra. Anh cầm áo khoác, sải bước chân dài đến chỗ của Châu Anh rồi dừng lại. Anh đưa tay nâng cằm cô lên, miễn cưỡng chạm môi mình vào môi của cô. Vốn định chạm một cái rồi buông nhưng ai ngờ Lục Bách Dịch lại nổi hứng, anh nhất thời không dứt ra được khỏi nụ hôn đó thế là vừa đẩy cô sát vào tường vừa hôn cô một cách say đắm.

"Ưm...haa."

Diệp Châu Anh khó thở đến nhắm chặt hai mắt lại, cô để tay lên vai anh rồi ra sức đẩy. Chỉ là một nụ hôn tạm biệt, không cần hôn sâu đến mức này.

Sau một hồi điên cuồng, cuối cùng Lục Bách Dịch cũng chịu buông ra. Anh bày ra cái vẻ mặt mãn nguyện rồi im lặng rời đi không nói một tiếng nào. Diệp Châu Anh đưa tay lau miệng, trên ngón tay cô còn dính một chút máu. Ban nãy trong lúc hôn, Lục Bách Dịch đã cắn mạnh vào môi của cô, con người này sao lúc nào cũng thích mấy cái trò tàn bạo này thế chứ.

Đến tối.

Lục Bách Dịch và ba của mình cùng trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi ở công ty. Hai người họ vừa bước chân vào nhà, quản gia Kim đã lập tức chạy tới.

"Lão gia, nhị thiếu gia đã về."

Lục lão gia gật đầu đáp lại, ông ấy cởi áo khoác đưa cho người hầu rồi liếc nhìn xung quanh nhà. Bình thường khi ông ấy vừa đi làm về, Châu Anh sẽ là người đầu tiên ra đón ông ấy nhưng hôm nay lại không thấy cô đâu cả.

Quản gia Kim liếc nhìn Lục lão gia, anh ấy liền nói tiếp:

"Lão phu nhân đã đi nghỉ sớm, phu nhân nói có việc phải ra ngoài, còn thiếu phu nhân thì tới bệnh viện khám bệnh đến giờ vẫn chưa về thưa lão gia."

"Châu Anh đi khám bệnh vẫn chưa về sao?" Lục lão gia lo lắng hỏi.

"Vâng, cô ấy đi từ lúc một giờ chiều ạ."

Trong khi Lục lão gia đang lo lắng cho tình trạng bệnh tình của Diệp Châu Anh thì Lục Bách Dịch lại tỉnh bơ như không. Thấy anh không đoái hoài gì đến vợ mình, Lục lão gia liền nói:

"Bách Dịch, con mau tới bệnh viện nơi vợ con khám xem nó thế nào rồi đưa nó về đi."

Lục Bách Dịch cau mày, áo khoác anh còn chưa kịp cởi vậy mà ba anh đã bắt anh đi đón Diệp Châu Anh.

"Ba, cô ấy có xe riêng, có tài xế riêng, tại sao con phải cất công tới bệnh viện làm gì chứ?"

"Cái thằng này thật là... chồng đến đón vợ vẫn tốt hơn là để con bé đi xe riêng. Mau tới đón nó đi, không đón thì đừng có về nhà."

Lục lão gia quý con dâu hơn cả con trai của mình nhưng Lục Bách Dịch cũng chẳng dám làm trái ý của ông ấy. Anh hậm hực lái xe tới bệnh viện mà Diệp Châu Anh vẫn thường xuyên lui tới.

Vừa tới bệnh viện, Lục Bách Dịch liền bước vào trong. Anh đến trước quầy tiếp tân rồi hỏi:

"Bệnh nhân Diệp Châu Anh hiện đang ở đâu?"

Y tá ở đây ai cũng biết đến Châu Anh, họ đoán chắc người đàn ông đẹp trai này là chồng của cô nên liền trả lời một cách cởi mở:

"Cô ấy hiện đang ở phòng khám của bác sĩ Trương Hạo Phàm thưa anh."

Khi y tá vừa nhắc đến ba chữ Trương Hạo Phàm, đuôi lông mày của Lục Bách Dịch khẽ nhếch lên. Anh không ngờ là Diệp Châu Anh lại ở cùng với Trương Hạo Phàm trong khoảng thời gian lâu như vậy.

"Phòng của bác sĩ Trương Hạo Phàm ở đâu?"

"Anh đi lên tầng hai, rẽ tay phải, đi một đoạn nữa là tới."

Lục Bách Dịch lập tức chạy lên tầng hai, sau khi anh rời đi, mấy cô y tá đứng đó cười thầm với nhau rồi bàn tán chuyện gia đình người khác. Nhưng chủ yếu là họ thấy Lục Bách Dịch quá đẹp trai nên mới có hành động thích thú như vậy.

Phòng làm việc bác sĩ Trương Hạo Phàm.

Lục Bách Dịch ngước mắt nhìn lên biển hiệu của căn phòng rồi mở cửa bước vào mà không cần gõ cửa. Lúc đó trong phòng chỉ có một mình Diệp Châu Anh đang nằm truyền thuốc, cô nghe thấy tiếng mở cửa cứ ngỡ là Trương Hạo Phàm vì thế liền cất tiếng:

"Học trưởng, em còn phải truyền thuốc tới bao giờ nữa mới xong ạ?"

Giọng nói của cô vừa ngọt ngào vừa nhẹ nhàng, trước giờ Lục Bách Dịch chưa từng nghe qua. Anh đi đến bên giường bệnh, liếc mắt nhìn qua người cô một lượt rồi hỏi:

"Cô nằm ở đây sướng quá nên không muốn về nhà nữa à?"

"Lục... Lục Bách Dịch?"

Khoảnh khắc vừa nhìn thấy Lục Bách Dịch, Diệp Châu Anh liền giật mình ngồi dậy. Cô tròn mắt nhìn anh, không thể tin được là anh lại xuất hiện ở đây.

"Cô với tên Trương Hạo Phàm kia cô nam quả nữ ở trong căn phòng này đã làm những gì rồi?"

"Lục Bách Dịch, anh đừng nói linh tinh, em là vợ của anh đó, tin tưởng em một chút thì anh chết sao?" Diệp Châu Anh lạnh giọng đáp.

"Lục Bách Dịch tôi không cần một người vợ không biết giữ mình, cô hiểu chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play