Tác giả đã không còn thõa mãn với tiểu thuyết truy thê, tiên hiệp kỳ ảo, tam sinh tam thế hay cửu sinh cửu thế, thập sinh thập thế……

***

Là một con huyền miêu (mèo đen) có chín cái đuôi, Diệu Diệu cảm thấy tương lai của mình vô cùng nguy hiểm, đặc biệt là sau khi nàng mơ một giấc mơ. Nàng mơ thấy nàng trở thành nữ chính của một cuốn tiểu thuyết, nam chính vì nữ phụ bạch nguyệt quang mà muốn moi tim, móc gan, đào xương cốt của nàng…

Nam chính nhìn nàng mỉm cười: Diệu Diệu, ngươi mất đi một cái đuôi thì chỉ mất đi một cái mạng, còn nàng ấy nếu không có tim, gan, xương cốt của ngươi thì sẽ mất mạng…

Nam chính mặc bộ y phục màu trắng bay phấp phới, nói: Người vẫn còn tám cái đuôi, tám cái mạng, chỉ cần ngươi đủ cố gắng, ngươi có thể tu ra thêm một cái đuôi mới, như thế người vẫn sẽ có đầy đủ chín cái đuôi.

Nam chính cầm kiếm chỉ vào nàng: Ngoan, ngươi nhảy xuống Tru Tiên Đài, ta giúp ngươi, sẽ không đau.

……

Diệu Diệu tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, nàng quay đầu nhìn về phía chín cái đuôi của mình.

Ô ô, về sau nàng sẽ không bao giờ ghét bỏ việc có nhiều cái đuôi khó xử lý nữa, những cái đuôi này đều là mạng sống của nàng.

Chín cái đuôi của Cửu vĩ miêu đại biểu bọn họ có chín cái mạng, dù có bị moi tim, đào gan, bọn họ vẫn có thể sống lại.

Nhưng cho dù cửu vĩ miêu có thể sống lại đi nữa thì cũng không thể để mặc người ta làm gì thì làm.

Diệu Diệu cắn răng, có phải là do nàng tu tiên chưa đủ cố gắng, tu vi không đủ lợi hại, đánh không lại vị tiên quân kia cho nên nàng cũng chỉ có thể bị moi tim, đào gan. Từ hôm nay trở đi, nàng nhất định phải cố gắng bế quan tu luyện.

Ở trên mảnh đất hoang này, Miêu tộc được xem như là có chút danh tiếng, chẳng qua thanh danh của Miêu tộc không bằng thanh danh của sủng vật.

Có rất nhiều tiên quân và người phàm thích nuôi mèo, mèo lại không ngốc, chỉ cần khế ước bình đẳng, mèo có thể sống ở một chỗ tốt thì nó sẽ tình nguyện làm sủng vật.

Diệu Diệu cũng đã từng nghĩ sẽ đi làm sủng vật cho tiên quân một thời gian, cái loại sủng vật này không cần phải xông về phía trước để làm bia đỡ đạn. Những vị tiên quân đó đều biết họ mèo từ trước đến nay đều chạy trốn rất nhanh, bọn họ không trung thần giống như loài chó.

May mắn thay, những vị thần tiên đó đã sớm biết bản tính của mèo như thế nào. Vì vậy, họ không nghĩ rằng mèo có thể lao tới trước khi họ gặp nguy hiểm.

Hôm nay, trưởng lão của Miêu tộc triệu tập một đám mèo vừa mới thành niên. Miêu tộc cùng hồ ly Thanh Khâu ở cạnh đó không giống nhau, ở Hồ tộc Thanh Khâu, mọi chuyện đều do nữ nhân làm chủ, những con hồ ly ở đó thường xuyên yêu đương, nếu không phải đang yêu đường thì chính là đang bị người ta theo đuổi.

“Gần đây Cửu Uyên đang muốn nhận đệ tử, các ngươi có muốn đi thử một lần hay không?”. Đại Trưởng lão hy vọng Miêu tộc bọn họ sẽ có người được gia nhập Cửu Uyên.

Cửu Uyên chính là địa bàn của Lăng Thần Đế Quân, Lăng Thần Đế Quân rất ít khi thu nhận đồ đệ, mười mấy vạn năm qua, số lượng đồ đệ hắn thu nhận không vượt quá hai con số.

Mặc dù vậy, vẫn có rất nhiều người muốn gia nhập vào làm môn hạ của Lăng Thần Đế Quân. Tiên khí ở Cửu Uyên nồng đậm, chính là thánh địa để tu tiên.

Đại trưởng lão nhìn Diệu Diệu đang cong đuôi liếm lông, nhíu mày, “Diệu Diệu, con……”

“Con muốn bế quan!” Diệu Diệu không đợi Trưởng lão nói xong, nàng ngay lập tức nói, “Con thức tỉnh ký ức truyền thừa, có được đặc thù tu luyện công pháp, còn có hư không chi cảnh trói định với linh hồn, người khác đều không thể có được, chỉ cần con ở bên trong tu luyện đủ lâu, người bên ngoài tu luyện sẽ không đuổi kịp con.”

“Một ngày tu luyện ở bên trong tương đương với một năm tu luyện ở bên ngoài, thời gian có thể điều chỉnh, chỉ cần con đủ cố gắng sẽ có thể phi thăng”, miệng của Diệu Diệu nói không ngừng, “Không nói nữa, con muốn đi bế quan”.

Diệu Diệu nói xong liền chuẩn bị chạy đi tu luyện bàn tay vàng.

Nhưng mà, ngay sau đó, đại trưởng lão ấn đuôi của Diệu Diệu xuống.

Những con mèo khác ở trong tộc có lẽ không biết thân thế của Diệu Diệu nhưng Trưởng lão lại biết. Cha mẹ của Diệu Diệu từng là người có bản lĩnh rất lớn ở trong tộc nhưng sau khi xảy ra cuộc đại chiến giữa tiên ma, cha mẹ Diệu Diệu liền đi đến chiến trường tiên ma, sau khi tiên ma ngưng chiến, cha mẹ Diệu Diệu đã không còn xuất hiện, chính bọn họ đã mang Diệu Diệu trở về.

Diệu Diệu không phải là một con mèo bình thường, những con mèo bình thường sao có khả năng sinh ra chín cái đuôi.

Ngay cả khi những con mèo khác cho rằng Diệu Diệu là cô nhi thì bọn họ cũng không dám bắt nạt Diệu Diệu quá mức. Những người đó đều nói mèo có chín cái mạng, chính là nói sinh mệnh của mèo thật ngoan cường, cửu vĩ miêu quả thật đúng là có chín cái mạng, đều này làm cho những con mèo khác không dám bắt nạt Diệu Diệu.

Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, không chừng Diệu Diệu mất đi một cái mạng về sau sẽ biến thành một người siêu cấp lợi hại sẽ quay về trả thù bọn họ.

Meo meo meo, điều đó thật là đáng sợ.

“Đại trưởng lão?” hai móng vuốt của Diệu Diệu tạo thành chữ thập, “Ngài để cho con đi bế quan đi, con nhất định, nhất định sẽ cố gắng.”

Diệu Diệu bị đại trưởng lão nắm lấy cái cổ, “Vậy, trước tiên con đi bái sư đi.”

Không có sư phụ, một mình tu luyện, ai biết có thể tu luyện ra được thứ gì.

“Con có sư phụ.” Tròng mắt của Diệu Diệu xoay chuyển, “Nơi đó có hư ảnh dạy dỗ con, con đi theo hư ảnh học tập là được. Chúng ta là mèo, Lăng Thần Đế Quân lại không phải mèo, phương thức tu luyện không giống nhau, con qua đó bái sư làm chuyện tốn công không nói, còn phải để người ta chọn lựa, mặc dù chúng ta là mèo nhưng vẫn cần có mặt mũi.”

“Không, chúng ta không có mặt mũi.” Đại trưởng lão nói, “Con hỏi bọn họ một chút, mặt mũi của mèo đáng giá bao nhiêu ngân lượng?”

Meo, một số con mèo trực tiếp nằm xuống, lộ ra bụng nhỏ, giống như đang đợi chủ nhân đến xoa bụng nhỏ.

“Chó so với chúng ta còn có mặt mũi hơn, cẩu yêu ở bên cạnh còn nói chúng ta không bằng chó.”

“Mặt mũi thì có ích lợi gì, còn không hữu dụng bằng đồ vật.”

“Nếu có thể trở thành đệ tử của Lăng Thần Đế Quân, đi ra ngoài mới có mặt mũi.”

……

Diệu Diệu: Đám mèo con không cần mặt mũi các ngươi, ta xem như nhìn thấu các ngươi!

Diệu Diệu không muốn đi theo bọn họ, bị đại trưởng lão nắm cổ, cái này nàng có thể làm gì bây giờ.

Ở trong một khu rừng trúc của Cửu Uyên, Lăng Thần Đế Quân đang nhìn nam tử mặc đồ xanh lam đang ngồi trước mặt mình. Người năm tử mặc y phục xanh lam này có chút quan hệ với Nguyệt Lão, bản thân cũng là một người biết bói toán.

“Nhanh, rất nhanh thôi, nhân duyên của ngài rất nhanh sẽ đến.” Cảnh Họa cầm bình rượu hồ lô uống một ngụm rượu, “Có rất nhiều người muốn nhào vào trong lòng ngài, nếu ngài cảm thấy thật cô độc, ngài có thể tùy tiện chọn lấy một người để làm ấm chăn.”

“Không được.” Khuôn mặt của Lăng Thần Đế Quân nghiêm túc, hắn cực khổ thủ tiết mấy chục vạn năm, làm sao có thể dễ dàng bị những người đó làm lung lay rối loại đoạt đi. Hắn nghĩ sẽ tìm một thê tử khả ái, hai người bọn họ sẽ sinh ra một hài tử đáng yêu, kỳ thật có hay không có hài tử cũng không sao.

Lăng Thần Đế Quân tự hỏi, tại sao mình độc thân mấy chục vạn năm mà vẫn chưa tìm được nửa kia của mình, những người trẻ tuổi đều đã có tôn tử, có tôn tử của tôn tử……

Chẳng lẽ hắn vì Tiên giới, thần tiên hy sinh còn chưa đủ sao?

Những vị thần tiên đó đều chỉ biết cung kính hắn, ai biết được nổi khổ tâm của hắn, Lăng Thần Đế Quân cũng ngượng ngùng để nói với người khác: ay da, ta tư xuân.

“Chờ xem, nhân duyên của ngài rất nhanh sẽ xuất hiện.” Cảnh Hạo nói, “Nóng vội không ăn hết đậu hũ nóng, ngài đã đợi mấy chục vạn rồi, hãy đợi thêm một thời gian nữa.”

“Chờ thêm một thời gian nữa là mấy năm? Mấy ngàn năm? Mấy vạn năm?” Lăng Thần Đế Quân nói thẳng.

“……” Cảnh Hạo trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Lăng Thần Đế Quân, nếu nói trắng ra như vậy thì còn ý tứ gì nữa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play