Một tháng sau.

Ánh mắt trời dần nhô lên sau rặng núi, từng tia nắng vàng chiếu vào bên khung cửa sổ xuyên thấu qua khuôn mặt của chàng trai trẻ đang nằm trên giường. Mọi vật xung quanh vô cùng yên ắng, không tiếng động, căn phòng chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của chàng trai còn chứng minh cho việc anh vẫn đang sống.

Ngày nào cũng vậy thời gian cứ trôi đi khiến người ta không khỏi sốt ruột. Bất chợt cửa phòng mở ra, cô gái theo thói quen bưng chậu nước đi vào đặt lên cái bàn ở đầu giường, đồng thời ngồi xuống cạnh mép giường.

Lúc cô vắt khăn xong chuẩn bị lau mặt cho người đàn ông thì lại nhìn thấy mí mặt của anh khẽ lay động, giật giật từng nhịp rất khẽ. Bàn tay cô dừng lại nín thở nhìn người đàn ông với ánh mắt mong chờ.

Không sự phụ kỳ vọng của cô chỉ trong vài giây sau đó đôi mắt của chàng trai cũng mở ra. Giây phút này cô gái vô cùng vui sướng hô lên: “Anh à, anh đã tỉnh rồi sao?”

Sầm Cảnh Đình mặc dù đã mở mắt ra nhưng trước mắt anh trở nên tối thui không nhìn thấy gì. Trong tiềm thức anh sững sờ vài giây, tự hỏi đây là địa ngục sao? Hóa ra địa ngục lại tăm tối như vậy à, chẳng khác nào lúc anh bị mù, thế nên Sầm Cảnh Đình cũng không mấy kinh ngạc.

Thế nhưng khi nhớ đến Dương Ái Vân anh lại trở nên thảng thốt tìm kiếm bóng dáng của cô, miệng cũng vô thức lẩm bẩm: “Ái Vân, Ái Vân, em ở đâu, Ái Vân.”

Cô gái nghe anh gọi tên một người nào đó thì hơi sững sờ, nhưng sau đó lại nhanh chóng lay động anh: “Này anh gì ơi, anh có nghe tôi nói không? Anh tỉnh rồi chứ?”

Cô không biết chàng trai có nhìn thấy mình hay không chỉ thấy hai mắt anh đờ đẫn, tròng mắt cũng bất động không có hiện tượng gì. Cô gái sợ hãi không khỏi đứng dậy gọi ông nội của mình.

“Ông ơi, ông ơi, ông mau lại đây xem, chàng trai kia tỉnh rồi nhưng anh ta kỳ lạ lắm.”

“Sao, tỉnh rồi à, được, được, để ông xem cho cậu ta.”

Bên tai của Sầm Cảnh Đình văng vẳng hai giọng nói một già một trẻ thế nhưng anh lại không quan tâm, chỉ muốn tìm vợ của mình.

Cơ thể anh dãy dụa như muốn thoát khỏi bóng tối để đi tìm cô. Thế nhưng anh có làm gì cũng không thoát khỏi nơi âm u này, đã vậy còn cảm thấy thân thể đau nhức.

“Ái Vân, Ái Vân, em cũng ở đây đúng không? Có nghe anh nói không, mau trả lời anh đi.” Sầm Cảnh Đình nhấc cả thân thể mình dậy, chẳng hiểu sao lại thấy cơ thể nặng trĩu, mọi thứ không nằm trong kiểm soát của anh, ngoài kêu tên cô trong thảng thốt ra anh như người bất động bị trói chặt giữa màn đêm không lối thoát. Có điều anh vẫn cố gắng thoát khỏi gông cùm này, từng chút một nhích người.

Khi ông cụ cùng cô gái bước vào đã thấy Sầm Cảnh Đình nhích người ra đến mép giường. Cả hai đều kinh ngạc vội chạy đến, cô gái nhanh chóng đỡ anh nói: “Anh trai, anh muốn làm gì, vết thương của anh vẫn còn chưa lành đâu, đừng có nhúc nhích thế chứ.”

Sầm Cảnh Đình vừa nghe vừa cảm nhận được có người sờ mình, anh kinh nghi hỏi: “Ai?”

“Anh trai, xin chào, tôi tên Thiên Thanh, còn đây là ông nội tôi, chúng tôi đã nhìn thấy anh ngất xỉu dưới bìa rừng nên đã cứu về.” Cô gái lên tiếng giới thiệu.

Thiên Thanh? Thiên Thanh là ai? Anh không biết anh chỉ muốn tìm kiếm Ái Vân thôi, Sầm Cảnh Đình lập tức hỏi: “Vợ tôi đâu, Ái Vân đâu? Tại sao chỗ này lại tối như vậy?”

“Vợ anh? Ái Vân?” Cô gái nhắc lại lời của Sầm Cảnh Đình lại tỏ ra kinh ngạc, sau đó nói: “Tôi không biết.”

“Không, không thể nào, rõ ràng tôi đã ôm chặt cô ấy, chúng tôi không thể tách rời được, Ái Vân, Ái Vân, em ở đâu?” Sầm Cảnh Đình phút chốc hoảng loạn, thân thể cũng theo bản năng xoay chuyển.

Ông cụ thấy vậy lập tức nói: “Chàng trai trẻ, cậu bị gãy xương còn chưa lành đâu, đừng có nhúc nhích thế chứ.”

“Gãy xương?” Sầm Cảnh Đình nghe được lời này kinh sợ, lại như nhớ ra điều gì đó anh hỏi: “Tôi, tôi chưa chết sao?”

“Ài, đúng vậy, cậu gặp may nên không chết được.” Ông cụ thở dài nói.

Sầm Cảnh Đình càng không thể tin điều mình nghe thấy, anh nghĩ rằng đây là nơi tối tăm của địa ngục, những người này là diêm vương quỷ vương như truyền thuyết đã nói. Lại không ngờ anh còn chưa chết, còn bị gãy xương.

Có điều Sầm Cảnh Đình không có thời gian quan tâm được nhiều nhanh chóng hỏi: “Vậy vợ tôi đâu? Ông có thấy vợ tôi không?”

“Không, chúng tôi chỉ thấy mình cậu, không có ai khác.” Ông cụ trả lời.

“Sao, sao có thể, cô ấy đâu rồi, cô ấy không thể tách rời, tôi phải đi tìm cô ấy, tại sao chỗ này lại tối như vậy, là ban đêm sao? Không có đèn sao?” Sầm Cảnh Đình có chút rối loạn, nói năng lại lộn xộn không đầu không đuôi.

Ông cụ nghe vậy hỏi: “Chàng trai, đây là ban ngày, cậu không nhìn thấy gì sao?”

Nghe ông cụ hỏi Sầm Cảnh Đình lần nữa sững sờ. Dù mắt anh kém thì ban ngày hay ban đêm vẫn nhìn thấy mờ ảo, nhưng lúc này đây anh không nhìn thấy gì nữa, điều này có nghĩa là gì?

Lẽ nào đôi mắt này đã đến giới hạn, anh lại mù một lần nữa sao?

Mặc dù đã đoán trước điều này nhưng anh khó lòng chấp nhận, chí ít là bây giờ anh còn phải đi tìm Ái Vân, làm sao có thể mù được.

Nhìn biểu hiện thẫn thờ của anh ông cụ lại bảo: “Chàng trai, hay để tôi xem mắt cho cậu.”

Sầm Cảnh Đình bất động, lúc này anh không còn chút phản ứng nào trước những tin chấn động tâm can này. Ông cụ lại cứ thế nhìn vào mắt anh, bắt đầu kiểm tra.

Một lát sau ông thờ dài một hơi, cô gái bên cạnh hỏi: “Ông à, sao rồi?”

“Đôi mắt này của cậu ta hỏng rồi.” Ông cụ chỉ nói một câu ngắn gọn.

Cô gái kinh ngạc, Sầm Cảnh Đình kích động: “Không được, mặc kệ có hỏng hay không tôi nhất định phải đi tìm Ái Vân, tôi không thể để cô ấy một mình được.”

Sầm Cảnh Đình dãy dụa kịch liệt hơn khiến vết thương của anh rách ra, da thịt cũng trở nên đau nhói.

Phút chốc anh hít phải một ngụm khí lạnh, đôi lông mày nhíu thật chặt kìm nén sự đau đớn.

Cô gái thấy vậy sốt ruột nói: “Anh à, anh không đi được đâu, chân phải anh bị gãy rồi còn đang bị bó lại, cả ngực cũng bị đá va đập chấn thương nặng, anh phải nghỉ ngơi mới hồi phục được, còn vợ gì đó của anh tôi nghĩ cô ấy đã chết rồi, anh còn sống đã là may mắn rồi.”

“Chết, chết ư?” Sầm Cảnh Đình nghe thấy từ chết mà lạnh cả người, anh run rẩy nghiến răng nói: “Không, cô ấy không chết, tôi không cho phép cô nói bậy.”

“Anh à, đó là sự thật, nếu các người cùng rơi từ trên cao xuống thì không thịt nát xương tan cũng bị trôi ra sông Thiên Thủy rồi.” Phía dưới sườn núi nơi cô và ông sinh sống là bờ sông trải dài mênh mông không biết bao nhiêu km. Cô đoán nếu vợ của chàng trai này không ngã cùng chỗ với anh ta thì chính là rơi xuống dòng sống đó làm mồi cho cá rồi.

Sầm Cảnh Đình càng nghe càng khó lòng chấp nhận, dù đau đớn vẫn ráng nói: “Không, tôi còn sống cô ấy nhất định còn sống, có lẽ cô ấy đang chờ tôi đến cứu, tôi phải cứu cô ấy.”

Sầm Cảnh Đình không biết lấy đâu ra sức mạnh nhào về phía trước, cả thân thể té rầm xuống đất, hai ông cháu ở cạnh đấy giật mình nhìn nhau. Lúc nhìn chàng trai thì anh một lần nữa ngất xỉu.

……………

Giữa cánh đồng hoa bát ngát mênh mông có một cô gái tung tăng chạy khắp nơi, trên đầu còn đeo một vòng hoa thạch thảo vô cùng xinh đẹp, cô mặc chiếc váy hồng phấn như cô công chúa nhỏ bay lượn giữa trời mây.

Phía xa người đàn ông không ngừng dõi theo cô gái, ánh mắt hiện rõ vẻ trìu mến thiết tha. Không để hắn chìm vào cảnh ngọt quá lâu người phụ nữ bên cạnh lên tiếng: “Con không tính trở về sao?”

“Tạm thời chưa phải thời cơ, hơn nữa cô ấy còn chưa tỉnh táo con muốn bên cạnh cô ấy nhiều hơn.” Người đàn ông trả lời.

“Ài, vận mệnh đúng là không theo ý ai bao giờ, đi đến bước đường nay con cũng đã nếm nhiều khổ sở, nhưng ta vẫn cảnh cáo con vận mệnh thì vẫn là vận mệnh. Dù có qua kiếp này cũng khó mà tránh kiếp sau, nên cắt đứt sớm thì tốt.” Người phụ nữ nhìn bầu trời xanh tâm tình lại phức tạp não nề.

Người đàn ông chìm đắm trong bóng dáng bé nhỏ kia phút chốc thu hồi tầm mắt trở nên trầm tư.

Lúc này một cậu bé lại hốt hoảng chạy tới nói: “Sư phụ, sư phụ, chị gái lại biến đen rồi.”

Người phụ nữ nghe vậy nhíu mày rời đi, được vài bước lại gửi vài lời với người đàn ông: “Con thu xếp cho tốt đi.”

Lời nói của bà hòa quyện vào gió thoang thoảng bên tai hắn không dứt. Bất chợt giọng nói thánh thót lại chen vào: “Muốn bay bay, bay bay.”

Người đàn ông thu hồi suy tư nhìn cô gái đang sà vào lòng mình mỉm cười hỏi: “Muốn bay sao?”

“Ừm.” Cô gái gật đầu hai mắt long lanh chờ mong.

Người đàn ông lại nhếch môi nói: “Muốn bay cũng được thôi hôn ở đây này.”

Ngón tay của hắn chỉ lên bờ môi mỏng quyến rũ của mình, cô gái không do dự kiễng chân lên dâng bờ môi anh đào của mình cho con sói gian manh.

Chỉ chạm nhẹ một cái cũng khiến con sói kích động muốn ăn tươi nuốt sống người trong lòng nhưng thoáng chốc vẫn phải kìm nén lòng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play