Mấy ngày tiếp theo bà Nhung dùng thái độ thân thiết đối với Sầm Cảnh Đình lẫn Dương Ái Vân. Đáng lẽ ra bà ta quan tâm con trai là đủ rồi nhưng lại nghe người đàn ông nói phải đặc biệt quan tâm thêm Dương Ái Vân mỡi khiến Sầm Cảnh Đình yên lòng nên bà ta đành miễn cưỡng hỏi han cô vài câu.

Lúc này ở phòng đọc sách của Sầm Cảnh Đình bà Nhung đưa đến cho anh một ly nước dứa lại ân cần hỏi han: “Cảnh Đình à, con làm việc có mệt lắm không, hay là nghỉ ngơi một chút đi.”

Bà Nhung vừa nói vừa nhìn vào máy tính của anh, Sầm Cảnh Đình chợt dừng tay nhàn nhạt hỏi: “Rốt cuộc mẹ muốn cái gì?”

Bà Nhung bị nhìn qua có chút giật mình lại ngượng ngùng bảo: “Mẹ chỉ muốn chăm sóc cho con thôi, lẽ nào như vậy cũng không được?”

“Mẹ có thật sự là quan tâm con không?” Sầm Cảnh Đình lạnh lùng hỏi.

Bà ta lại cau có: “Con nói vậy là có ý gì? Con không tin mẹ sẽ thay đổi vì con sao?”

Sầm cảnh Đình trầm lặng vài giây: “Không có, mẹ ra ngoài trước đi, lúc làm việc con không muốn ai làm phiền.”

“Mẹ ở đây cùng con thì có làm sao? Mẹ cũng đâu làm phiền gì con, chẳng phải con cũng để Dương Ái Vân bên cạnh đấy thôi.” Bà Nhung có chút hậm hức nói, liên tiếp ba ngày bà ta cứ ra vào phòng đọc sách của Sầm Cảnh Đình hết đưa cái này đến đưa cái kia nhưng chẳng thu thập được cái gì.

Sầm Cảnh Đình không phản bác lời của bà tiếp tục làm việc, nếu là lúc trước có mẹ bên cạnh anh đã vui mừng nhảy cẫng lên rồi, hiện tại chỉ cảm thấy có chút mỉa mai.

Anh cất giọng nói: “Khải Nam, vào đây.”

“Thiếu gia, tôi đã đến.” Khải Nam bước vào đứng trước mặt anh, coi như không nhìn thấy bà Nhung, cảnh tượng này hắn cũng quen rồi.

Sầm Cảnh Đình không nhanh không chậm nói: “Kế hoạch tôi đưa cậu làm đến đâu rồi?”

“Dạ thưa thiếu gia, tiến triển khá tốt, về dự án Nam Hà phía đông thành phố đã dàn xếp xong, còn về bên sản xuất tôi đã làm theo kế hoạch cho triển khai thu mua hơn 500 linh kiện, khoảng hai ngày nữa chuyên gia bên Mỹ mà cậu mời sẽ đến xưởng chỉ đạo, theo dự tính giữa tháng này có thể đưa ra thị trường các sản phẩm mới.” Khải Nam trả lời rồi đưa bản dữ liệu cho anh.

Sầm Cảnh Đình xem qua vô cùng hài lòng, chiến lược của anh là đánh mạnh vào hai lĩnh vực bất động sản và sản xuất điện tử. Hiện tại chỉ có hai ngành này có thể tăng nhanh doanh thu, nhất là bên sản xuất, trong lúc rảnh rỗi Sầm Cành Đình đã thiết kế ra một con chíp đặc biệt dùng trên máy tính, một khi đưa vào sẽ giúp hệ thống PC liên kết chặt chẽ và mạnh hơn.

Dự án này anh đã lên kế hoạch với Mark, người bạn cũ ở Mỹ chuyên về nghiên cứu con chip, người này cũng sẽ là người chỉ đạo sản xuất trực tiếp cho dự án này của anh. Dĩ nhiên sản xuất con chip cũng cần người có chuyên môn cao, anh chỉ là người đưa ra ý tưởng và lên bản đồ kế hoạch mà thôi.

Từ trước đến nay tập đoàn Sầm Gia không bỏ qua bất cứ lĩnh vực nào có thể kiếm ra tiền, mà Sầm Cảnh Đình anh lại luôn hướng tới đỉnh cao của các ngành. Cho nên Sầm Gia mới không ngừng lớn mạnh như hôm nay.

Có điều kể từ ngày anh rời đi dường như các lĩnh vực của Sầm Gia bị đình trệ một chút, dù vẫn lấy lời như bình thường nhưng chưa đạt tới con số như mong muốn, thậm chí Đỉnh Phong và Cao Gia cũng sắp vươn lên ngang bằng với Sầm Gia.

Lần này Sầm Cảnh Đình quay lại là để chấn chỉnh điều này và đưa Sầm Gia lên một đẳng cấp mới.

Lại nói bà Nhung ở bên cạnh nghe cái hiểu cái không, chỉ thấy nhàm chán muốn rời khỏi nhưng vẫn kiên trì đến cùng.

Sầm Cảnh Đình đột nhiên gấp máy tính lại nhìn mẹ mình nói: “Con muốn ra ngoài mẹ không tính ở đây mãi chứ?”

“Con ra ngoài sao, vậy mẹ cũng ra cùng cơn, phải rồi, con tính đi đâu à?” Bà Nhung hơi bối rối nói.

“Đưa Ái Vân khám thai.” Sầm Cảnh Đình trả lời, mặc dù bận rộn công việc nhưng vẫn không quên chăm vợ.

Bà Nhung nghe vậy thì bảo: “Vậy được, con đi đi, phải rồi, bữa tối mẹ hầm canh cho Ái Vân con với con bé về sớm một chút.”

Sầm Cảnh Đình không đáp lời chỉ để bản tài liệu trong tủ, sau đó khóa cẩn thận rồi đứng dậy rời đi. Bà Nhung cũng đi theo nhưng ánh mắt lại cứ nhìn chăm chăm vào cái tủ.

Bệnh viện.

Dương Ái Vân siêu âm xong bác sĩ đưa phim chụp cho hai người bảo: “Em bé đang phát triển khá tốt, người mẹ nên bổ sung nhiều chất dinh dưỡng để nuôi thai nhi tốt hơn, đã qua ba tháng nên cũng không có gì quá nguy hiểm, làm theo hướng dẫn của bác sĩ là được.”

“Vậy thì tốt quá cảm ơn bác sĩ.” Dương Ái Vân và Sầm Cảnh Đình thở phào nhẹ nhõm, trong lúc cô ngồi nghỉ anh lại trao đổi một số điều với bác sĩ.

Khoảng 10 phút sau Sầm Cảnh Đình mới cùng Dương Ái Vân rời đi, cô không nhịn được tò mò hỏi: “Bác sĩ đã dặn dò kỹ lưỡng rồi anh còn muốn hỏi điều gì thế?”

“Không có gì đặc biệt chỉ hỏi thêm vài chuyện cho chắc ăn thôi.” Khi nói điều này khuôn mặt Sầm Cảnh Đình hơi ửng đỏ.

Dương Ái Vân đoán được anh hỏi điều gì, lại cười cười nói: “Thế bác sĩ nói sao?”

Sầm Cảnh Đình không chú ý câu hỏi của cô theo phản ứng trả lời: “Đợi thêm chút nữa sẽ an toàn hơn.”

“Phì.” Dương Ái Vân không nhịn được cười một tiếng, người đàn ông này đáng yêu làm sao, cô lại trêu đùa: “Anh nghĩ sao về chuyện phân phòng?”

“Không được.” Sầm Cảnh Đình lập tức phản đối, mặc dù ôm cô ngủ có chút khổ cực với anh nhưng nếu thiếu cô bên cạnh anh càng không ngủ được.

Dương Ái Vân nhịn cười hỏi: “Thế anh muốn sao?”

“Ôm em là tốt rồi.” Sầm Cảnh Đình hơi xị mặt, tất nhiên trong lòng muốn hơn lại không thể.

Dương Ái Vân thấy anh đáng thương cũng không trêu chọc nữa, ngược lại kéo áo anh xuống tặng anh một nụ hôn an ủi. Sầm Cảnh Đình cũng thuận thế ôm lấy cô hôn sâu thêm một chút.

Lại nói lúc hai người đi đến hầm giữ xe thì đụng trúng hai người, cả Dương Ái Vân và Sầm Cảnh Đình đều khựng người lại. Hai người kia nhìn thấy bọn họ sắc mặt cũng chuyển biến.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thế Giới Song Song
2. Mượn Giống Sinh Con
3. Dùng Nick Phụ Yêu Đương
4. Thà Đừng Quen Nhau
=====================================

“Anh Cảnh Đình.”

“Vân con…”

Cả hai đồng thanh lên tiếng.

…………………

Liễu Khánh An không thể tin nhìn cảnh tượng mênh mông bao la trước mắt, lại quay người nhìn người đàn ông đang đi tới, không nhịn được nói: “Sầm Hạo Nhiên, anh giải thích cho tôi, chuyện này là thế nào, sao tôi lại ở biển?”

“Là tôi đưa em đến.” Sầm Hạo Nhiên đi tới rất tự nhiên ôm lấy chiếc eo thon nhỏ, mảnh khảnh của cô.

“Cái, cái gì chứ? Anh bắt cóc tôi lại đưa tôi đến đây là có ý gì? Anh, anh không phải muốn ném tôi xuống biển cho cá ăn đấy chứ.” Liễu Khánh An nửa thật nửa đùa, thực chất ngoài bất ngờ ra cô cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy tinh thần khá thoải mái, chắc do lâu rồi không được ra biển.

Nghe cô nói Sầm Hạo Nhiên cười lớn, lại xoa đầu cô nói: “Con hổ nhỏ nhà em chỉ được một mẫu cá cũng không thèm.”

“Anh…”

“Nhưng mà tôi thèm.” Sầm Hạo Nhiên nói khẽ vào tai cô lại không nhịn được cắn nhẹ một cái.

“Anh, anh đừng cắn loạn, buông tôi ra.” Lúc này Sầm Hạo Nhiên chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu xanh còn để lộ ngực, cô muốn nhìn lại chẳng dám nhìn, sợ người đàn ông này lại tìm cớ trêu đùa.

Sầm Hạo Nhiên lại ôm chặt cô vào lòng khẽ bảo: “Đã trong vòng tay tôi rồi còn muốn thoát là chuyện không thể nào, hổ nhỏ, chúng ta đang chính thức hẹn hò, hãy tận hưởng đi.”

“Hẹn hò cái gì, tôi còn chưa đồng ý với anh.” Liễu Khánh An bĩu môi nhưng trong lòng lại có chút vui sướng, không thể tưởng được mình và Sầm Hạo Nhiên đang ở trên một chiếc du thuyền lênh đênh ngoài biển, đã vậy còn tình tứ thân mật như đôi vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật.

“Không cần em đồng ý tôi đồng ý là được, ngoan ngoãn một chút sẽ cho em ăn ngọt.” Sầm Hạo Nhiên có chút bá đạo nói.

Liễu Khánh An không phải là một cô gái dễ nghe lời nhưng câu nói của Sầm Hạo Nhiên lại êm ái dịu ngọt đến lạ thường khiến cô phút chốc yên tĩnh, dựa vào lòng hắn ngắm nhìn đàn hải âu bay lượn, tâm trạng cũng tốt hơn một chút, không so đo chuyện ai đó bắt mình tới đây.

Tuy nhiên có một vấn đề cô phải hỏi rõ ràng: “Sầm Hạo Nhiên, vì sao anh lại muốn hẹn hò với tôi?”

“Chẳng sao cả, đơn giản vì tôi muốn thế.” Sầm Hạo Nhiên chẹp miệng nói.

Đương nhiên Liễu Khánh An không hài lòng: “Chỉ vì anh muốn thôi sao, anh nghĩ mình là ai chứ, anh thậm chí còn không thèm hỏi tôi có muốn hay không?”

“Vậy Khánh An tiểu thư, cô có muốn hay không?” Hơi thở của người đàn ông lại phả vào bên má cô.

Liễu Khánh An cảm thấy nóng rực, bướng bỉnh nói: “Không muốn, anh mau đưa tôi về.”

“Muộn rồi, em đã lên thuyền giặc không thể xuống được, nhận mệnh đi thôi.” Sầm Hạo Nhiên lại càn quấy hơn hôn mạnh vào cổ cô một cái.

“A… Anh…” Liễu Khánh An muốn lên án hành vi của hắn thì câu chữ đã bị nuốt trọn, chỉ thấy thứ gì đó mềm mại du ngoạn trọng miệng mình.

Thời gian trôi qua, trái tim của Liễu Khánh An như muốn ngừng đập, hơi thở của cô bị nuốt trọn đến khi không thở nổi mới được trả lại chút không khí.

Nhìn cô gái trong lòng vừa thở vừa trừng mắt mình Sầm Hạo Nhiên chợt mỉm cười hài lòng, mới khởi động đã tốt đẹp, xem ra chuyến đi này của hắn không tồi. Trong đầu lại nhớ đến cuộc nói chuyện với sư phụ mình.

“Sư phụ, hãy cho con một tháng.”

“Một tháng, con muốn làm gì?”

“Con không tin vào mệnh.”

“Cho nên con muốn chứng thực lời ta nói sao?”

“Phải.”

“Được, ta cũng hy vọng điều đó không xảy ra với con, cứ làm điều con muốn nhưng nếu mệnh cách không thể thay đổi con biết mình nên làm gì chứ?”

“Sầm Hạo Nhiên, anh đang suy nghĩ cái gì vậy?” Lúc này bên tai hắn vang lên giọng nói của người con gái.

“Hửm? Không nghĩ gì cả.” Sầm Hạo Nhiên vẫn cứ ôm Liễu Khánh An trong lòng trầm tư.

Cô cảm giác như người đàn ông này đang có chuyện gì đó nhưng hắn không nói cô cũng không thể hỏi, chỉ là trong lòng có chút bất an.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play