Liễu Khánh An ở nhà hàng Pháp vừa ăn kem vừa xem tin tức cuộc thi thì Dương Ái Vân gọi điện đến, cô đặt cái thìa qua bên cạnh nghe máy: “Tớ nghe đây.”

“Khánh An à, tớ có chuyện muốn nói với cậu, có tiện nghe máy không?” Dương Ái Vân bên kia hỏi.

“Ừ, cậu nói đi.”

“Cuộc thi sắp tới tớ đã hủy đăng ký rồi, xin lỗi cậu nhé đã phụ sự kỳ vọng của cậu rồi.”

“Nói gì đâu không tớ hiểu mà, không thi lần này thì thi lần khác, tớ vẫn ủng hộ cậu như thường.”

Chính vì biết cô bạn luôn thông cảm cho mình nên Dương Ái Vân càng thêm áy náy, cô lại bảo: “Tuy tớ không tham gia được nhưng em chồng tớ lại muốn tham gia, thằng bé cũng đăng ký rồi, cho nên tớ muốn nhờ cậu kèm cặp nó một thời gian được không?”

Hiện tại Dương Ái Vân đang ngồi trong phòng đánh đàn, bên cạnh cô chính là Sầm Cảnh Đông, hiển nhiên cậu nhóc cũng vừa nói chuyện này với cô.

“Tớ sao? Nhưng mà tớ không rành piano cho lắm, kèm cặp sợ là không được.” Liễu Khánh An chuyên về đàn cổ nhiều hơn, với piano hay guitar cô chỉ biết chơi cơ bản mà thôi không giỏi như Dương Ái Vân.

Cũng biết cô bạn sẽ nói như vậy nên Dương Ái Vân bảo: “Không sao, cậu cho nó mượn phòng tập đàn rồi hướng dẫn về cuộc thi là được, khi nào tớ về nước sẽ tính tiếp.”

Liễu Khánh An nghi hoặc: “Về nước là sao? Cậu tính đi đâu à?”

“Ừm, tớ phải bay qua Pháp một chuyến với Đình, anh ấy muốn phẫu thuật ghép mắt.” Dương Ái Vân nói.

“Hả? Nói vậy anh ta sắp sáng mắt rồi sao?” Liễu Khánh An có phần kích động.

Dương Ái Vân thở nhẹ trong điện thoại: “Không thể chắc chắn được, xác suất thành công không cao. Tuy nhiên Đình muốn mổ nên tớ sẽ ủng hộ và bên cạnh anh ấy.”

“Vậy sao, được rồi, tớ sẽ cầu nguyện cho các cậu.”

Nói chuyện với cô bạn xong Dương Ái Vân lại nhìn thiếu niên bên cạnh nói: “Tôi sẽ hướng dẫn cho cậu bài đầu tiên để vào vòng loại, cậu hãy cố gắng tiếp thu, trong lớp học cậu có thể đứng nhất nhưng bên ngoài còn nhiều người tài có thực lực khác, cho nên cậu phải chú ý nhiều hơn, biết không?”

“Em hiểu, em nhất định cố gắng không phụ sự kỳ vọng của chị.” Sầm Cảnh Đông vô cùng quyết tâm, cậu biết được cuộc thi đã không nhịn được sôi sục trong lòng cũng muốn thử sức một lần nên nhờ cô chỉ dẫn.

Vì không để mẹ phát hiện cậu đã lén đến đây, cũng nhờ hai cô hầu của Dương Ái Vân đánh lừa bà Minh mới không bị để ý.

Bên này Sầm Cảnh Đình đang nghe Khải Nam đọc bản khảo sát của Sầm Cảnh Đông, ban nãy anh đã cho thằng bé làm một bài viết về tài chính kinh tế để xem trình độ và sự hiểu biết của nó về kinh doanh. Nhưng nghe nửa chừng anh phát hiện Cảnh Đông chỉ hiểu ở mặt cơ bản, căn cốt còn chưa làm rõ.

Nếu so với một nhân viên thông thường của Sầm Gia thì chỉ bằng một nửa. Anh cũng đã sớm biết điều này nhưng mẹ lại kỳ vọng nhiều vào Cảnh Đông nên anh cũng muốn xem xét lại một chút. Có điều xem ra người không muốn học lại không có tài anh có ra sức cũng là phí tâm.

“Khải Nam, được rồi.” Sầm Cảnh Đình nghe được một nửa cũng không nghe thêm nữa,

Khải Nam dừng lại cũng biết bản báo cáo này không lọt tai một người khó tính như thiếu gia, nãy giờ nghe một nửa đã là nhẫn nại lắm rồi.

Sầm Cảnh Đình xoa xoa thái dương lại hỏi: “Hắn vẫn không chịu khai sao?”

“Vâng, thưa thiếu gia, từ đầu đến cuối hắn chỉ nhận tội về mình, dù dùng bao nhiêu biện pháp hắn vẫn có thể chịu đựng.” Khải Nam trả lời.

Người mà anh hỏi là tên trợ lý của Minh Tường, người này miệng cứng phía cảnh sát cũng không hỏi được thêm, chính vì thế Sầm Cảnh Đình đã dùng cách của mình để tra hỏi, có điều hình như hoàn toàn vô dụng.

“Được rồi, trả lại cho cảnh sát đi, chú ý bên Minh Tường nhiều một chút, có tra ra có quan hệ gì với mẹ tôi không?”

“Trước mắt còn đang điều tra nhưng không phát hiện gì nhiều. Thiếu gia, Minh Tường dường như rất thần bí, hắn dùng rất nhiều thân phận trên khắp quốc gia nên chúng ta tìm hiểu cũng mất chút thời gian, hơn nữa hắn cũng khôn khéo xóa hết dấu tích của mình. Chỉ có tên Minh Tường là còn chút thông tin, nhưng chỉ điều tra được hai ba năm trở về đây.” Khải Nam phân tích.

Sầm Cảnh Đình ngẫm nghĩ lại hỏi: “Cậu nói xem ai có thâm thù nhất với Sầm Gia?”

Khải Nam nghe anh hỏi suy nghĩ một chút lại bảo: “Sầm Gia là tập đoàn đứng đầu quốc gia người có thâm thù khá nhiều nhưng để mà đối đầu trực diện thì không mấy ai. Minh Tường lại chỉ là tập đoàn tầm trung thực lực còn chưa lớn mạnh, hơn nữa cũng chưa từng xô xát gì với Sầm Gia, nếu hắn muốn đối đầu chắc chắn có nguyên nhân khác.”

“Ừ, nói đúng ý tôi, cậu đi điều tra đi, đừng để hắn nhúng tay vào chuyện của Sầm Gia, còn nữa bên phía Mắt Ưng cũng nên cho bọn chúng một món quà. Cậu nói Từ Huy, tối nay tôi cho anh em tự do kiếm tiền, càng nhiều càng tốt.” Sầm Cảnh Đình phân phó, mệnh lệnh của anh đầy thâm ý.

Khải Nam lặng lẽ đi thực hiện, Phong Đại không khỏi suýt xoa: “Hì hì, thiếu gia, cậu đã quay trở lại, tôi chờ ngày này rất lâu rồi, hay tối nay tôi cũng….”

Sầm Cảnh Đình không để ý đến hắn chỉ hỏi: “Ái Vân đang làm gì?”

“Thiếu phu nhân dạy đàn cho nhị thiếu gia, hình như cậu ấy muốn tham gia cuộc thi.” Phong Đại theo bản năng trả lời nhanh chóng.

Nhắc đến cuộc thi anh hơi trầm tư, anh còn nhớ Ái Vân đã rất kích động muốn tham gia cuộc thi này nhưng đến cuối cùng cô có thai nên đã từ bỏ, thêm vào đó cô lại cùng anh đi Pháp mổ mắt. Nói đi nói lại vẫn là anh ngáng đường phát triển ước mơ của cô. Vì điều này anh vẫn luôn áy náy trong lòng.

Sầm Cảnh Đình lại hỏi: “Cuộc thi này diễn ra khi nào?”

“Vòng loại là chủ nhật tuần sau, kéo dài khoảng 5 tháng đến vòng cuối cùng.”

“Ai tài trợ?”

“Nhà tài trợ chính là một tập đoàn giải trí bên Mỹ, họ bỏ ra 5 triệu đô la Mỹ để nâng đỡ cuộc thi, ngoài ra còn vài công ty nữa trong nước cũng có một chân.”

Sầm Cảnh Đình không biết suy nghĩ cái gì lại bảo: “Phong Đại, cậu giúp tôi một việc.”

“Vâng, thiếu gia.”

……………

Liễu Khánh An ăn uống xong xuôi thì muốn rời đi, đối với người ta ăn một mình rất tẻ nhạt nhưng với người đam mê ăn uống như cô thì một mình khá tốt.

Cô tính tiền xong thì vui vẻ bước đến đại sảnh nhà hàng lại không ngờ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông ở phía xa, người này đối với cô mà nói không thể quen thuộc hơn, thế nhưng chỉ là người đàn ông thôi thì không nói bên cạnh anh ta còn có một cô gái xinh đẹp đi theo, cả hai sánh bước bên nhau trông khá thân mật.

Liễu Khánh An bất giác nhìn đôi người rất lâu, đến khi vai cô bị người đụng trúng mới dời tầm mắt, cô toan nói gì đó thì một giọng nói vang lên: “Người này lạ nhỉ, đứng ở đây làm cái gì cản đường người ta vào thang máy, mau tránh qua một bên.”

Người lên tiếng là một người phụ nữ kiêu kỳ, cô ta vừa nói vừa đẩy Liễu Khánh An qua một bên làm cô loạng choạng vài cái rồi té ngã xuống đất.

Người phụ nữ nhìn thấy cũng mặc kệ cô đi vào bên trong, Liễu Khánh An vô cùng muốn chửi người nhưng cửa tháng máy đã đóng lại, cô chỉ có thể ấm ức đứng lên.

Lúc này một bàn tay xuất hiện trước mặt cô, Liễu Khánh An nương theo bàn tay nhìn lên trên lại bắt gặp khuôn mặt tươi cười đẹp đẽ của người đàn ông, cô ngờ ngợ nói: “Bác, bác sĩ Long.”

“Chào cô An, trùng hợp ghê không ngờ lại gặp cô ở đây, nào, tôi đỡ cô lên.” Triệu Thiên Long nhẹ nhàng nói.

Liễu Khánh An nhận được sự giúp đỡ cũng không từ chối đưa tay ra cho Triệu Thiên Long đỡ mình, tuy nhiên lực kéo của hắn khá lớn khi cô vừa đứng dậy thì lại ngã nhào vào ngực hắn, Triệu Thiên Long sợ cô té nên ôm lấy eo cô, hỏi nhỏ: “Cô không sao chứ?”

Khoảng cách của hai người khá gần dường như không có một khe hở nào. Liễu Khánh An vô cùng ngại ngùng đang tính tách ra thì một giọng nói vang lên: “Các người đang làm gì?”

Nghe giọng nói này cơ thể của Liễu Khánh An cứng đơ, còn chưa kịp làm gì thì cánh tay đột nhiên bị người kéo lấy ngã ngào vào một lồng ngực khác, trên đỉnh đầu lại truyền đến một giọng nói lạnh băng: “Triệu Thiên Long tôi đã cảnh cáo anh đừng có đụng đến người của tôi rồi cơ mà.”

“Ai là người của anh.” Liễu Khánh An nhanh chóng phản bác, lại nhận về cái nhìn đầy lãnh ý của ai đó khiến cô hơi rụt rè.

Bên kia Triệu Thiên Long cười cười nói: “Nhiên thiếu cậu sao lại thích dọa cô gái nhỏ như vậy chứ, cậu làm người sợ rồi.”

“Đó là chuyện của tôi không liên quan đến anh, sau này đừng để tôi nhìn thấy anh nữa.” Giọng điệu này rõ ràng là cảnh cáo.

Triệu Thiên Long lại chẳng để ý để tay vào túi quần nói: “Chậc, tôi cũng đâu muốn nhìn thấy cậu, tôi chỉ tình cờ gặp cô An mà thôi, ai biết lần sau có tình cờ hay không, cậu ngăn được chuyện này sao?”

“Vậy thì anh cứ thử tình cờ mà xem, hậu quả thế nào anh không thể lường trước được đâu.” Sầm Hạo Nhiên cười lạnh, bàn tay vô tức siết chặt eo người trong lòng.

“Đau, anh nhẹ thôi.” Liễu Khánh An bị ôm đau kêu lên một tiếng, trừng mắt với người đàn ông.

Sầm Hạo Nhiên nhìn con hổ nhỏ trong lòng khóe môi nhếch lên, bàn tay không khỏi xoa eo cô một cái, bờ môi cũng chạm đến vành tai cô nói rất khẽ: “Yên tâm, tôi sẽ nhẹ nhàng nhất có thể.”

Câu nói của Sầm Hạo Nhiên khiến người nghe đỏ bừng cả mặt, hắn nói xong cũng không kiêng kị có người ở đây mà cắn nhẹ tai cô một cái, coi như là cảnh cáo.

“Lúc trước tôi nói gì đã quên rồi sao?”. Đọc‎ tr𝐮𝙮ệ𝐧‎ ha𝙮,‎ tr𝐮𝙮‎ cập‎ 𝐧ga𝙮‎ ++‎ 𝗧𝐑𝐮M𝗧𝐑UY𝘦‎ 𝑁﹒V𝑁‎ ++

Nghe hắn nói Liễu Khánh An lại nhớ đến cảnh tượng trong bệnh viện vài hôm trước, mặt đỏ càng thêm đỏ. Lúc đó xém chút nữa thôi cô và hắn đã…

“Nhiên thiếu, cậu nghiêm túc sao?” Lúc này Triệu Thiên Long đột nhiên lên tiếng hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play