Thấy thần sắc của anh u buồn cô bảo: “Em chỉ muốn đồng hành với anh thôi, con đường phía trước rất dài em đâu thể để anh đi một mình, như vậy anh cần em bên cạnh để làm gì?”
“Ái Vân.” Giọng của anh có chút nghẹn lại, câu nào cô nói ra cũng muốn tim anh tan chảy, cũng chỉ có cô mới khiến lòng anh phập phồng lên xuống thế này.
Cô lại kiễng chân một chút xoa đầu anh nói: “Ài, bạn Đình của chúng ta thật là mẫn cảm nhưng cũng rất đáng yêu, cùng đi nhé?”
“Ừm.” Sầm Cảnh Đình sao có thể từ chối giọng nói và cử chỉ này của cô.
Dương Ái Vân hài lòng nắm tay anh cùng bước đi trên con đường phía trước, giờ phút này không phải ai bảo vệ ai nữa mà là cùng nhau gánh vác, dù trời có sập cũng là hai đôi tay nâng đỡ.
Sầm Cảnh Đông nhìn hai người phía trước trong lòng có chút hâm mộ, lúc này bà Minh cũng đi tới đón cậu đến chỗ bà Nhung.
Chẳng biết lấy đâu ra dũng khí cậu lớn tiếng gọi: “Anh hai, chị dâu.”
Hai người ở phía trước đang đi nghe thấy tiếng kêu thì dừng lại, Dương Ái Vân nhìn thiếu niên nghi hoặc: “Có chuyện gì à?”
Sầm Cảnh Đông vội vàng đi tới nói: “Em cũng muốn gặp ông.”
“Nhị thiếu gia, phu nhân đang chờ cậu đấy, chúng ta mau đi thôi đừng để phu nhân tức giận.” Bà Minh không ngờ nhị thiếu gia ngoan ngoãn nghe lời lại muốn tìm đến gia chủ, bà ta nhanh chóng đi đến bắt lấy tay cậu.
Sầm Cảnh Đông không để bà ta như ý mà vằng tay ra dõng dạc nói: “Tôi không đi theo bà đâu.”
“Nhị thiếu gia, cậu thật không ngoan, muốn phu nhân trách phạt sao?” Bà Minh sa sầm mặt mày.
Sầm Cảnh Đông mím môi, không thể không nói thâm tâm vẫn sợ mẹ mình. Bà Minh nhìn thái độ của cậu nhân cơ hội muốn lôi kéo người đi: “Nhị thiếu gia, tốt hơn hết là chúng ta mau đi thôi, không nên để phu nhân chờ lâu.”
Chút dũng khí cuối cùng không còn, cậu không phản kháng nhưng lại không cam tâm, cậu biết mẹ chắc chắn sẽ bắt mình đi đến bữa cơm kia, cậu không muốn.
Trong lúc Sầm Cảnh Đông bất cam khổ sở thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Khoan đã.”
Bà Minh quay đầu lại, mặt mày khó chịu hỏi: “Đại thiếu gia muốn gì?”
Thái độ của bà ta có chút khinh khỉnh hoàn toàn không để Sầm Cảnh Đình vào mắt, anh cũng không quan tâm thái độ của bà ta mà nói: “Cảnh Đông, lại đây.”
Sầm Cảnh Đông không ngờ anh trai lại gọi mình, cậu kích động đến nỗi muốn nhảy cẫng lên đi đến chỗ anh. Thế nhưng bàn tay lại bị bà Minh nắm chặt.
“Nhị thiếu gia, cậu muốn làm gì?” Âm điệu của bà ta không tốt.
“Tôi đến chỗ anh tôi, bà bỏ tay ra.” Sầm Cảnh Đông tức giận nói, lại không biết lấy đâu ra sức mạnh đẩy bà ta ra chạy nhanh đến chỗ Sầm Cảnh Đình.
“Cậu…” Bà Minh loạng choạng mấy bước muốn té, hai mắt không thể tin nhìn thiếu niên.
Bên này Sầm Cảnh Đình trầm giọng nói: “Đi thôi.”
Ba người chuẩn bị bước đi thì bà Minh hét lên: “Không được đi.”
“Đại thiếu gia, chuyện của nhị thiếu gia cậu đừng có chen vào, cậu cũng biết tính của phu nhân rồi đấy, đừng để mẹ cậu phải tức giận chứ.” Bà Minh nhấn mạnh từng chữ như cảnh cáo người ta.
Sầm Cảnh Đình lạnh mặt, nói một câu: “Bà chỉ là một người hầu.”
“Cậu, cậu nói vậy là ý gì?” Bà Minh bị nói là người hầu lập tức xanh mặt.
Sầm Cảnh Đình chẳng thèm nói thêm, Dương Ái Vân cười lạnh bảo: “Ý của Đình là bà không có tư cách xen vào chuyện nhà họ Sầm. Làm người hầu thì cho ra dáng người hầu, đừng có chuyện gì cũng tọc mạch, như vậy bà không thể làm ở đây lâu đâu.”
“Cô, cô là gì mà dám nói như vậy với tôi?” Bà Minh phẫn hận nhìn cô.
Không để Dương Ái Vân phản bác Sầm Cảnh Đình lên tiếng: “Cô ấy là đại thiếu phu nhân của nhà họ Sầm, bà Minh, ăn nói cho cẩn thận, nếu không muốn bị sa thải thì làm tốt bổn phận của mình là được.”
Bà ta đơ người tại chỗ, toàn thân rét lạnh, không nghĩ tới Sầm Cảnh Đình lại lên tiếng giáo huấn mình, nhất thời bà ta chưa thể bình tĩnh lại.
Ba người bên này mặc kệ con người này một đường đi đến chỗ ông Sầm.
Ông không nghĩ mình chỉ gọi một mình Sầm Cảnh Đình mà ba người cùng đến, Dương Ái Vân cũng thôi đi Sầm Cảnh Đông cũng đến là có chuyện gì?
Chính vì thế ánh mắt của ông không khỏi rơi vào người Sầm Cảnh Đông: “Cháu có chuyện gì sao?”
“Vâng, thưa ông.” Đứng trước mặt ông nội Sầm Cảnh Đông không nhịn được căng thẳng.
“Vậy cháu nói trước đi.” Ông Sầm ngồi ghế chính vị chống tay lên cây gậy gỗ của mình bảo.
Bên này Sầm Cảnh Đình lại đỡ Dương Ái Vân ngồi xuống ghế, cô đang mang thai không thể đứng lâu được.
Sầm Cảnh Đông nghe ông hỏi thì lấy can đảm nói ra sự tình: “Mẹ cháu muốn cháu lấy con gái của giám đốc Hàng, cháu, cháu không muốn, mong ông có thể ra mặt giúp cháu.”
“Kết thân với nhà họ Lâm, hừm, chị Nhung giỏi thật.” Sắc mặt ông sa sầm thấy rõ, giọng điệu cũng thay đổi nhưng không nghe ra giận dữ, lại bảo: “Ông Từ, gọi người đến đây cho tôi.”
“Vâng, ông chủ.”
Rất nhanh bà Nhung đã có mặt trong phòng, nhìn con trai lẫn con dâu biểu tình của bà ta vô cùng khó coi nhưng trước mặt ông Sầm vẫn phải lễ phép.
“Ba, con đến rồi, ba có chuyện gì gọi con sao?”
“Chị Nhung, chị càng ngày càng phách lối nhỉ?” Ông Sầm lạnh giọng nói một câu không đầu không đuôi làm bà Nhung hơi rén.
“Ba nói gì con không hiểu, con dâu sao dám phách lối trước mặt ba.”
“Không dám, vậy mà chị còn dám sau lưng tôi tác hợp cho Cảnh Đông với con gái nhà họ Lâm, chị Nhung, chị có tính toán gì đây?” Ông Sầm lạnh lùng hỏi.
Bà Nhung toát cả mồ hôi, nghe bà Minh báo con trai đi đến đây bà không nghĩ nó lại trực tiếp cáo trạng, ánh mắt không khỏi trừng đưa con trai mà mình yêu thương.
Sầm Cảnh Đông sợ hãi ánh mắt này của mẹ mình nên theo bản năng rụt người lại, Dương Ái Vân nhìn thấy cảnh này không biết phải nói gì, làm mẹ mà để con mình sơ như thế thì không biết đây là người mẹ thế nào?
Lúc này bà Nhung giải thích: “Thưa ba, không biết Cảnh Đông đã nói gì với ba nhưng chỉ là hiểu nhầm thôi ạ, con chỉ muốn thằng bé có thêm bạn bè nên mới để nó đi gặp gỡ làm quen con gái nhà họ Lâm, chứ nào có ý định kết thân.”
“Thêm bạn bè à! Chị Nhung, tôi sống hơn nửa đời người rồi chị thấy tôi không thể phân biệt lời thật lời giả sao? Những lần trước tôi coi như không nghe không thấy để chị có một cơ hội nhìn nhận bản thân, nhưng chị càng ngày càng khiến tôi thất vọng hơn.” Có vẻ như lần này ông Sầm tức giận không nhẹ.
“Chị không cần phải nói cái gì, hôn nhân của Cảnh Đông không phải chị muốn là được, bây giờ thằng bé đang đi học cứ để nó học đi, hai ba năm sau lại tính, chị nghe hiểu ý tôi chứ?” Ông Sầm không muốn nói nhiều với đứa con dâu này nên đưa ra quyết định.
Bà Nhung làm gì có cơ hội từ chối bèn thuận ý: “Vâng, thưa ba.”
Sầm Cảnh Đông vui mừng lại thở phào nhẹ nhõm, bà Nhung tưởng hết chuyện muốn rời đi thì ông Sầm lại bảo: “Tôi bảo chị tra chuyện của Cảnh Đình chị tra thế nào rồi?”
“Dạ thưa ba, con đã tìm ra kẻ đứng sau hại Cảnh Đình rồi.” Bà Nhung trả lời.
Ông Sầm nghiêm túc hỏi: “Là ai?”
Mà bên này Sầm Cảnh Đình nghe bà ta nói cũng không khỏi ngưng thần, anh cũng muốn biết mẹ mình tra ra được cái gì. Mà điều không ngờ là ông nội lại để bà ấy tra chuyện này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT