Lúc môi Lê Nhất kề sát qua, trái tim Kiều Mộ Dương giống như rơi vào trong đống bùn sau cơn mưa. Lúc này anh mới biết, hoá ra chuyện hôn môi này, xúc cảm giữa chủ động và bị động vậy mà lại khác nhau.
Anh tưởng cô căn bản không biết, bằng không thì lúc anh hôn cô lần trước, cô không thể thờ ơ. Nhưng anh không ngờ cô không chỉ biết, cảm giác tiết tấu cũng giống như một tay lão luyện.
Một mặt muốn trầm luân, một mặt lại ép buộc bản thân tỉnh táo. Hơi thở ngọt ngào nảy sinh bị chặn đứng.
Anh nâng mặt cô lên, hỏi: "Rốt cuộc ai mới là tuyển thủ thiên phú đây?"
Đôi mắt Lê Nhất hoá thành hồ nước trong suốt, mặt không đỏ tim không đập nói: "Em không phải tuyển thủ thiên phú, nhưng em biết cách theo đuổi hiệu suất và chất lượng giống như anh. Nếu còn phải bắt đầu từ kéo bàn tay, tiến triển của mối tình này cũng không tránh khỏi quá chậm. Nếu như không phải xa cách tám năm, những chuyện này chúng ta đã sớm..."
Kiều Mộ Dương bắt được ánh mắt trốn tránh của cô, muốn nghe cô nói tiếp phần sau của câu nói này.
Cuối cùng Lê Nhất không nói ra. Cái người này đứng quá thẳng làm cô kiễng chân hơi mệt, sau khi thả lỏng thế đứng bèn nhắc anh: "Anh không thể cúi đầu khom lưng xuống một chút được sao?"
Kiều Mộ Dương khẽ ồ một tiếng, hỏi cô: "Giữa người yêu mới có thể làm những chuyện này, hai chúng ta là gì? Anh nói đồng ý với em rồi sao?"
Lê Nhất không ngờ vào thời khắc mấu chốt cái người này vẫn không bỏ được sự giận dỗi của anh, nhạt nhẽo "ồ" một tiếng nói: "Vậy anh xem như ban nãy em chiếm tiện nghi của anh đi." Nói xong xoay người đi ra khỏi phòng tắm.
Kết quả cô mới vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm, người đã bị kéo trở lại. Kiều Mộ Dương ôm cô lên đặt trên bồn rửa mặt, khom lưng khiến cho hai gương mặt ngang nhau.
Hai đôi mắt đồng thời dâng lên cảm xúc vẩn đục không rõ, thế giới tĩnh lặng như vậy, ai cũng không nói lời nào. Đầu tiên là trán kề trán, sau đó là chóp mũi, bàn tay Kiều Mộ Dương nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu và sườn mặt Lê Nhất.
Anh hôn đôi mắt cô rồi lại hôn má, cuối cùng mới nâng cằm cô lên, sau hai giây nhìn cô trong cơn mơ màng bắt đầu mãnh liệt cướp đi hơi thở của cô.
Không còn là sự thăm dò chuồn chuồn lướt nước nữa, cũng rũ bỏ sự dịu dàng thân sĩ. Có chút sự thành thạo thân mật, không liên quan đến kinh nghiệm mà hoàn toàn là bản năng cảm xúc.
Lê Nhất cảm thấy bản thân rơi vào trong đầm lầy màu hồng phấn, Kiều Mộ Dương là khúc gỗ trôi nổi duy nhất của cô.
Hai đứa trẻ lý trí, tám năm trước đều kiềm chế, đều bảo thủ không chịu thay đổi. Thiếu niên hôn trộm gò má của cô gái lần đó mà lỗ tai đỏ suốt cả đêm. Cô gái giả vờ ngủ dựa vào bả vai của thiếu niên, còn phải lặng lẽ đuổi theo xin lỗi.
Cuối cùng bước vào thế giới của người trưởng thành, vận mệnh quấy phá, đối phương trở thành một phần ký ức thanh xuân không thể chạm tới. Nhưng ngoài đối phương ra, bất cứ ai cũng không được, chỉ có hơi thở của đối phương trong ký ức mới có thể đi vào đầu, vào trong tim.
Cứ như vậy, nhớ thương tám năm.
Xúc cảm ấm áp triền miên không ngừng tăng lên, trong giây phút khó kiểm soát, Kiều Mộ Dương ôm Lê Nhất đi ra khỏi phòng tắm.
Đầu Lê Nhất rơi vào trong sự mềm mại, cô mới vừa định kéo một chút lý trí quay về thì Kiều Mộ Dương đè ở trên người cô: "Nếu không phải xa cách tám năm, rất nhiều chuyện chúng ta đã thông thạo."
"Cho nên?" Giọng của Lê Nhất rất nhỏ có hơi khàn, cô dùng đầu ngón tay chạm vào đôi mắt của người đàn ông.
Không có câu trả lời.
Hôn là trả lời, tiến công là trả lời, đoạt lấy là trả lời, tình yêu vô hạn là trả lời.
Chuyện này trong tưởng tượng của Lê Nhất hẳn là giống như lột kén lần đầu tiên, nhưng Kiều Mộ Dương đã phá vỡ sự tưởng tượng của cô.
Cô tưởng anh sẽ dịu dàng, thân sĩ nhưng ngoại trừ giữ sự nhẫn nại ra còn lại, đều hết sức phản nghịch.
Mối tình đầu của người thông minh, để sự tỉnh táo lại cho thời niên thiếu, dùng sự nhiệt tình ở độ tuổi có thể kiểm soát được. Kiều Mộ Dương giống như thuỷ triều đầu xuân, dùng hết sức càn quét thế giới của Lê Nhất.
Bọn họ từng dùng chung một bàn học, cùng nhau nghiên cứu đề Vật lý khó nhằn kia, sự nhiệt tình đó được dùng cho hôm nay, cơ thể của cả hai còn tiến công chiếm đóng tốt hơn đề Vật lý hồi đó.
Bọn họ có cách giải đề khác nhau, Lê Nhất am hiểu phân tích, Kiều Mộ Dương am hiểu sáng tạo. Bản năng không cần học tập, người trưởng thành không cần câu nệ.
Sau khi không còn chướng ngại nữa, Kiều Mộ Dương muốn thử cách giải đề bèn bày ra sự phong độ cuối cùng, hỏi Lê Nhất cũng biết cách giải nhưng chưa tỏ thái độ: "Có thể không em?"
Lê Nhất chuyển từ phòng sang tấn công, làn da trắng sáng ở trước mặt anh, nhìn anh, muốn anh nhìn cô.
"Đương nhiên có thể."
"............"
"Nhưng em muốn thắng một lần." Cô kiên trì.
Nhưng anh lại phản đối: "Để lần sau đi, lần sau anh nhất định sẽ cho em cơ hội."
Lần này, để anh thành người phụ trách.
Lần đầu tiên của chúng ta, lần đầu tiên trân quý, hãy để anh dẫn dắt.
Để anh học cách yêu em trước.
.............
Dài lâu mà ý nghĩa, khắc sâu bao phủ trúc trắc. Không khó khăn như trong tưởng tượng mà tuyệt vời hơn so với suy nghĩ. Là sự an ổn khi bị sóng nhiệt làm cho rùng mình sau khi trái tim run lên, là sự thoả mãn tinh thần lớn nhất mà từng nhận được.
Lúc lắng lại ngắn ngủi, Kiều Mộ Dương lại hỏi Lê Nhất một lần nữa: "Bây giờ chúng ta là gì?"
Lê Nhất không thích nghi lễ như anh, khàn tiếng không muốn trả lời.
Có điều, cô bằng lòng dùng hành động cho anh danh phận.
Sau này mỗi khi Lê Nhất nhớ lại tối nay, sự rung động chảy trong cơ thể vẫn kéo dài không ngừng.
Người đàn ông trưởng thành dùng ý chí của thiếu niên để hoàn thành sự trưởng thành của tình yêu với cô gái yêu dấu của mình.
Cô gái dũng cảm và gan dạ, cô dùng tình yêu sâu sắc của mình vào thời gian chồng chéo để lấp đầy trái tim của thiếu niên.
"Kiều Mộ Dương, tối nay anh có thể ngủ một giấc ngon rồi."
"Cảm ơn em."
"Đừng khách sáo."
-
Lúc Lê Nhất tỉnh dậy, Kiều Mộ Dương không ở trong phòng.
Cô định thần lại, nhìn quần áo lộn xộn và chiếc hộp vuông nhỏ bên trong đã mất đi hai ba thứ đồ dùng ở xung quanh, như thể từ một giấc mơ viển vông trở về hiện thực.
Kiều Mộ Dương đang gọi điện thoại ở ban công, sau khi nghe thấy anh không có ý đè thấp giọng, Lê Nhất mặc quần áo đi đến trước cửa sổ sát đất, muốn chào anh một tiếng.
Vừa đến gần, nghe thấy hình như anh đang tranh cãi chuyện gì đó với đối phương.
Lê Nhất vô tình nghe trộm, cô ngồi trước bàn, dùng mắt tính của anh xem email công việc của mình.
Năm phút trước Eden mới gửi email cho cô, muốn cô tiếp tục theo dự án của Kiều Mộ Dương, cũng lấy thân phận đại diện phía tư bản tham gia vào hệ thống dự án trong tương lai.
Lê Nhất khó hiểu định tìm điện thoại gọi cho Eden, lúc này mới nhận ra điện thoại đã hết pin từ lâu. Cô ngồi mép giường, muốn đợi Kiều Mộ Dương gọi cuộc gọi này xong mượn anh cục sạc, kết quả cuộc gọi này của anh kéo dài đến hơn nửa tiếng.
Lúc Kiều Mộ Dương quay vào phòng nhìn thấy Lê Nhất đang xử lý công việc ở máy tính của anh.
"Chào buổi sáng." Lê Nhất hình thức hoá chào anh một tiếng.
Kiều Mộ Dương tựa vào mép bàn trống, cúi đầu nhìn mặt cô, "Sức lực em còn rất tốt."
Lê Nhất nâng mắt, nghiêng đầu cười: "Đó là, người mệt cũng không phải em."
Kiều Mộ Dương quay mặt đi cũng cười.
Nắng sớm rọi vào chiếu lên mặt người đàn ông, nụ cười của anh nhạt nhưng toát lên sự dễ chịu, gương mặt tươi tắn sau khi trưởng thành.
Lê Nhất đứng lên nâng mặt anh, hôn lên khoé môi anh, hỏi: "Ngủ ngon không anh?"
Kiều Mộ Dương hơi mê man nhìn cô gái trước mắt, sau khi phóng thích bản tính, cô quả nhiên nhiệt tình gấp bội. Anh làm sao cũng không thể nào nhập cô vào cô bạn học xuất sắc có tính cách hơi lạnh hồi đó được.
Cô tiên cứ vậy mà hạ phàm.
Tất cả là nhờ anh.
Nhưng anh, ba đời có phúc.
"Ngủ rất ngon, từ nay về sau, chúng ta cứ thực hiện cách đi vào giấc ngủ như vậy đi."
Giọng điệu anh nói câu nói này tựa như đang nói với cô "cách nghĩ rất đúng, đề cùng dạng đều có thể thử như vậy."
Lê Nhất thuận thế phân cao thấp với anh: "Vậy bây giờ chúng ta là gì?"
Kiều Mộ Dương gạt bỏ, anh không nói, anh còn đang đợi lời thông báo chính thức của cô.
Đương nhiên, trước khi anh đợi được, anh phải thông báo trước.
Năm phút sau, anh – cái người vạn năm không đăng gì lên vòng bạn bè – quyết định đập tan sự kiêu ngạo. Anh đăng tấm ảnh duy nhất của anh chụp cùng với Lê Nhất lúc chụp bảng vàng vào tám năm trước.
Bọn họ mặc đồng phục, anh ôm cô gái, cả hai đều thích nhau nhưng không nói ra lời, vẫn luôn thầm rung động.
Caption của anh là —— Mối tình đầu của tôi.
Lê Nhất nhìn thấy bài đăng này là chuyện của một tiếng sau, trong nhóm nổ tung nên cô mới biết được. Phí Nhã, Cao Phi và Thiệu Tinh Tuyền không hẹn mà cùng chụp ảnh màn hình gửi vào trong nhóm.
Cao Phi: [Moá! Cái quái gì đây!]
Thiệu Tinh Tuyền: [Huhuhuhuhu vậy mà tớ đã từng mắt mù, tớ phải mời Phí Nhã ăn cơm một tháng!!]
Phí Nhã: [Tớ khóc một chút trước, lúc cô tiên và Tiểu Kiều kết hôn tìm phù dâu, phải nhớ mời tớ trước đấy nha.]
Lê Nhất đưa lịch sử cuộc nói chuyện này cho Kiều Mộ Dương xem, hỏi anh: "Đây xem như là anh đang tỏ tình với em?"
"Không tính." Kiều Mộ Dương nói xong bèn lấy một cái hộp nhỏ trong ngăn kéo ra.
Đây là đồ kỷ niệm lúc sắp chia tay Lê Nhất tặng anh năm đó, là di vật của mẹ cô để lại cho cô, một mặt dây chuyền ngọc bích tượng trưng cho bình an, vui vẻ.
"Cái này em cất kỹ đi."
Xem như vật về chủ cũ. Món quà này quý giá như vậy, nếu đã không xa cách thì không cần tặng lại.
Sau đó, Kiều Mộ Dương lại lấy một cái hộp khác trong ngăn kéo ra, anh lấy đồ bên trong đặt đến trước mặt Lê Nhất.
Lê Nhất cúi đầu nhìn, đây là dây buộc tóc được khảm kim cương.
"Lê Nhất, lần xa cách ấy, anh nói em buộc tóc hay không buộc đều đẹp, là anh nói dối. Mặc dù em thế nào cũng đều đẹp, nhưng trong lòng anh, anh vẫn thích nhìn em buộc tóc đuôi ngựa hơn."
Lê Nhất không nói nên lời.
"Lê Nhất, anh thích em, ba chữ này nói thay cho Kiều Mộ Dương tuổi mười bảy." Người đàn ông cười cười, lại nói: "Lê Nhất, anh yêu em, đây là lời tỏ tình của Kiều Mộ Dương năm hai mươi lăm tuổi dành cho Lê Nhất của mọi lứa tuổi."
Lê Nhất vẫn nói không nên lời, đành phải ôm lấy anh, khiến anh cảm nhận được nhịp tim của mình.
"Thực ra còn có một câu, anh cảm thấy cũng rất quan trọng." Cái người này vậy mà nói không dứt.
"Nói đi anh."
"Mấy năm Minh Thành chọn hoa khôi, nghe nói em không được bầu là bởi vì dáng người không đủ... ha, mấy đứa con trai ở Minh Thành quả nhiên không phân biệt hàng tốt xấu." Kiều Mộ Dương dừng một chút, bồi thêm một câu: "Chuyển trường đến Minh Thành, là quyết định sáng suốt nhất mà anh đã làm."
Lê Nhất vừa bực mình vừa buồn cười nhéo tai anh: "Kiều Mộ Dương, anh trẻ con quá đi."
-
Hôm Nghi Tin và đoàn đội của Kiều Mộ Dương chính thức ký thoả thuận hợp tác, Lê Nhất mới biết được nguyên nhân Eden muốn cô tiếp tục tham gia dự án này.
Bởi vì, Kiều Mộ Dương từ bỏ cơ hội tìm kiếm danh lợi, anh đưa chức vụ người chủ đạo dự án cho Lục Tự.
Mới đầu Lục Tự không đồng ý, sau đó là Kiều Mộ Dương kiên nhẫn thuyết phục anh ta.
Kiều Mộ Dương nói với Lục Tự: "Tôi muốn để Lê Nhất tham gia toàn bộ quá trình, là muốn cô ấy nhìn thấy sự trưởng thành của tôi trong tám năm chúng tôi bỏ lỡ. Mấy năm nay, tất cả sức lực của tôi đều đổ vào dự án này, tích từng chút một, cô ấy nhất định đều muốn biết rõ. Tôi không nghĩ ra được cách tốt hơn để bù đắp tám năm thiếu sót này của chúng tôi. Hơn nữa, tôi cũng muốn để cô ấy biết, tôi đã đủ năng lực che mưa chắn gió cho cô ấy, từ nay về sau, cô ấy sẽ không còn có thể dùng bất cứ cách gì để đẩy tôi ra xa được nữa."
Từ bỏ thân phận vẻ vang này, cũng không có nghĩa anh sẽ vứt bỏ tác phẩm của mình. Anh sẽ hăng hái mãnh liệt hơn vào trong nghiên cứu kỹ thuật, anh còn muốn để cho giấc mộng của mình đến bầu trời rộng lớn hơn.
Sau khi Lê Nhất hiểu rõ toàn bộ chuyện bèn cố ý hỏi anh: "Vậy tiền vẫn sẽ vào túi của anh chứ?"
Kiều Mộ Dương lắc lắc đầu, trả lời cô: "Anh không có tiền, sau này, Kiều Mộ Dương cái người đàn ông này sẽ rất nghèo, bởi vì tất cả tiền của anh ấy đều thuộc về Lê Nhất."
"Được rồi." Lê Nhất vỗ anh khôn khéo như vậy, "Vậy em nhất định phải cố gắng hơn nữa, coi như là giúp bản thân mình kiếm được nhiều tiền hơn. Ngoài ra, em cũng muốn cho anh xem tiến bộ của em trong suốt tám năm nay. Kiều Mộ Dương, em cũng không phải là kẻ mê tiền chỉ biết lén bán hobby của anh."
-
Đó là một ngày nào đó của nửa năm sau, bọn họ có được ngôi nhà mới của mình ở gần Trung học Minh Thành.
Hôm đó, Lê Nhất giúp Kiều Mộ Dương chuyển nhà.
Trong số đồ cũ của Kiều Mộ Dương có một thùng các-tông ố vàng, anh nói trong đó có những bức thư mà Kiều Mộ Dương thời học sinh nhận được.
Kiều Mộ Dương nhớ đến cô gái giấu tên viết thư cho anh vào những năm đó, anh đã đọc mấy bức thư lúc mới đầu, lạc khoản rất khác biệt, cô gái tự xưng bản thân là bạn gái tương lai của anh.
Sau đó anh thích Lê Nhất nên không đọc thư mà cô gái ấy gửi nữa. Cô gái cũng chưa bao giờ để địa chỉ, khiến anh cũng không biết người gửi là ai, không thể trả thư lại.
Thư gửi từng bức một, trong mấy năm ngắn ngủi đã tròn đầy 100 bức.
Sau khi anh ra nước ngoài, nhiệm vụ nhận thư liền rơi xuống đầu Kiều Tụng Văn, nhưng sau lá thư thứ 100, cô gái đã im bặt. Sau đó nữa, anh bị năm tháng du học cực khổ bao vây, dần dần quên mất chuyện này.
Lúc Lê Nhất sắp xếp lại đồ cho anh, anh bỗng nhiên nhớ lại khúc chuyện này, xem như câu chuyện kể cho Lê Nhất nghe, lại thuận miệng hỏi cô: "Lúc em học cấp 3 có từng viết thư tình cho bạn nam mình thích không?"
Lê Nhất trả lời quả quyết: "Có."
Kiều Mộ Dương nhớ lại quá khứ, chắc chắn là bản thân mình thích cô trước, lại nghĩ, bản thân chưa bao giờ nhận được thư cô viết, vậy chỉ có một kết luận —— Mối tình đầu của cô không phải là anh.
Cái người ngoài lạnh trong nóng này quả thực không thể chấp nhận được chân tướng này, nhưng ngại thể diện nên không thể hỏi đến cùng được, vì thế sa vào buồn rầu.
Tối hôm đó, Lê Nhất quay về Bắc Kinh báo cáo công việc nên hai người tách ra. Sáng hôm sau, Kiều Mộ Dương được mời bay đến trường đại học nào đó ở Thượng Hải tham gia diễn thuyết, cơ hội bọn họ nói chuyện cứ vậy mà bị đẩy đến về sau.
Không ở cùng nhau, trái lại khiến cho nội tâm người đang ghen nào đó có hơi hoà hoãn, nhưng đến ngày thứ ba, Kiều Mộ Dương thật sự không nhịn được nữa, trái lo phải nghĩ mua vé máy bay bay đến Bắc Kinh.
Lê Nhất ra sân bay đón anh, anh lạnh mặt, không hôn môi cũng không có ôm.
Đợi đến khi xe chạy tốc độ cao, rốt cuộc người nào đó dựa lên cửa kính xe giả bộ hỏi: "Thư của em rốt cuộc là viết cho ai vậy? Tổng cộng viết bao nhiêu bức?"
Lê Nhất nghĩ nghĩ, chỉ trả lời câu hỏi phía sau: "101 bức."
Làm sao lại nhiều hơn bản thân mình nhận được một bức, Kiều Mộ Dương lập tức hiểu ý, hoá ra là người thích ghen không chỉ có mỗi mình anh, trong lòng đắc ý cô đang ghen vì mình nên quẳng chuyện thư tình này ra sau đầu.
Nhưng anh không ngờ, sáng hôm sau, sau khi anh tỉnh dậy trên giường Lê Nhất thì có một bức thư với bốn góc được khắc ở bên gối.
Trong lòng anh chấn động, cách gấp này vậy mà giống y chang với những lá thư mà cô gái kia viết cho anh. Anh lập tức mở ra, chữ viết bên trên cũng giống y như đúc với những lá thư giấu tên kia.
Lúc này anh mới hiểu được, tình yêu của cô gái năm đó còn sớm hơn anh. Nhưng tình yêu của cô, cẩn thận dè dặt đến mức cần che giấu chữ viết của mình.
Nội dung của bức thư là ——
"Gửi bạn trai Kiều Mộ Dương thân yêu của em:
Em thích anh, từ đầu đến cuối, nghiêm túc nhát gan.
—— Lê Nhất, bạn gái hiện tại của anh."
Kiều Mộ Dương rời giường đi đến phòng khách, Lê Nhất đang cho mèo quýt của cô ăn, anh ôm lấy cô từ phía sau: "Bạn gái giấu tên của anh, hoá ra là em."
May mà, bạn gái hiện tại và tương lai của anh, cũng là em.
Lê Nhất quay đầu lại hôn lên má anh: "Thích thông báo này không anh?"
"Cũng không tệ lắm."
"Nói nghiêm túc."
"Cảm ơn em."
"Đừng khách sáo."
Bài hát《You belong to me》vang lên từ loa trong phòng khách, là giọng hát của thiếu niên Kiều Mộ Dương.
Ngày đó, Lê Nhất vừa gặp đã yêu với thiếu niên của cô.
Nhiều năm sau, Kiều Mộ Dương quyết chí thề không đổi với cô gái của anh.
-
14/02/23
Tạm biệt Lê Nhất, Kiều Mộ Dương 💙
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT