Sáng hôm sau, Trương Nguyệt vẫn như ngày thường đúng giờ thức dậy, thay quần áo rồi đến công ty. Lúc đi ngang qua phòng khách nhìn thấy Hứa Mộng cũng không thèm quăng cho cô một ánh mắt mà đi mất.

Hứa Mộng ngây ra: "Thật sự là giận rồi?"

Trương Nguyệt ngồi trên xe, tay đặt trên vô lăng, cũng không có lập tức khởi động mà ngồi đó suy nghĩ xa xôi. Sao chị ấy có thể quá đáng như vậy? Cô đưa tay sờ sờ môi, dư vị và mùi hương của Hứa Mộng dường như vẫn còn sót lại. Tai Trương Nguyệt bỗng chốc đỏ lên, hình như cũng không tệ. Nhưng mà cũng không thể dễ dàng để Hứa Mộng đắc ý. Trương Nguyệt hiểu rõ lòng mình cũng không có nghĩa là có thể thỏa thuận, nhất là khi nhìn thấy Hứa Mộng lại nghĩ đến Hứa Giai, chuyện này thực sự rất đau đầu.

Trương Nguyệt lắc đầu một cái để những suy nghĩ kia văng ra khỏi đầu, sau đó khởi động xe đến công ty. Cô còn đang bận rộn muốn chết, tạm thời để Hứa Mộng qua một bên.



Sau khi trở về từ resort được mấy ngày, ảnh chụp của hai người Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm cũng nhanh chóng được gửi đến. Đương nhiên là đã được đóng khung kỹ lưỡng theo yêu cầu của Ngạn Bách Hàm, file mềm cũng đã được gửi qua email.

Ngạn Bách Hàm không đi làm mà cố tình ở nhà để treo mấy tấm ảnh kia lên, tất nhiên Tần Hàm Yên cũng không thể vắng mặt.

"Hàm Yên, chị thích tấm nào?" Ngạn Bách Hàm hào hứng hỏi.

Tần Hàm Yên ngắm nghía một lát, vô cùng cẩn thận lựa chọn: "Là tấm này, em cười rất xinh đẹp."

Tần Hàm Yên chọn chính là tấm ảnh Ngạn Bách Hàm ôm chặt lấy cô nở nụ cười rạng rỡ. Ngạn Bách Hàm cũng gật đầu: "Vậy thì chọn tấm này, nhưng mà những tấm còn lại em cũng muốn treo lên. Chị xem, mấy tấm ảnh khiêu vũ dưới trăng này cũng rất có ý vị."

Đương nhiên Tần Hàm Yên cũng không có ý kiến gì, nàng muốn treo bao nhiêu cứ cho nàng treo, miễn nàng thấy vui là được.

Cả hai không nhờ người khác mà tự tay treo từng tấm ảnh lên, những khung ảnh nhỏ thì đặt trên tủ đầu giường, bàn trang điểm và cả phòng khách.

Sau khi xong việc, Ngạn Bách Hàm dựa vào vai Tần Hàm Yên ngồi ở phòng khách, cũng tiện tay download mấy tấm ảnh về đổi ảnh đại diện weibo và wechat.

Nhìn ngắm thành quả của mình, Ngạn Bách Hàm rất hài lòng, còn khoe với Tần Hàm Yên bên cạnh. Tần Hàm Yên thấy nàng hào hứng như thế cũng tiện tay lấy điện thoại của bản thân đổi ảnh đại diện đôi với Ngạn Bách Hàm.

"Hôm nay muốn ăn gì? "Tần Hàm Yên hỏi, lâu rồi cô cũng không xuống bếp, nhân dịp hôm nay ở nhà muốn bồi bổ cho Ngạn Bách Hàm một chút.

"Hôm nay chị lại cho má Lưu nghỉ rồi à?"

Tần Hàm Yên gật đầu: "Muốn tự tay nấu cho em ăn."

Ngạn Bách Hàm suy nghĩ một chút, sau đó nói với Tần Hàm Yên: "Vậy thì ăn lẩu đi. Trưa nay chúng ta ra ngoài ăn tạm thứ gì đó, sau đó cùng nhau đi siêu thị mua đồ về nấu lẩu. Chị thấy được không?"

Tần Hàm Yên không có ý kiến.

Hai người cùng nhau thay đồ sau đó lái xe rời khỏi, mà phía sau không biết từ lúc nào đã có một chiếc xe bám theo sau.

Tần Hàm Yên lái xe đưa Ngạn Bách Hàm đi ăn trưa, sau đó cùng nhau đi siêu thị mua nguyên liệu nấu lẩu. Vì chỉ có hai người ăn nên sẽ không mất quá nhiều thời gian, Ngạn Bách Hàm bèn kéo Tần Hàm Yên lại đi đến khu trò chơi.

"Hàm Yên, mau lại cùng em chơi bắn súng." Ngạn Bách Hàm tỏ ra vô cùng hào hứng kéo lấy tay Tần Hàm Yên.

Tần Hàm Yên nhướng mày: "Hình như em rất thích nha?"

"Đương nhiên, chị quên em từng ở trong quân đội à. Môn em giỏi nhất chính là bắn súng. Lần sau có dịp dẫn chị đi trải nghiệm." Ngạn Bách Hàm cho đồng xu vào máy, vừa cười vừa nói với Tần Hàm Yên.

Tần Hàm Yên cảm thấy Ngạn Bách Hàm chính là khiến cô đi đến bất ngờ này đến bất ngờ khác, nếu như vậy cũng không đến lượt cô bảo vệ nàng a.

Chơi hết một buổi chiều, cuối cùng hai người cũng chịu rời khỏi khu trò chơi mà đi mua thức ăn. Về đến nhà cũng đã hơn 6 giờ.

Tần Hàm Yên để Ngạn Bách Hàm đi tắm trước, cô nói tắm trước khi ăn sẽ tốt cho cơ thể hơn. Bản thân thì liên tục bận bịu dưới bếp. Mãi đến khi Ngạn Bách Hàm tắm xong bước ra, Tần Hàm Yên đã làm xong hơn phân nửa.

Ngạn Bách Hàm định phụ giúp, Tần Hàm Yên lại ấn nàng trở lại phòng khách: "Em mới tắm xong, cứ ngồi nghỉ đợi chị."

Ngạn Bách Hàm cũng không miễn cưỡng sự mà rất hưởng thụ sự săn sóc này, nàng gật đầu, sau đó vừa xem tivi vừa từ từ thưởng thức một ít trái cây trên bàn.

Thêm 20 phút nữa trôi qua, cuối cùng Tần Hàm Yên cũng đã làm xong mọi thứ và gọi nàng vào: "Tiểu Hàm, ngồi xuống."

Ngạn Bách Hàm nhìn nồi lẩu đang bốc khói nghi ngút, dù đã có trái cây lót dạ nhưng cũng không khỏi chảy nước miếng.

Tần Hàm Yên đang cho nguyên liệu vào nồi, Ngạn Bách Hàm cũng lấy ít rau cho vào: "Lâu rồi mới được ăn lẩu."

"Nghe em nói giống như thiếu thốn lắm vậy." Tần Hàm Yên cười cười.

"Cũng không phải, chỉ là từ nhỏ tới lớn em được dạy dỗ rất nghiêm khắc. Chị đừng thấy ba em như vậy, thật ra rất khó tính a, lẩu cũng không cho em ăn nhiều." Ngạn Bách Hàm vừa bỏ một miếng thịt vào miệng vừa nói.

"Ăn lẩu nhiều không tốt cho tiêu hóa, ba em làm vậy là đúng." Tần Hàm Yên nói.

Ngạn Bách Hàm nhìn Tần Hàm Yên bĩu môi, rõ ràng muốn tìm đồng minh, ai dè lại tìm thêm một người quản thúc mình.

Nhưng mà điều này cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng Ngạn Bách Hàm, nàng rất vui vẻ ăn, không sót một thứ gì.

Ăn uống no nê, Tần Hàm Yên lại giành việc dọn dẹp. Ngạn Bách Hàm ôm cái bụng ngồi trên ghế, thỉnh thoảng lại chọc ghẹo Tần Hàm Yên mấy câu.

Tần Hàm Yên nhìn nàng, bất đắc dĩ lắc đầu: "Không cho em ăn nhiều, em cứ ăn nhiều."

"Không phải tại chị nấu quá ngon sao, em không nhịn được cứ muốn ăn." Ngạn Bách Hàm phản bác.

"Đợi chị tắm rửa xong dắt em đi tản bộ."

Ngạn Bách Hàm ngoan ngoãn ngồi đợi Tần Hàm Yên, đợi đến khi người kia một thân thơm phức đi ra, nàng liền bất giác mỉm cười, chạy đến nắm lấy tay Tần Hàm Yên: "Thật thơm."

Tần Hàm Yên điểm điểm chóp mũi Tần Hàm Yên: "Em cũng thơm, mùi lẩu."

Ngạn Bách Hàm bất mãn giậm chân, véo Tần Hàm Yên một cái: "Tần Hàm Yên, chị nói lại xem."

Tần Hàm Yên xoa xoa cánh tay, gương mặt không giấu được vui vẻ: "Không dám, không dám, chị sai rồi."

Ngạn Bách Hàm cuối cùng cũng chịu buông ra, hừ hừ mấy tiếng rồi cất bước đi trước. Tần Hàm Yên nhanh chóng đuổi theo, nắm lấy tay Ngạn Bách Hàm, mười ngón tay đan vào nhau.

Hai người sánh vai rảo bước trong khuôn viên Sơn Hải, gió thổi nhè nhẹ, phong cảnh hữu tình.

Đang cười nói vui vẻ thì trước mặt bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Tần Hàm Yên nhíu mày: "Di Bình? Sao cô lại tới đây?"

Trong bụi rậm cũng bước ra một người cung kính cúi đầu chào Ngạn Bách Hàm: "Tiểu thư, người này đã theo sát xe ngài từ chiều."

Ngạn Bách Hàm hiểu rõ gật đầu, thật ra bên cạnh Ngạn Bách Hàm cách trăm mét vẫn luôn có vệ sĩ, sẽ có những vệ sĩ thân cận được phép ra vào nơi nàng sinh sống. Bọn họ làm việc rất chuyên nghiệp, nếu không có chuyện gì sẽ không gây ra động tĩnh.

Tần Hàm Yên cũng nghe thấy: "Cô theo dõi chúng tôi?"

Hạ Di Bình cũng bất ngờ vì bản thân bị phát hiện nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh: "Hàm Yên, có thể nói chuyện một chút không. Tôi cam đoan không mất quá nhiều thời gian."

Tần Hàm Yên nhìn Ngạn Bách Hàm một cái, như trưng cầu ý kiến. Ngạn Bách Hàm cũng không muốn làm khó liền gật đầu: "Em sang bên kia trước."

Ngạn Bách Hàm đi rồi, Hạ Di Bình mới tiến lại gần Tần Hàm Yên: "Trông cậu rất hạnh phúc?"

Tần Hàm Yên nghe thấy không khỏi nghĩ đến nụ cười của Ngạn Bách Hàm, trong mắt dịu đi mấy phần: "Đúng vậy."

Hạ Di Bình nghiêng mình đón gió: "Còn nhớ lúc trước chúng ta cũng hay đi dạo như vậy, còn đi hết mấy ngõ ngách xung quanh đại học Q."

"Đều là quá khứ." Tần Hàm Yên nói.

Hạ Di Bình nhìn Tần Hàm Yên: "Cậu không nuối tiếc sao?"

Tần Hàm Yên im lặng một lúc, sau đó mới trả lời: "So với việc tiếc nuối quá khứ, tôi càng muốn trân trọng hiện tại."

Hạ Di Bình ngửa mặt, một dòng nước mắt tuôn rơi. Người trước mắt này lúc trước là cô từ bỏ, mà hiện tại thời thế đổi xoay, đến một câu an ủi cũng không muốn cho cô.

"Tần Hàm Yên, cho dù là tôi có lỗi, cậu cũng nên thực hiện lời hứa lúc trước của mình."

Cứ cho là cô đê tiện, Hạ Di Bình cô cũng nên tận dụng chút nhân từ cuối cùng của Tần Hàm Yên.

Tần Hàm Yên hít vào một hơi, đối mặt với Hạ Di Bình: "Được. Tôi cho cô vai diễn kia. Nhưng cô nhớ kỹ, đừng cố gắng phạm vào giới hạn của tôi."

Hạ Di Bình nở nụ cười trào phúng, thật ra cô không hy vọng Tần Hàm Yên sẽ nói ra câu này, nhưng cuối cùng vẫn là như vậy: "Vậy làm phiền cậu rồi."

Hạ Di Bình rời đi, Ngạn Bách Hàm liền xuất hiện nắm lấy tay Tần Hàm Yên, giống như muốn vỗ về an ủi.

Tần Hàm Yên nhìn Ngạn Bách Hàm: "So với việc cậu ấy trở nên như vậy, chị càng mong cậu ấy có thể hiểu rõ bản thân hơn."

"Không sao, chị đã cố gắng hết sức rồi." Ngạn Bách Hàm thâm tình nói.

"Nên đi dạo tiếp thôi, không nên để chuyện này làm ảnh hưởng đến tâm trạng." Tần Hàm Yên trở tay tiếp tục dẫn Ngạn Bách Hàm rảo bước, hai chiếc bóng lồng vào nhau khăng khít không rời.

Hạ Di Bình một mình trở về. Vốn cô cũng không muốn đường đột xuất hiện ở đây. Nhưng nhìn hai người tình tứ cô không thể nào ngăn được cảm xúc trong lòng liền chạy đến đây. Lần trước cô đã nhờ Phương San tìm cách nên thuận lợi vào cửa, cuối cùng lại đổi lấy kết quả này.

Nếu hỏi cam tâm không, Hạ Di Bình cô chính là không cam tâm. Cô lấy điện thoại ra, cuộc gọi nhanh chóng được nối máy: "Tôi là Hạ Di Bình, giúp tôi làm một việc."

Trong mắt Hạ Di Bình lóe lên một tia sáng, nhưng ánh sáng ấy chứa đầy sự căm tức và ghen ghét. Hạ Di Bình cô chính là không muốn Tần Hàm Yên hạnh phúc, cô sẽ phá tan cái hiện tại mà Tần Hàm Yên muốn trân trọng.

- --

Tác giả có lời muốn nói

Mọi người sẽ thích kiểu Tần x Ngạn hay kiểu Trương x Hứa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play