Sau một kỳ nghỉ Tết, người người ùn ùn kéo về Hải Thành tiếp tục đi học, đi làm. Dù đã hết Tết nhưng ngoài đường đèn lồng cùng câu đối và đủ thứ vật trang trí vẫn còn treo khắp nơi. Cuộc sống thường nhật một lần nữa quay về, thế nhưng do một kỳ nghỉ dài đồng loạt cũng kéo theo nhịp độ trì trệ, người ta dường như vẫn còn sống trong cái không khí ăn chơi vui vẻ mấy ngày trước, vẫn chưa có đủ tinh thần cho công việc.
Tần Hàm Yên vừa trở lại Hải Thành, vẫn như mọi năm thu dọn đồ đạc ở ký túc xá sau đó dành thời gian đến Thịnh Thế một chuyến. Lần này không chỉ có Đổng Duyệt mà Diệp Kha Lâm cũng ở đó, hai người phụ nữ vừa nhìn thấy Tần Hàm Yên đã vui vẻ không thôi, càng ngày càng không muốn che giấu sự hài lòng đối với cô học trò này.
"Chào cô Đổng, chào cô Diệp." Tần Hàm Yên lễ phép chào hỏi, rồi cũng tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha.
"Để tôi xem, hình như có chút béo ra nha, mẹ em cũng nuôi thật khéo." Đổng Duyệt có ý trêu đùa, thật ra người như Tần Hàm Yên dù có ăn nhiều đến đâu cũng không thể nào béo ra được, thân hình vẫn rất đúng chuẩn.
Tần Hàm Yên dựa vào vai Đổng Duyệt: "Cô Đổng, cô lại trêu đùa em."
"À, đúng rồi, em có mang ít bánh do mẹ làm, hai cô dùng thử." Tần Hàm Yên vừa nói vừa ngồi dậy mở túi đồ lấy ra một hộp bánh được gói vô cùng cẩn thận.
Diệp Kha Lâm lúc này mới tìm thấy sự tồn tại của mình, quả nhiên những cái bánh tinh xảo trước mắt lập tức thu hút bà: "Hàm Yên, đây là bánh gì a?"
"Bánh hoa sen a, cô Diệp thử một cái đi. Cô Đổng cũng một cái nè." Cô dùng hai tay lấy hai cái bánh đưa về phía hai người.
Trong lúc hai người ăn bánh, Tần Hàm Yên nhanh chân đi pha một ấm trà, vì đây là phòng làm việc nên chỉ có thể dùng trà có sẵn, cũng không thể cất công tỉ mỉ được. Tần Hàm Yên đặt ấm trà xuống, rót cho từng người.
Đổng Duyệt và Diệp Kha Lâm rất ăn ý cầm tách trà nhấp một ngụm, đôi mắt không che giấu niềm vui: "Rất ngon a, nhất là sau khi kết hợp cùng ít trà." Diệp Kha Lâm mở lời, cái này đúng là đúng chuyên môn của bà.
"Đúng vậy, tôi chưa bao giờ ăn món bánh nào ngon như vậy." Đổng Duyệt cũng tấm tắc, tiện tay lại lấy thêm một cái. Tần Hàm Yên cười híp mắt, vẻ mặt ngoan ngoãn ngồi nhìn hai vị trưởng bối.
"Phải rồi Hàm Yên, sau khi tốt nghiệp em có dự định gì không? Nếu ở lại Thịnh Thế, cô có thể để em làm Chủ biên, sau đó từ từ học hỏi, đợi sau khi cô nghỉ hưu, có thể giao lại cho em." Đổng Duyệt nói một tràng, như sợ Tần Hàm Yên chưa nghe hết đã từ chối.
"Nè nè đại Tổng biên, sao bà có thể hạn hẹp như thế. Hàm Yên tốt như thế, tôi nghĩ con bé nên ra nước ngoài tiếp tục phát triển." Không đợi Tần Hàm Yên lên tiếng, Diệp Kha Lâm đã chen vào.
"Ở trong nước thì không phát triển được sao? Thịnh Thế quy mô thế này cũng không thiếu chỗ cho con bé." Đổng Duyệt phản bác.
"Hai cái thân già chôn mình ở đây còn chưa đủ sao? Không lẽ bà muốn suốt đời con bé không thể nhìn thấy ngoài kia rộng lớn thế nào sao?"
Tần Hàm Yên nghe hai vị trưởng bối ai cũng có lý của mình, kẻ tám lạng người nửa cân, cuối cùng đành phải giảng hòa: "Hai cô a, con chỉ mới năm 2 thôi a, như vậy cũng quá sớm a ~"
Hai người nghe vậy mới thu hồi móng vuốt, Đổng Duyệt nở nụ cười dịu dàng với Tần Hàm Yên: "Được rồi a, nhưng có khó khăn gì phải nói với chúng ta."
Lần này Diệp Kha Lâm mới không phản bác: "Đúng vậy, chúng ta xem em như con gái vậy, có khó khăn gì chúng ta sẽ giúp em giải quyết."
Tần Hàm Yên vui vẻ ôm quyền, mấy khi trẻ con mà làm hai vị bật cười: "Đa tạ hai vị trưởng bối."
Rời khỏi Tòa soạn Thịnh Thế, Tần Hàm Yên thong thả bước đi trên con đường tấp nập người qua lại. Cũng đã lâu rồi cô không có thời gian nhìn ngắm kỹ Hải Thành, nơi mà cô gắn bó đã gần hai năm. Một nơi rất đỗi phồn hoa thế nhưng con người lại dường như vô cùng nhỏ bé. Đi ngược dòng người hối hả, rồi lại hòa mình vào đó, cô rất sợ một ngày mình sẽ bị cuốn theo đó, rồi sẽ quên mất thứ bản thân thực sự mong muốn là gì, một cuộc sống yên bình...
Tần Hàm Yên nhìn về giữa lòng thành phố, nơi đó có một tòa nhà sừng sững được thiết kế theo hình cây sen chiếm cả một khoảng trời Hải Thành. Cô chỉ biết đó là tòa nhà điều hành của Tập đoàn đứng đầu trong tam đại tập đoàn, phải nói một tay che trời...
Buổi tối, Tần Hàm Yên nhận được tin nhắn của Hạ Di Bình: [Yên Yên, cậu nói xem tôi có nên đến chỗ cậu lấy thứ thuộc về mình không?]
Tần Hàm Yên đọc xong bật cười: [Nó vốn dĩ là của cậu mà. Được rồi, khi nào thì đến?]
Hạ Di Bình: [8 giờ tôi quay xong quảng cáo, gặp nhau ở công viên hôm bữa nhé?]
Tần Hàm Yên: [Được, lát gặp.]
Từ đây đến giờ hẹn vẫn còn 1 tiếng hơn, Tần Hàm Yên tranh thủ tắm rửa sơ qua, thay một chiếc áo phông cùng quần bò đơn giản, tóc dài xõa xuống nhìn qua vô cùng soái khí.
Khi Hạ Di Bình đến nơi, Tần Hàm Yên đã ngồi chờ sẵn, chính là ngay vị trí biểu tượng cỏ bốn lá ở trung tâm. Thấy Tần Hàm Yên đang thất thần, Hạ Di Bình nhẹ nhàng bước lại đưa hai tay che mắt Tần Hàm Yên, đổi giọng: "Đoán xem, ta là ai?"
Tần Hàm Yên làm sao không nhận ra Hạ Di Bình, chỉ là không muốn vạch trần: "Quả thực không thể đoán ra, xin chỉ giáo."
Hạ Di Bình nghe thế liền biết Tần Hàm Yên trêu mình, cô đi đến trước mặt Tần Hàm Yên, lúc này Tần Hàm Yên mới nhìn thấy Hạ Di Bình ăn mặc cũng khá giống mình, chỉ là vẫn đeo khẩu trang cùng kính râm. Hạ Di Bình đưa chiếc túi trên tay cho Tần Hàm Yên: "Lần trước cậu nói thích ăn gà."
Tần Hàm Yên nghi hoặc mở túi, thì ra là món gà KFC, cô cười cười chỉ vị trí bên cạnh: "Ngồi xuống đi."
Hạ Di Bình ngoan ngoãn ngồi xuống, Tần Hàm Yên nhìn người bên cạnh lắc đầu: "Cậu không sợ ngộp chết à, chỗ này cũng không ai thèm để ý cậu."
Hạ Di Bình đưa mắt nhìn, đúng thật nơi này toàn những cặp đôi đang yêu nhau, tựa đầu trò chuyện, cũng rất biết điều không nhìn ngó xung quanh, lúc này cô mới thoải mái tháo khẩu trang cùng kính râm: "Đúng thật là như vầy thoải mái hơn."
"Cùng ăn đi." Tần Hàm Yên biết Hạ Di Bình bình thường sẽ không ăn, nhưng cô cũng để ý mỗi khi đi cùng mình, Hạ Di Bình cũng sẽ ăn nhiều hơn, cũng không kiêng cữ quá nhiều.
Hạ Di Bình nghe thế đúng thật là rất tự nhiên cầm lấy một cái cánh gà, chấm ít tương ớt. Cô biết Tần Hàm Yên không ăn cay nên cũng xin thêm rất nhiều tương cà. Hai người đúng thật khi ăn vô cùng tập trung, cũng không ai mở miệng nói gì. Cho đến khi Tần Hàm Yên quay sang nhìn thấy miệng Hạ Di Bình toàn dầu mỡ, cô mới không nhịn được lấy khăn giấy lau cho Hạ Di Bình. Hạ Di Bình cũng không hề từ chối mà vô cùng hưởng thụ sự chăm sóc này.
Một lúc lâu, phát hiện không khí có gì đó sai sai, Tần Hàm Yên mới chủ động lấy ra quyển sổ trong túi xách đưa cho Hạ Di Bình: "Nhìn xem."
Hạ Di Bình nhận lấy, mở ra nhìn thấy chiếc cỏ bốn lá đã chuyển màu vẫn nằm im lặng nơi đó, cô đưa tay sờ sờ, quay sang mỉm cười với Tần Hàm Yên: "Yên Yên, không ngờ có thể nhìn thấy nó a ~"
"Tôi đã nói nhất định sẽ cho cậu nhìn thấy." Tần Hàm Yên nhìn Hạ Di Bình bằng ánh mắt sủng nịch.
"Cậu nói xem, vậy có phải tôi nên tin vào một tình yêu mỹ mãn?" Hạ Di Bình vẫn nhìn chằm chằm cỏ bốn lá, như có như không hỏi Tần Hàm Yên.
Tần Hàm Yên im lặng một chút, rốt cuộc vẫn thốt ra hai chữ: "Có thể."
"Yên Yên, nếu là lúc trước, tôi nghĩ mình sẽ mãi mãi chỉ biết vùi đầu vào công việc. Nhưng mà hiện tại, sau những lúc bận rộn, bản thân lại cảm thấy mệt mỏi cùng trống trải. Tôi nghĩ tôi cũng giống như những cô gái khác, cần có một bờ vai có thể tựa vào." Hạ Di Bình nói xong, rất tự nhiên mà tựa vào bả vai của Tần Hàm Yên.
Tần Hàm Yên cúi đầu nhìn Hạ Di Bình: "Bình, nếu một ngày có người nào đó tỏ tình với cậu, cậu có đồng ý không?"
Hạ Di Bình ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Tần Hàm Yên: "Nếu tôi cũng thích người đó, tôi sẽ đồng ý."
"Dù cho người đó có là ai?"
Hạ Di Bình nghe thế bật cười: "Yên Yên, không phải tôi đã nói rồi sao. Chỉ cần tôi cũng thích, người đó là ai không quan trọng."
"Bất kể nam hay nữ?"
Hạ Di Bình thu lại nụ cười, ngay lúc đôi mắt Tần Hàm Yên sắp không thể che giấu mà nổi lên một tia thất vọng, Hạ Di Bình đáp: "Có thể suy nghĩ."
Không phải một câu trả lời chắc chắn nhưng cũng đủ khiến Tần Hàm Yên tạm chấp nhận, cô biết bây giờ cũng chưa phải lúc, cô cần thời gian và cần có nhiều hơn sự khẳng định. Còn không sẽ dễ dàng đánh mất, đến làm bạn cũng không thể.
Đến khi hai người chia ra đường ai nấy về. Tần Hàm Yên ngồi tựa đầu vào cửa sổ trên xe buýt. Trước nay cảm giác đối với Hạ Di Bình vẫn cứ luôn mờ mịt mơ hồ không xác định, nói đúng hơn là cô không dám xác định vì sợ đánh mất. Thế nhưng càng ngày cảm giác ấy càng rõ rệt, muốn chối bỏ cũng không được. Cô luôn không nhịn được muốn đến gần Hạ Di Bình, để ý đến từng điều nhỏ nhặt. Mỗi ngày đi học tâm trạng đều thấp thỏm chờ mong, dù cô biết khả năng Hạ Di Bình đến lớp sẽ rất thấp. Không những vậy, mỗi khi tin nhắn của Hạ Di Bình đến, tim cô đều đập lệch một nhịp, không thể nào che giấu được nụ cười hạnh phúc.
Tần Hàm Yên trước giờ chưa từng thích qua ai, thế nên cô đã mất một khoảng thời gian để xác định thứ cảm giác rung động xa lạ kia có phải chỉ đơn thuần là giữa hai người bạn hay không. Cô không những phải tìm tòi mà còn phải tiếp thêm can đảm, bởi người cô thích là một cô gái, mà cô gái ấy lại mang trong mình nhiều ước muốn mà ở thời điểm hiện tại Tần Hàm Yên cô không thể nào đáp ứng được. Cô cũng từng nghĩ về một tình yêu đơn thuần đó chứ, nhưng rồi cô lại sợ, cuộc sống vốn dĩ không có những thứ gọi là "hai quả tim vàng". Dù cho cô có thể chấp nhận nhưng Hạ Di Bình chưa chắc đã có thể. Bọn họ còn quá trẻ, đang là lúc phấn đấu vì sự nghiệp, nếu trong tay thực sự chẳng có gì, lấy đâu ra tự tin mà cho người kia cuộc sống hạnh phúc. Thế nên Tần Hàm Yên mỗi ngày vẫn không ngừng nỗ lực, chờ có chút thành tựu, chờ tình cảm ấy lên men, cô có thể mạnh dạn bày tỏ, chí ít sẽ không phải rụt rè như hiện tại.
Bên này Tần Hàm Yên một mớ suy nghĩ ngổn ngang, bên kia Hạ Di Bình cũng không khá hơn là mấy. Thông minh như Hạ Di Bình làm sao không hiểu câu hỏi đầy ẩn ý của Tần Hàm Yên. Nhưng Hạ Di Bình chính là một diễn viên thực lực, không khó để cô che giấu cảm xúc, tỏ vẻ thản nhiên trước mặt Tần Hàm Yên.
Cô cũng biết, từ ngày đầu tiên nhìn thấy Tần Hàm Yên, trong trái tim cô đã nảy sinh một cảm giác khó tả. Cô không phủ nhận việc sau đó tiếp cận Tần Hàm Yên là do cô cố ý, thế nhưng từng ngày trôi qua cô không thể nào ngăn cản bản thân tìm kiếm hình bóng người kia, dù là chỉ qua những dòng tin nhắn, cô không biết đã đọc đi đọc lại bao nhiêu lần. Hạ Di Bình rất rõ ràng, cô muốn lợi dụng Tần Hàm Yên giúp cô thuận lợi vượt qua thi cử là thật, muốn thông qua Tần Hàm Yên tạo mối quan hệ với Trương Nguyệt cũng là thật. Thế nhưng cô muốn quan tâm, muốn ở bên cạnh Tần Hàm Yên cũng không hề giả dối. Hàng ngày cô trưng ra những nụ cười thương mại, nhưng chỉ khi đứng trước mặt Tần Hàm Yên nó mới thật chân thành. Cô tiếp xúc với đủ loại người nhưng những lúc bên cạnh Tần Hàm Yên mới dám thoải mái bộc lộ tính cách, bộc lộ một chút trẻ con, cũng không cần che giấu những tật xấu, không cần cố tỏ ra hoàn mỹ. Cô biết, mình cũng thích Tần Hàm Yên... Nhưng cô cũng biết giữa hai người hiện tại không thể, mà sau này thì, chuyện đó cứ chờ thời gian trả lời. Hiện tại việc cô cần làm là cố gắng đóng phim thật tốt, từng bước hoàn thành tham vọng đứng trên chín tầng mây. Từ ngày vào Hoàn Vũ, cô không chỉ lợi dụng được mối quan tâm của Cảnh Huy đối với Đặng Chân mà thỉnh thoảng lại được dịp chạm mặt cùng Lục Nghị, người này đối với cô là có hứng thú, cô tất nhiên nhìn ra. Thế nhưng hiện tại cô cũng không vội, cứ từ từ chờ cá cắn câu, một phát ăn trọn.
- -
Hiện tại là giữa tháng hai, một tuần nữa thôi là Hạ Di Bình phải gia nhập đoàn làm phim. Bộ phim lần này có tên là Mông Lung, vài ngày trước trang chủ của Hoàn Vũ đã công bố dàn diễn viên chính thức, nam chính là Cao Lãng, một tiểu thịt tươi, gần đây lưu lượng đang lên, những bộ phim do Cao Lãng đóng đều đạt được hiệu ứng rất tốt. Nữ chính tất nhiên là Từ Lệ Khôn, Hạ Di Bình vào vai nữ thứ. Đây là bộ phim cổ trang huyền huyễn, vai diễn của Hạ Di Bình là một nữ ma đầu vì yêu sinh hận, hủy thiên diệt địa. Có vẻ vai diễn này sẽ là thách thức không nhỏ đối với cô, trước nay cô chưa từng đóng phim cổ trang, vậy mà vừa đóng đã là một nhân vật tương đối nặng ký. Bởi vì trước đó nhiều người đã xem qua diễn xuất của Hạ Di Bình trong đoạn clip được tung lên, sẽ không khỏi đặt nhiều kỳ vọng. Nếu diễn tốt, tất nhiên sẽ là một bước ngoặt đối với sự nghiệp của Hạ Di Bình, nhưng ngược lại thật không dám nghĩ đến.
Bộ phim lần này một nửa sẽ quay tại Bắc Thành, một nửa là Chiêm Thành. Nếu như Bắc Thành cũng không tính là xa lắm thì Chiêm Thành lại là một vùng núi tương đối hiểm trở, mất tận gần 10 tiếng đồng hồ để di chuyển. Bộ phim dự kiến sẽ quay trong vòng hai tháng nhưng phần của Hạ Di Bình chắc hơn một tháng là xong, đầu tháng tư cô đã có thể quay trở lại Hải Thành, còn rất nhiều hợp đồng đang chờ cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT