Thiệu Ngọc vẫn đang tăng ca ở công ty, Ôn Bảo Tứ một mình lái xe ra ngoài, địa chỉ mà Đường Nghiêu gửi cho cô là một câu lạc bộ tư nhân trong thành phố, Ôn Bảo Tứ cũng đã đi theo anh ấy mấy lần.

Trong bóng đêm, chiếc xe thể thao đỏ đang chạy trên đường, ầm ầm lao tới, cuối cùng rẽ vào một ngã rẽ, dừng lại trước một câu lạc bộ cao cấp.

Ôn Bảo Tứ ném chìa khóa trong tay cho người gác cửa, đẩy kính râm trên mặt bước vào.

Từ trước đến giờ Đường Nghiêu luôn đặt phòng số 8 trên tầng cao nhất, Ôn Bảo Tứ trực tiếp nhấn nút thang máy đi lên, dọc đường cũng không gặp bất kỳ ai khác.

Những ngọn đèn pha lê sang trọng và tinh xảo giăng đầy dọc trên hành lang, hai bên đều treo những bức họa nổi tiếng, Ôn Bảo Tứ xỏ dưới chân một đôi xăng đan, hai chân thẳng tắp thon dài, phảng phất như bước đi trong gió.

Đẩy cửa ra, tiếng cười đồng loạt vang lên, một phòng lớn như vậy đã ngồi đầy người, cả nam và nữ, Ôn Bảo Tứ liếc mắt nhìn, có không ít khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt cô rơi vào Đường Nghiêu ở giữa.

Người đàn ông mặc áo sơ mi đang dựa vào sô pha, nút áo rộng mở, lộ ra hai hàng xương quai xanh thẳng tắp, anh ấy hơi nheo mắt, giữa đầu ngón tay thon dài còn kẹp điếu thuốc chưa châm lửa, trên mặt lộ ra vẻ bất cần, mạc danh mang theo một chút hờ hững.

Mấy năm này, khí chất Đường Nghiêu luyện ra càng ngày càng yêu nghiệt, nếu không quen biết anh ấy hẳn sẽ bị lừa gạt rất nhiều.

Đường Nghiêu đang cùng mấy người Tưởng Siêu bên cạnh trò chuyện, cũng có vài người phụ nữ xung quanh, ánh sáng quá mờ khiến Ôn Bảo Tứ không thể nhìn rõ khuôn mặt của họ.

Bất quá không cần nhìn rõ, mỗi lần bọn họ dẫn người đến, Ôn Bảo Tứ còn chưa kịp nhớ tên đã đổi người.

Mới đầu, cô còn có chút khó tiếp nhận, nhưng lại nhớ kỹ đêm đó Đường Nghiêu uể oải dựa người vào đó, vẻ lạnh lùng hiếm thấy hiện lên trong mắt.

"Bất quá cũng chỉ là anh tình tôi nguyện mà thôi, theo nhu cầu cả..."

Anh ấy nói xong, lại nghiêm mặt, nghiêm túc cảnh cáo cô.

"Cho nên, về sau tìm bạn trai nhất định phải cảnh giác cao độ, biết không? Tuyệt đối không được tìm mấy tên đàn ông như vậy."

Lúc đó Ôn Bảo Tứ quả thật còn rất nghiêm túc suy tư một chút, sau đó hình bóng của Thiệu Ngọc lập tức xuất hiện trong đầu, cô trực tiếp khẳng định lắc đầu.

"Sẽ không."

Trong căn phòng ồn ào, mọi người đều đang ca hát uống rượu, Ôn Bảo Tứ mở cửa cũng không có động tĩnh quá lớn, nhưng rất nhiều người đều quay đầu nhìn cô, Tưởng Siêu là người lên tiếng đầu tiên.

"Yo, nhân vật chính hôm nay của chúng ta đến rồi."

Mọi người dừng thứ trong tay, tươi cười chào đón cô, Đường Nghiêu lập tức đứng dậy đưa tay về phía cô.

"Tứ Tứ, ngồi ở chỗ này."

Ghế sofa trong phòng đã không còn chỗ trống, chỉ có đặc biệt bỏ trống một chỗ bên cạnh Đường Nghiêu, Ôn Bảo Tứ vừa ngồi xuống bên cạnh anh ấy đã bị kéo vào một cái ôm quen thuộc ấm áp.

"Quay cái quái gì thế này? Hai tháng rồi đều không rảnh, làm ông đây nhớ cô muốn chết."

Đường Nghiêu nhéo mặt cô cười mắng, Ôn Bảo Tứ đẩy tay anh ấy ra: "Ui da, đau quá."

Hai má được người buông ra, tóc lại tiếp tục bị kéo, Đường Nghiêu ôm đầu cô như trút giận, giọng điệu đầy oán trách, giống như nàng dâu nhỏ bị người chồng bỏ rơi.

"Anh mặc kệ, dù sao em cũng phải bồi thường cho anh."

"Bồi thường như thế nào?"

Đường Nghiêu đảo mắt, ánh mắt rơi vào màn hình trước mặt: "Em hát cho anh nghe một bài anh mới tha thứ."

Mọi người xung quanh la ó, Tưởng Siêu là người ồn ào nhất, đúng kiểu một bộ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

"Đến, đến, anh mở một bài, tiểu công chúa của chúng ta muốn hát cái gì?"

Ôn Bảo Tứ bất đắc dĩ ngẩng đầu trừng anh ta một cái, ánh mắt vô tình rơi vào người phụ nữ đi cùng anh ta, hai người đồng thời cứng đờ.

Người kia vậy mà là Hứa Thu Thủy.

Cho dù là dưới ánh sáng lờ mờ, nhưng khoảng cách gần như vậy cũng đủ để nhìn rõ mặt đối phương, Ôn Bảo Tứ chớp chớp mắt, khóe miệng nhếch lên, ngữ khí vô cùng trong sáng ngây thơ nói.

"Anh Tưởng Siêu, bạn gái của anh ấy à..." Cô chỉ vào Hứa Thu Thủy, giọng nói lanh lảnh, tràn đầy tò mò.

"Ừ, sao, không đẹp sao?" Tưởng Siêu ôm Hứa Thu Thủy vào trong ngực, hất cằm nhìn cô một cái đắc ý.

"Rất đẹp." Ôn Bảo Tứ gật đầu, sau đó nói: "Lần trước chúng ta còn cùng nhau quay chung một show mà, phải không chị Thu Thủy."

Hứa Thu Thủy sắc mặt cứng đờ, sau đó như nhớ tới cái gì, nhấn mạnh trả lời: "Đúng vậy."

"Vậy là hai người quen nhau à, ha ha, quả là duyên phận." Tưởng Siêu cười vô cùng tự nhiên, Ôn Bảo Tứ cũng hùa theo, uể oải dựa vào người Đường Nghiêu, lắc lư ly rượu trong tay.

"Hôm nay cổ họng em không được tốt, sao không để chị Thu Thủy hát cho em nghe, chị ấy hát rất hay mà." Ôn Bảo Tứ cười đến ngây ngô, tiểu quỷ trong lòng lại không tự chủ được muốn chui ra ngoài.

Mấy năm nay Ôn Bảo Tứ đi theo bọn họ, thứ tốt thì không học được nhiều, nhưng lại mắc phải mấy thói trăng hoa, thích trêu đùa những người mà mình không thích, hết trò này đến trò khác.

Ôn Bảo Tứ chưa bao giờ dám thể hiện khía cạnh này trước mặt Thiệu Ngọc, khoảng thời gian này vẫn luôn luôn ngoan ngoãn, ngoan đến nỗi cô sắp quên mất thứ cảm giác này.

Sau khi Ôn Bảo Tứ nói xong, vẻ mặt của Hứa Thu Thủy lập tức thay đổi, cô ta còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Tưởng Siêu cười hỏi: "Em muốn nghe gì?"

"À, tùy tiện đi, theo sở thích của chị Thu Thủy là được. Anh Đường Nghiêu, thấy như vậy được không?" Ôn Bảo Tứ ngẩng đầu nhìn phía sau lưng Đường Nghiêu, ánh mắt anh ấy mang theo nghiền ngẫm, tùy ý gật đầu: "Đều có thể, em vui là được."

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Thu Thủy vốn tràn đầy kiêu ngạo, giờ chỉ còn lại khó xử và cứng ngắc, dưới ánh mắt của mọi người, cô ta miễn cưỡng nở một nụ cười, cắn răng nói ra mấy chữ.

"Hôm nay cơ thể tôi cũng không được tốt lắm, sợ là hát không được."

"Là thật không thoải mái hay giả vờ không thoải mái?" Tưởng Siêu lập tức mất đi ý cười, nghịch cái chén nhỏ trong tay, nhìn cô ta cười nửa miệng, Hứa Thu Thủy không hiểu sao lại cảm thấy ớn lạnh.

Cô ta dám xác định, nếu hôm nay mình không hát, hợp đồng cùng đại ngôn trong tay lập tức sẽ bị hủy hết.

Tưởng Siêu là thái tử gia của bất động sản Sang Thành, Hứa Thu Thủy phải thông qua mấy tầng quan hệ mới có thể dây dưa, phí hết tâm tư mới có thể có được vị trí này, lập tức từ tiểu minh tinh hạng ba thăng thành tiểu hoa đán.

Đều là nhờ khoản đầu tư có từ Sang Thành, bao gồm cả bộ phim mới được chiếu cách đây không lâu, cũng là vốn mà Sang Thành rót vào.

Bọn họ đều là kẻ không thiếu tiền, chỉ cần vui vẻ sẽ nâng bạn lên thế nào cũng được, nhưng Hứa Thu Thủy không thể ngờ rằng Ôn Bảo Tứ lại có quan hệ với họ.

Từ lúc nhìn thấy cô bước vào cửa, trái tim cô ta đã lạnh đi một nửa, nhưng vẫn ôm một tia may mắn cuối cùng, lại lập tức hoàn toàn biến mất khi nghe thấy cuộc trò chuyện thân mật quen thuộc giữa cô và Đường Nghiêu.

"Hôm qua tôi có chút cảm, bất quá hát cũng được, các anh muốn nghe cái gì?" Cô ta cười, cố gắng che giấu vẻ cứng đờ trên mặt, nhưng một lúc lâu vẫn không có ai đáp lại, Tưởng Siêu đặt ly rượu trong tay xuống.

"Bị cảm thì đừng ra ngoài uống rượu, đi về nghỉ ngơi sớm chút đi."

Nhẹ nhàng một câu, đã cho cô ta phán quyết, Hứa Thu Thủy nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, cầm chiếc túi trên ghế sô pha đi ra ngoài, khi bóng dáng cô ta biến mất ở cửa, bầu không khí trong phòng mới dịu lại.

Tưởng Siêu dựa lưng vào ghế, vẻ mặt có hơi buồn phiền, Ôn Bảo Tứ liếc anh ta trêu ghẹo nói: "Làm sao, không nỡ để người ta đi?"

"Nào nói như vậy, mấy người kia sao quan trọng bằng em, đúng không?" Tưởng Siêu đá Đường Nghiêu một cước, sau đó thích thú nhìn Ôn Bảo Tứ.

"Thế nào, đắc tội em?"

Quen biết nhiều năm như vậy, cả hai đều biết rõ tính cách của Ôn Bảo Tứ, dịu dàng ngoan ngoãn nhưng có tính công kích, chỉ khi chọc phải, cô mới bày ra nanh vuốt sắc bén, đâm trúng tim đen.

Từ trước tới giờ, cô căn bản không quá để ý đến mấy người phụ nữ quanh anh ta, chỉ có ngày hôm nay, đột nhiên nổi hứng công kích, Tưởng Siêu còn chưa tự luyến tới mức như vậy, cho rằng Ôn Bảo Tứ có hứng thú với mình.

"Lần trước ghi hình có chơi cùng trò xé giấy một lần" Ôn Bảo Tứ giải thích, hai người kia lập tức hưng phấn lên.

"Ai da, thế có xé thắng không? Nếu không, anh giúp em lấy lại danh dự." Đây chính là Tưởng Siêu, luôn không chê náo nhiệt mà cười trên nỗi đau người khác, mà Đường Nghiêu thì lại ngồi thẳng người, lông mày nhíu chặt lại.

"Chuyện gì xảy ra?"

"À thì——" Ôn Bảo Tứ nhàn nhạt thở dài, ngữ khí có phần muộn phiền nhìn về phía hư không.

"Ở đâu có phụ nữ, ở đó có tranh chấp mà."

"Ở cùng các anh quả thật không thú vị." Nói xong, cô nắm chặt di động trong tay bắt đầu gửi tin nhắn cho Thiệu Ngọc: "Vẫn là cùng nói chuyện với A Ngọc nhà em vui hơn."

Hai người kia không hẹn mà chửi thề.

Thiệu Ngọc có vẻ đang bận, câu được câu không trả lời mấy tin nhắn nhàm chán của cô, tròng mắt Ôn Bảo Tứ đảo một vòng dò xét, mới phát hiện ra một điều.

"Ơ, sao anh Kỳ Nguyên không tới vậy?"

"Xời, em còn nhớ đến anh Kỳ Nguyên cơ à, còn tưởng đã quên rồi." Đường Nghiêu khoa trương nói, Ôn Bảo Tứ lườm anh ấy một cái.

"Gần đây Kỳ Nguyên lại có bạn gái mới, lần này có vẻ là chân ái đấy." Thấy không ai để ý tới mình, Đường Nghiêu lại tự mình giải thích, Tưởng Siêu cũng mười phần hăng hái.

"Đúng vậy, lần trước gặp mặt ăn cơm, anh Kỳ Nguyên toàn bộ quá trình đều nhặt xương cá bóc vỏ tôm, đến nỗi anh còn muốn tự chọc đi mắt chó của mình đây."

"Bạn gái của anh không phải cũng vừa mới đi đấy thôi?" Ôn Bảo Tứ lườm anh ta một cái, tiếp đó lại lầm bẩm hai tiếng.

"Em xem ánh mắt anh càng ngày càng kém rồi..."

Tưởng Siêu gượng cười hai tiếng, xấu hổ giải thích: "Đây không phải là đã trở lại thời kỳ độc thân rồi sao? Hừ, đàn ông luôn dễ dàng bị vẻ ngoài của phụ nữ lừa gạt mà."

Nói xong, anh ta lại vực dậy tinh thần.

"Đừng nói về anh nữa, bạn gái lần này của Kỳ Nguyên thật không tầm thường đâu, dáng dấp giống hệt như bông huệ nhỏ thuần khiết luôn, nhìn thấy mà tiếc thương, đến cái tên cũng đủ thuần khiết, gọi là gì nhỉ... Tiêu Moli."

"Thật à?" Ôn Bảo Tứ cất điện thoại đi, chuyên chú nghe.

"Anh lừa em làm chó, em không tin, lần sau ta bảo anh Kỳ Nguyên dẫn theo gặp một chút, em biết tại sao tối nay anh ấy không tới không? Là bởi vì bạn gái nhỏ đột nhiên bị bệnh, phải ở cùng bồi con nhà người ta nha."

"Chậc chậc, Tứ Tứ, em thất sủng rồi."

Ôn Bảo Tứ: "..."

Một đám người chơi đến nửa đêm mới giải tán, Ôn Bảo Tứ trong suốt quá trình đều nghe bọn họ nói chuyện phiếm mấy tháng qua, chỉ mới mấy tuần không gặp, chuyện người chung quanh phát sinh cũng rất nhiều.

Có người độc thân, có người xuất ngoại, còn có những người đột nhiên kết hôn rồi có con.

Những người mà Đường Nghiêu gọi tới đều là người quen, nhận biết nhau đã mấy năm, đến cuối thì hoàn toàn buông thả, ca hát uống rượu chơi đùa. Cuộc sống về đêm đã mất từ lâu khiến người ta cảm thấy thoải mái, khi Ôn Bảo Tứ lái xe về nhà, cầm chùm chìa khóa trên đầu ngón tay, miệng thì khẽ ngâm nga hát.

Lúc đi xuống lầu, cô mới chợt nhớ ra hình như mình quên mất thứ gì đó, lấy điện thoại di động ra xem, quả nhiên trên màn hình vẫn là tin nhắn đối thoại với Thiệu Ngọc.

[Khi nào em về đến nhà?]

[Em chưa biết, chắc nhanh thôi. ]

[Vậy anh sẽ đợi em, về sớm một chút. ]

về sớm một chút...

Ôn Bảo Tứ nhìn tin nhắn hiển thị hai giờ trước, vô cớ khiếp đảm mà nuốt nước bọt.

Làm sao cô có thể vì mải nghe mấy chuyện tầm phào mà quên đi chuyện quan trọng như vậy chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play