*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước cửa phòng họp chật ních người, xung quanh là lớp cửa kính trong suốt, gió chiều từ hành lang thổi vào, khiến căn phòng mát mẻ sảng khoái, Ôn Bảo Tứ nhìn anh hồi lâu mới thấp giọng nói.

"Anh... trở về từ khi nào?"

"Hai tiếng trước."

Thiệu Ngọc trả lời, ánh mắt lơ đãng liếc xung quanh một lượt, bước lên trước nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên người của cô.

Nắm chặt lấy, những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn lướt qua kẽ tay rất tự nhiên, như đôi tình lữ thân mật nắm lấy nhau.

Ôn Bảo Tứ sửng sốt, rồi cứ thế bị anh dẫn đi ra ngoài, ánh mắt dán chặt vào hai tay đang nắm chặt kia, lớp áo giáp dựng sẵn trên người trong nháy mắt liền sụp đổ.

Thiệu Ngọc một đường dẫn cô đến bãi đậu xe, Ôn Bảo Tứ ngây người cả buổi, đến khi lên xe mới kịp phản ứng lại.

"Anh định đưa em đi đâu?"

Thiệu Ngọc chuyên tâm nhìn đường phía trước, cầm vô lăng trong xoay một vòng, nghe vậy cũng không quay đầu lại.

"Đi tìm một chỗ để ngủ."

Ôn Bảo Tứ trợn to hai mắt, vừa định nói gì đó, anh đã giảm tốc độ, quay đầu bất đắc dĩ nhìn cô.

"Tứ Tứ, anh đã ngồi trên máy bay hơn mười tiếng, cả chuyến đó anh đều chưa chợp mắt tí nào, sau khi hạ cánh còn phải họp suốt hai tiếng đồng hồ." Anh nhìn Ôn Bảo Tứ với giọng điệu khẩn cầu, cô còn chưa kịp mở miệng đành phải nuốt xuống.

Xe chạy một đường, cuối cùng rẽ vào một khu biệt thự cách công ty không xa, dừng lại trước một tòa nhà màu xám trắng.

"Nơi này anh đã mua từ lâu, lần này trở về có nhờ người dọn dẹp qua rồi." Thiệu Ngọc vừa cởi dây an toàn vừa giải thích với cô, Ôn Bảo Tư ồ một tiếng.

Cách bài trí giống như căn phòng của anh ở nhà họ Thiệu lúc trước, tối giản, với tông màu trắng xám, phòng khách to như vậy lại trông trống rỗng và lạnh lẽo, Thiệu Ngọc vừa cởi cúc áo vừa đi vào phòng tắm.

"Em cứ tuỳ ý xem, anh đi tắm."

Ôn Bảo Tứ ngồi ở trên sô pha, còn có chút choáng váng, trong đầu rối như tơ vò, cuối cùng thành một mớ hỗn độn.

Cô dứt khoát bật điện thoại rồi lướt mạng xã hội.

Quả nhiên, thông báo từ WeChat đã bùng nổ, bạn bè đủ mọi tầng lớp đều nháo nhào hỏi chuyện của cô, toàn bộ đều nói vụ Vu Mạt ngày hôm nay, Ôn Bảo Tứ nhức đầu, dứt khoát đăng một bài lên vòng bạn bè.

[Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Có quá nhiều tin nhắn nên tôi không thể trả lời từng cái một được. Mọi thứ chỉ là một trò đùa. Trước mắt tôi không có bạn trai hay kế hoạch yêu đương nào hết. ]

Khi nhìn thấy mấy từ cuối cùng, Ôn Bảo Tứ hơi do dự một lúc, rồi bấm đăng.

Sau khi đăng xong, lại vào Weibo, cô phát hiện tin nhắn riêng tư đã hiển thị con số đỏ tươi 999. Ôn Bảo Tứ quyết định không đọc, trực tiếp mở tìm kiếm xu hướng.

Tên của Ôn Bảo Tứ và Vu Mạt vẫn còn leo cao trên bảng danh sách, nhưng khi nhấp vào nó, nội dung hoàn toàn khác với trước đây.

Tin tỏ tình cách đây không lâu còn leo cao trên Weibo đã bị xóa mà thay vào đó là một tuyên bố.

Là tuyên bố về việc Weibo của nghệ sĩ Vu Mạt bị hack.

Đại khái nội dung nói rằng tin Weibo trước đó không phải do bản thân Vu Mạt đăng, mà là bị hack cho nên tài khoản bị người khác chiếm dụng.

Trong lời thanh minh thì có vẻ ám chỉ bóng gió một vài tiểu sinh khác vì bị cướp mất tài nguyên từ tay Vu Mạt nên mới dùng thủ đoạn này để hạ thấp danh dự của anh ta.

Cuối cùng của phần thanh minh nói cả hai chỉ mới hợp tác trong một bộ phim, quen biết cũng chưa lâu, mong mọi người đừng hiểu lầm.

Phần bình luận bên dưới gần như đều là chế nhạo.

[Ôi mẹ ơi! Quả là bịt tai trộm chuông mà 666!!! ]

[Hahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha cười chết tôi, đây đúng là trò đùa hay nhất năm! Đứng số hai không ai dám số một!! ]

[Hacker: Rồi mắc gì đổ lỗi cho tôi??? ] Hình ảnh đi kèm là một khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi.



Đương nhiên, bên dưới cũng có không ít fans đang bênh vực, tất cả đều lộ vẻ sống sót sau tai nạn, giọng điệu hưng phấn rõ ràng: [Cái này mới đúng mày! Làm sao mà Mạt Mạt nhà ta có thể thích người phụ nữ đó hả!!]

[Cứ như vậy đi ạ, luôn ủng hộ anh đến cùng, trái tim sẽ mãi mãi bên anh, không bao giờ rời xa.]

Ôn Bảo Tứ xem mà hoa cả mắt, không thèm kéo xuống nữa, gõ gõ vào màn hình, chuyển tiếp.

"Haha, đừng hiểu lầm tôi, tất cả là lỗi của Hacker đấy [ chỉ chỉ 👉🏻👈🏻 ]"

Cô không có nhiều người hâm mộ lắm, trên Weibo miễn cưỡng cũng chỉ được 10 triệu fans, mà con số này lại còn đạt được nhờ sự cố ngày hôm nay.

Chuyển tiếp vừa xong, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng, Ôn Bảo Tứ ngẩng đầu đã nhìn thấy Thiệu Ngọc mặc áo phông trắng quần dài bước ra.

Mái tóc đen vẫn còn đọng nước, tóc mái nhẹ nhàng rũ xuống vầng trán, khuôn mặt càng ngày càng trắng, trong tầm mắt, anh vẫy tay về phía cô, nhẹ giọng nói.

"Tứ Tứ, lại đây."

Trong nháy mắt, tim cô đập mạnh.

Ôn Bảo Tứ đi theo anh đến phòng ngủ tầng hai, trong phòng đơn giản chỉ có một cái giường lớn, đặc biệt dễ thấy, Thiệu Ngọc đi tới kéo rèm cửa, ánh sáng lập tức bị chặn lại, trước mắt sáng ngời lập tức bị bóng tối bao phủ.

Anh trầm mặc đứng bên giường, ngẩng đầu nhìn cô, ngữ khí bình thường nói: "Cùng anh ngủ một lát có được không?"

Dưới ánh đèn lờ mờ, trên mặt anh không có quá nhiều biểu cảm, Ôn Bảo Tứ thậm chí còn nhìn thấy một tia ôn nhu trong mắt anh.

Do dự hai giây, cô khẽ gật đầu.

Khoảnh khắc lúc bị anh ôm vào trong lòng, Ôn Bảo Tứ còn có chút không dám tin, nhiệt độ cơ thể người đàn ông từ phía sau truyền đến, cánh tay đặt bên hông thân mật, chiếc cằm cứng rắn cùng hô hấp đều đều đặt trên đỉnh đầu.

Nằm trên chiếc giường mềm mại bên dưới, chăn bông ấm áp bao phủ lấy hai người họ.

Cô chớp mắt, nước mắt trực trào muốn rơi.

Vốn dĩ cô không buồn ngủ, nhưng bị anh ôm như vậy không thể nhúc nhích, mí mắt dần dần nặng trĩu, Ôn Bảo Tứ ngủ thiếp đi, nhưng rất nhanh đã tỉnh lại.

Hơi thở cực nóng của người đàn ông phả vào mặt, bờ môi bị anh ngậm lấy, như muốn chiếm đoạt hết hô hấp của cô, khiến hơi thở từng chút một bị cướp đi.

Thiệu Ngọc không biết tỉnh dậy từ lúc nào, hoặc vốn dĩ anh chưa từng ngủ, một tay đặt sau đầu Ôn Bảo Tứ, một tay thì chống ở trên gối bên cạnh mặt, hung hăng hôn lấy cô.

Tựa như một du khách khô khát trên hoang mạc cuối cùng cũng tìm được ốc đảo cho mình.

Ôn Bảo Tứ bị bức đến thở không nổi, nghẹn ngào mà phản kháng, Thiệu Ngọc ôm cô hôn một hồi, sau đó mới dừng lại, cuối cùng buông cô ra.

"Tứ Tứ..."

"Tứ Tứ..."

Anh hạ thấp người xuống, đôi môi ẩm ướt áp sát vào tai cô mà gọi, lồng ngực rắn chắc cách hai lớp vải mỏng áp chặt vào người cô.

Dường như chỉ có sự thân mật như này mới có thể giải tỏa được sự kích động trong lòng anh bây giờ.

Thanh âm khàn khàn không chịu nổi dọc theo bên tai truyền vào, lộ rõ thâm ý cùng tình cảm, có vài lời không cần nói cũng có thể hiểu.

Ôn Bảo Tứ vươn tay ôm lấy anh.

Trong căn phòng lờ mờ ánh sáng, mọi thứ đều trở nên mơ hồ, chỉ còn lại người đang ôm trước mặt.

Thiệu Ngọc lại tiếp tục hôn cô, giống như không thể bỏ xuống, từ trán đến cằm, sau đó đến cổ và sau tai, động tác vô cùng dịu dàng, mỗi nụ hôn đều mềm mại và nóng bỏng, từng chút rơi xuống làn da cô.

Bàn tay đang ôm cô kia cũng không an phận, xoa nắn từ dưới dọc lên trên, lúc chạm đến nơi nào đó, giọng điệu nhuốm đầy ý cười vang lên.

"Tứ Tứ... em lớn rồi."

Ôn Bảo Tứ xấu hổ cắn môi, vùi mặt vào cổ anh không dám nói lời nào.

Nháo một hồi, cuối cùng người chịu thiệt lại là anh, Thiệu Ngọc vào phòng tắm tắm rửa, khi trở ra liền ôm lấy người vẫn còn đang đỏ bừng mặt núp một bên góc vào trong lòng.

Mùi sữa tắm tươi mát thoang thoảng từ trên người anh truyền ra, đem đến cảm giác rất dễ chịu, Ôn Bảo Tứ vùi đầu vào chỗ xương quai xanh nhô lên kia, không nhịn được cọ cọ.

"Sao đột nhiên lại trở về?" Ôn Bảo Tứ một đường đè nén rốt cuộc cũng hỏi ra lời này, cô lui ra một khoảng, nghiêm túc ngẩng đầu nhìn anh.

"Không phải đột nhiên." Thiệu Ngọc đáp, dùng tay vén mấy sợi tóc tán loạn trên má cô ra sau tai, động tác dịu dàng tự nhiên.

"Anh đã hứa với em, nhất định sẽ trở lại."

"Vậy hiện tại anh đã khoẻ rồi ư?" Ôn Bảo Tứ lo lắng hỏi, Thiệu Ngọc ậm ừ một tiếng.

"Phương pháp điều trị ở nước ngoài rất tiên tiến, hiện tại căn bản sẽ không tái phát nữa, nếu không bác sĩ sẽ không cho anh về."

"Tốt quá." Cô khẽ thì thầm, lại vùi đầu vào trong ngực anh, ôm chặt lấy anh.

"A Ngọc, em thật sự rất vui."

Hai người trò chuyện hồi lâu, Thiệu Ngọc cùng cô nói chuyện sinh hoạt ở bên nước ngoài, Ôn Bảo Tứ thì nói chuyện của mình mấy năm nay, đột nhiên không ai nói chuyện nữa.

Ôn Bảo Tứ ngẩng đầu, phát hiện anh đã nhắm mắt ngủ say.

Hẳn là quá mệt rồi, Ôn Bảo Tứ vươn tay vuốt vuốt quầng thâm nhạt dưới mắt anh, có chút đau lòng, lại nhịn không được cúi người hôn nhẹ nơi đó.

- -

Giấc ngủ này thẳng đến nửa đêm, Ôn Bảo Tứ là đói bụng mà tỉnh lại, cô vô ý ôm cánh tay Thiệu Ngọc mấy lần, thế là anh bị cô đánh thức.

Cạch một tiếng, đèn đầu giường được bật lên, khuôn mặt mệt mỏi của người đang ông bật dậy xoa xoa lông mày.

"Đói không?" Anh cúi đầu nhìn người đang ôm eo mình không ngừng cọ tới cọ lui, hiểu rõ hỏi, Ôn Bảo Tứ nhắm mắt lại gật đầu lia lịa.

"Em đói quá..." Cô nhắm mắt lại, mềm nhũn kêu.

Thiệu Ngọc bất đắc dĩ cười cười, bỏ tay ra khỏi eo cô, đang định xuống giường, thì cô gái lại đi tới trước mặt anh.

"Hừm..."

"Ngoan, để anh đi nấu chút gì đó cho em."

Thiệu Ngọc xoa đầu an ủi cô, Ôn Bảo Tứ tựa hồ đã hiểu, miễn cưỡng rút tay về, lại xoay người chui vào trong chăn.

Cô mơ màng buồn ngủ không biết từ lúc nào, cảm giác bên tai như có người đang gọi, thật ồn ào, Ôn Bảo Tứ cuộn chăn lên trùm kín đầu.

Một tiếng thở dài nhàn nhạt từ đỉnh đầu truyền đến, sau đó cả người cô từ trên giường bị bế ra, eo cùng mông được đỡ lên, lơ lửng trên không trung.

Ôn Bảo Tứ theo bản năng vươn tay ôm cổ anh, hai chân quấn quanh eo Thiệu Ngọc.

"Ba giờ sáng anh đã dậy nấu mì cho em, muốn ngủ thì cũng phải ăn hai miếng." Giọng điệu uy hiếp bên tai giống như nghiến răng nghiến lợi, Ôn Bảo Tứ mơ màng mở mắt, thấy được vẻ mặt hậm hực của Thiệu Ngọc.

Cô cười nịnh nọt, ôm chặt lấy cổ người đàn ông trước mặt, nghiêng đầu qua dụi dụi vào môi anh.

Từ nhỏ Thiệu Ngọc đã biết rằng Ôn Bảo Tứ thích nũng nịu, luôn là hạt đậu nhỏ thích leo lên người anh trườn bò, gọi anh là anh Thiệu Ngọc.

Sau này lớn lên trở về, tuy bề ngoài cô có vẻ trầm lặng, sống nội tâm nhưng trước mặt những người thân thiết, cô luôn thể hiện bộ dạng của một cô gái nhỏ, nhất là với anh, Ôn Bảo Tứ sẽ luôn vô thức làm nũng như một đứa trẻ.

Nhưng điều anh không ngờ tới là, khi nói đến chuyện nam nữ, cô lại có thể quyến rũ như vậy.

Trên người cô luôn có sự ngây thơ của thiếu nữ nhưng hành động lại vô cùng câu dẫn người.

Cô ở đây là để quyến rũ anh.

Thiệu Ngọc dừng lại, siết chặt vòng eo của Ôn Bảo Tứ, trong giây tiếp theo, đem người trong ngực ấn lên vách tường.

Tiến quân thần tốc mà gặm cắn lấy đôi môi kia, thoải mái nếm thử, mang theo tia trừng phạt, cô gái rên rỉ cầu xin, anh vẫn chưa thoả mãn khẽ cắn bờ môi mềm mại vài cái rồi mới buông cô ra.

"Lại lộn xộn nữa, ăn cơm cũng đừng nghĩ." Thiệu Ngọc khàn giọng cảnh cáo, Ôn Bảo Tứ cảm thấy ủy khuất.

"Em không có..."

"Được rồi, bước xuống tự đi nào." Anh vỗ nhẹ vào bờ mông đang giữ trong tay, cô gái lập tức đỏ mặt, tuột khỏi người anh.

"Anh đáng ghét." Giống như con thỏ chạy đi, đi mấy bước nhìn thấy anh vẫn còn đứng tại chỗ, bĩu môi đi tới, vươn tay muốn dắt anh.

"Không phải nói nấu mì cho em sao? Nhanh lên, em sắp đói chết rồi."

"Làm sao mà dính người như vậy..." Thiệu Ngọc bất đắc dĩ vuốt vuốt đầu tóc rối bời của cô, đáy mắt loé lên ánh sáng thỏa mãn đầy ý cười.

Vì sợ lại vô tình đánh mất lần nữa nên mới phải luôn cản thận nắm chặt, lúc nào cũng kè kè bên cạnh, cố gắng hết sức dỗ dành.

Ôn Bảo Tứ nhìn anh, ánh mắt mềm mại mà nghĩ.

Một bát mì nhưng mới chỉ ăn được vài miếng, nữ minh tinh Ôn tiểu thư biểu thị mình còn phải giữ dáng, ăn khuya là điều tối kỵ.

Vì vậy, phần còn lại toàn bộ tiến vào dạ dày của Thiệu Ngọc.

Ăn cơm xong, đang định vào phòng tắm đánh răng rồi lại tiếp tục ngủ, Ôn Bảo Tứ mới nhớ tới mình tối hôm qua mình còn chưa tắm.

Lúc buổi chiều, cô còn đang chơi bóng rổ với Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên.

Ngay lập tức cảm thấy toàn thân dinh dính mồ hôi.

Cô hét lên với người đang dọn giường bên cạnh: "A Ngọc, em muốn đi tắm."

Thiệu Ngọc đi tìm quần áo cho cô, bệnh công chúa của Ôn Bảo Tứ lại phát tác, hơn nửa đêm gội đầu, đợi cô sấy xong được mái tóc dài kia cũng đã qua hai tiếng đồng hồ.

Thiệu Ngọc vẫn đang dựa vào đầu giường chờ cô, trước mặt là một notebook, hai tay chăm chú gõ bàn phím.

"Anh đang làm gì vậy?" Ôn Bảo Tứ đi tới, thiếu chút nữa giẫm lên quần vì quá dài, cô nhíu mày cúi đầu nhìn, Thiệu Ngọc lập tức dừng lại.

"Lại đây." Anh ra hiệu, bỏ máy tính trên đùi ra.

"Đưa chân ra."

Ôn Bảo Tứ nghe vậy duỗi chân ra, Thiệu Ngọc cúi đầu, cẩn thận xắn ống quần của cô một vòng.

Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt tinh xảo lộ ra một tia nhu hoà ấm áp.

"Được rồi." Anh cuộn gọn hai ống quần lại, sau đó hài lòng dừng tay, kéo chăn ra đắp cho cô.

"Ngủ đi, nếu không lát nữa trời sáng giờ."

Đèn tắt, hai người mỗi người một gối, nằm chung chăn cách không gần không xa.

"Vừa rồi anh đã làm gì vậy?" Ôn Bảo Tứ còn chưa buồn ngủ, hai tay chống ở bên mặt, một bên nhìn người cách đó không xa tò mò hỏi.

"Xử lý chuyện của công ty." Thiệu Ngọc quay người trả lời cô.

"Vậy sau này anh sẽ làm Boss lớn của em sao?" Cô không quên hỏi chuyện xảy ra ngày hôm nay.

"Ừ." Giọng nói Thiệu Ngọc tràn đầy ý cười, không khỏi từ trong chăn thò tay ra xoa đầu cô.

"Cho nên, Ôn tiểu thư, còn không mau hầu hạ Boss của cô cho tốt đi."

"Cả ngày nay em đều hầu hạ..." Ôn Bảo Tứ nghĩ đến chuyện lúc trước, có chút ngượng ngùng, âm thầm co rụt vai, đem nửa gương mặt vùi vào trong chăn.

Hơi thở Thiệu Ngọc đột nhiên chậm đi, sao cô lại đáng yêu như vậy.

Tứ Tứ của anh như vậy thật hấp dẫn, anh thực sự không thể kiểm soát được mà muốn nắm chặt cô trong bàn tay.

"Haiz..." Thiệu Ngọc nhàn nhạt thở dài nhắm mắt lại.

"Ngủ đi."

Có lẽ chỉ trong một ngày thôi mà tâm tình dao động quá nhiều, Ôn Bảo Tứ rất nhanh đã ngủ thiếp đi, lúc bị tiếng nói bên ngoài đánh thức, trong phòng đã sáng trưng.

Cô sững sờ cau mày, hình như... vừa rồi cô nghe thấy giọng của Đường Nghiêu.

Chỗ bên cạnh trống không, Thiệu Ngọc đã dậy trước cô, Ôn Bảo Tứ liếc nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, đã mười một giờ sáng.

Cô lại dụi vào chăn bông, miễn cưỡng đứng dậy, xỏ dép lê xuống giường, mở cửa phòng ngủ.

Ôn Bảo Tứ vừa dụi mắt vừa bước xuống lầu, đầu có hơi choáng váng, cô thả tay xuống định tìm kiếm bóng dáng Thiệu Ngọc trong phòng khách, lại thấy được hai khuôn mặt đang há mồm kinh ngạc.

"Tứ... tứ..." Chính là Đường Nghiêu đang không thể tin được mở miệng.

"...Các người... các người đã đến bước này rồi sao..." Còn lại là Kỳ Nguyên, người đã kinh ngạc nuốt nước bọt.

Ôn Bảo Tứ như muốn sụp đổ.

"A a a... không phải như các anh nghĩ đâu!—-" Khuôn mặt cô gấp gáp giải thích, đang lúc bối rối không biết làm gì, cạnh cửa truyền đến âm thanh.

Cạch một tiếng, cửa lớn được mở ra, là Thiệu Ngọc mang theo bữa sáng trở về.

"Sao các cậu lại tới đây?" Anh cau mày nhìn cảnh tượng trước mắt, sau đó đặt bữa sáng trong tay xuống rồi đi tới.

"Đi lên thay quần áo." Anh ra lệnh cho Ôn Bảo Tứ, trên mặt lộ ra vẻ bình tĩnh, ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn cô, Ôn Bảo Tứ càng thêm xấu hổ.

"Được." Cô nhanh chóng đáp một tiếng, lập tức như được ân xá mà chạy lên lầu, bóng lưng như con thỏ nhỏ chạy trối chết.

Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên lập tức chuyển ánh mắt sang người trước mặt, quanh thân khí chất như gió thoảng qua trăng, đôi mắt họ nhìn anh tràn đầy ý nghĩ sâu xa.

Khi Ôn Bảo Tứ xuống lầu lần nữa, đã khôi phục như bình thường, chiếc áo phông trắng quá khổ cùng quần tây cũng đã được thay thành quần áo của mình.

Ba người ngồi ở bàn ăn, một người nghịch điện thoại, người kia uống sữa đậu nành, người thứ thì đang ba nhìn cô.

"Nói chuyện đi..." Thấy cô đi xuống, Đường Nghiêu duỗi dài đôi chân, lười biếng dựa vào trên ghế, khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn cô.

Kỳ Nguyên lập tức dọn ly sữa đậu nành trước mặt, ngẩng đầu trịnh trọng nói: "Tứ Tứ, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị."

Thiệu Ngọc kéo chiếc ghế bên cạnh ra, ra hiệu cho cô, Ôn Bảo Tứ đành yếu ớt ngồi xuống.

"Hôm qua là ai phát ngôn hào hùng trên vòng bạn bè đây hả?" Quả nhiên, Đường Nghiêu không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để chế giễu cô.

Anh ấy kéo dài giọng điệu đùa giỡn nói: "Tôi hiện tại không có bạn trai, cũng không có dự định yêu đương blabla.. ——"

"..."

Ôn Bảo Tứ chú ý thấy ánh mắt trầm xuống của Thiệu Ngọc.

Lập tức mấp máy miệng muốn khóc.

Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên ở lại không lâu, đã bị Thiệu Ngọc đuổi về, trước khi đi, anh còn cố ý thay đổi khóa cửa trước mặt hai người họ.

"Không có ý định yêu đương sao—?" Quả nhiên, sau khi đóng cửa, Thiệu Ngọc liền bắt đầu tính xổ cô, anh cầm di động ngẩng đầu nhìn Ôn Bảo Tứ, mơ hồ đọc lại bài hôm qua cô đăng.

Ôn Bảo Tứ chân thành nhìn anh, giải thích nói: "Trừ anh."

Thiệu Ngọc kinh ngạc nhướng mày, cô gái nhỏ của anh mới có mấy năm đã trở nên lão luyện như vậy, biết dỗ người rồi ư?

Anh mỉm cười, cất điện thoại, ung dung ngồi trên ghế sô pha.

"Được, bây giờ chúng ta nói đến chuyện của Vu Mạt."

Nhìn thấy tư thế này của anh, Ôn Bảo Tứ lập tức thú nhận mọi chuyện, không dám giấu diếm gì, chỉ hơi khéo léo bày tỏ tâm sự của mình.

"Anh ta có thể có chút tình cảm với em nhanh như vậy, giới giải trí này thay đổi như chong chóng, không thể tính là thích được."

Thiệu Ngọc nghe vậy gật đầu, trên mặt vẫn không lộ ra quá nhiều cảm xúc.

Lúc Ôn Bảo Tứ đang định cúi người ôm anh làm nũng, Thiệu Ngọc liếc cô một cái, vươn tay ấn trán cô, nhẹ nhàng đẩy cô ra sau.

"Quần áo của em vẫn là đồ ngày hôm qua, đừng có chui vào lòng anh."

"???"

—-

Thiệu Ngọc bàn bạc xong xuôi, liền tiếp quản công việc bên phía truyền thông Tinh Thành, nhưng phần lớn vẫn giao lại cho Từ Thành, anh chỉ phụ trách về công việc cá nhân của Ôn Bảo Tứ.

Đồng thời, Thiệu Viễn Sơn cũng giao cho anh mọi công việc kinh doanh trong nước của Thiệu gia, nên mới chỉ ngày thứ hai Thiệu Ngọc trở về Trung Quốc, anh đã quá bận rộn để gặp bất cứ ai.

Mãi cho đến khi mọi việc kết thúc, Thiệu Ngọc mới xuất hiện trở lại ở truyền thông Tinh Thành.

Đối với việc đại Boss mới có quan hệ mật thiết với Ôn Bảo Tứ có, tất cả mọi người trong Tinh Thành đều từ khó tin đến ngây người.

Kẻ có tiền mà chơi lớn thì bọn họ cũng chả chơi nổi, đành nhận thua.

Năm cuối cấp đại học về cơ bản là thực tập, cũng không có nhiều lớp học trong trường.

Thiệu Ngọc nghiêm túc hỏi Ôn Bảo Tứ là cô có thực sự thích làm diễn viên không, Ôn Bảo Tứ chậm rãi nghĩ nghĩ rồi trả lời, khả năng trước mắt đây là điều mà cô muốn làm bây giờ.

Thiệu Ngọc gật đầu nói được.

Kế hoạch đầu năm nay là quay hai bộ phim, như trước đây thì đều là chế tác quy mô lớn, chị Chu cũng đã gần hoàn tất hợp đồng, nhưng sau đó lại bị Thiệu Ngọc bác bỏ.

Trong văn phòng rộng rãi mà đơn giản, bên cạnh là cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn cực lớn, tầng thứ bảy mươi chín là tầng cao nhất tràn ngập ánh sáng, khiến cả căn phòng sáng sủa rực rỡ.

Trên chiếc bàn gỗ tử đàn sạch sẽ, người ngồi sau ghế ném một bản kế hoạch đến trước mặt chị Chu, truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng.

"Đây là một chương trình thực tế do đài truyền hình Giang Nam phát động vào năm nay, lấy giải trí thư giãn làm chủ, hiện là hình thức show tạp kỹ phổ biến nhất trên thị trường."

"Trọng điểm là trong số năm khách mời cố định, chỉ có một nữ."

"Việc sắp xếp công việc tiếp theo của Tứ Tứ sẽ được xác định trước."

Tên của show tạp kỹ này là [Hôm nay bạn đã ăn gì chưa?], chế độ chính là hoàn thành nhiệm vụ thông qua các trò chơi ngoài trời, nhóm chiến thắng sẽ được thưởng thức đặc sản địa phương, còn nhóm thua cuộc chỉ được chọn trong số các loại mì ăn liền có nhiều vị khác nhau thôi

Chương trình được ghi hình từ sáng đến tối, chia làm ba phần sáng, chiều, tối và mỗi ngày ăn ba bữa, nghĩa là nếu nhóm nào đứng cuối ba ván liên tiếp sẽ phải ăn mì suốt cả ngày.

Toàn bộ trò chơi khá khó khăn, kiểm tra đầy đủ trí não, trí thông minh và thể lực của các vị khách.

Chu Vân há hốc mồm khi nhìn thấy kịch bản của show tạp kỹ này, cô không thể tưởng tượng được cái vị công chúa nhỏ trong nhà kia sẽ bị tổ tiết mục này hành hạ như thế nào.

Chu Vân ngước mắt lên, âm thầm đánh giá vị Boss trẻ tuổi và đầy triển vọng trước mặt mình, trên mặt nhịn không được lộ ra vẻ kỳ dị.

Cô bắt đầu hoài nghi mối quan hệ tin đồn giữa hai người bọn họ, khả năng đây chỉ là một sự hiểu lầm đẹp đẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play