Ánh mắt Lý Doanh hơi động, Vân Thanh Từ bước đến trước bàn hai bước, lấy một hạt đậu phộng bỏ vào miệng, nghiêng đầu nhìn Lý Doanh, người sau chậm rãi nói: "Trẫm sẽ bảo ngự thiện phòng làm."
Vân Thanh Từ chớp chớp mắt, nói: "Chỉ sợ ngự thiện phòng không làm ra được mùi vị ta muốn ăn..."
Y dừng lại, mỉm cười nói: "Sau này thì luôn có thể ăn được."
Bánh thịt nướng y nói là một món ăn nhẹ phổ biến ở Thượng Dương trong những năm tiếp theo.
Sở dĩ thịnh hành, là vì y cùng Lý Doanh đã từng đi ăn một lần, về sau thì thường xuyên sai người đi mua, chủ tiệm lấy việc đương kim quân hậu thích ăn làm tuyên truyền, thu hút một đống người đến thử.
Trước khi y bị đày vào lãnh cung, đối phương đã mở bốn chi nhánh trong thành, mấy ngày trước khi Vân Thanh Từ nhảy lầu, còn phái Ngân Hỉ đi mua.
Lúc Ngân Hỉ trở về lặng lẽ oán giận với Kim Hoan: "Hôm nay ra ngoài gặp Thúy Thiến, nó châm chọc khiêu khích chúng ta, nói quân hậu đã bị đày vào lãnh cung còn sai nô tài ra ngoài mua đồ ăn, quả nhiên là không chịu nổi tí thiệt thòi nào, thân quý mạng tiện."
Thúy Thiến là tỳ nữ bên cạnh Ninh phi, Kim Hoan nghe xong trấn an hắn: "Phải tin là chúng ta nhất định còn có thể trở ra, Ninh phi cho dù có thêm chữ quý, nhưng bệ hạ không nâng đỡ ả, thì ả vĩnh viễn là thiếp."
Vân Thanh Từ dừng chân nghe được, lại không tiếng động quay về trong phòng, không quấy rầy bọn họ.
Y phải ở trong lãnh cung tính ra cũng chỉ có nửa tháng, lúc mới đầu hơn mười ngày mọi thứ đều còn tốt, Vân Thanh Từ cũng mong mỏi đến ngày cha và các huynh được thả ra, mình được đón về, thay đổi cuối cùng phát sinh trong mấy ngày cuối cùng, có thể nói là một đêm long trời lở đất.
Liên tục mấy ngày người bên cạnh chết thảm, quần áo bị cướp đi, thời tiết lạnh như vậy, y không có quần áo bông giữ ấm, cũng không có chăn đắp, càng không có than sưởi phòng, khi đó Vân Thanh Từ mới hiểu được, Lý Doanh thật sự muốn giết mình.
Có lẽ đúng như Thúy Thiến nói, y thân quý mạng tiện. Vân Thanh Từ ăn sung mặc sướng hơn hai mươi năm, chưa từng chịu uất ức nào như vậy, đối với y mà nói, thay vì bị cóng chết ở xó xỉnh không người, chi bằng lên lầu tự sát, ít nhất trước khi chết còn được lựa chọn khung cảnh bản thân muốn nhìn. Bây giờ nhắc đến, ngoại trừ thật sự muốn ăn, thì cũng là muốn thăm dò Lý Doanh.
Nếu Lý Doanh đúng là đã sống lại, hẳn là sẽ nói sai người đi mua, bởi vì hắn phản xạ có điều kiện sẽ nghĩ đến kiếp trước thứ đó là đồ ngoài cung, nếu hắn thật sự trả lời như vậy, Vân Thanh Từ có thể suy đoán hắn đích thật là đến từ tám năm sau.
Nhưng Lý Doanh dù sao vẫn là Lý Doanh, câu trả lời của hắn không chút sơ hở, nói sai ngự thiện phòng đi làm, vừa phù hợp với việc hắn có thân phận thiên tử nên không hiểu rõ về thức ăn, vừa tránh được vấn đề bản thân có thể là trùng sinh.
Nếu như hắn không phải đến từ tám năm sau, thì tất cả coi như qua, nếu hắn thật sự đến từ tám năm sau, vậy thì tất cả những gì hắn giấu giếm, có thể xem là có dụng tâm khác.
Y nhất định phải nhanh chóng điều tra ra giả thiết này.
Vân Thanh Từ cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, không tiếp tục hỏi nhiều, tránh rút dây động rừng.
Lúc trước y không nghĩ đến việc Lý Doanh cũng trùng sinh, cho nên ở trước mặt hắn chưa bao giờ cố ý che dấu, không có gì ngoài ý muốn, đối phương nhất định đã biết y đến từ tám năm sau.
Nhưng nếu đây là sự thật, tại sao hắn phải cố ý giấu giếm việc bản thân sống lại? Kiếp trước Lý Doanh có thể giết y một lần, kiếp này cũng có thể giết y lần nữa, hắn sợ sau khi mình biết được, sẽ không làm con tin của hắn nữa sao?
Lý Doanh có được ký ức tương lai sao có thể yếu đuối như vậy, còn cần một quân cờ như y kiềm chế tướng phủ ư?
Hắn lẽ ra đã phải cường mạnh đến mức, người cản giết người, Phật cản giết Phật, không phải sao?
Vân Thanh Từ sau khi sống lại vẫn kiêu ngạo ương bướng như trước kia, là vì y xác định Lý Doanh không bỏ được quân cờ là y, cố ý muốn cưỡi lên đầu hắn giở thói ngang ngược, khiến hắn chỉ có thể kiêng dè mà không dám nói gì.
Nhưng hiện tại, cách này vẫn có thể dùng được.
Nếu là Lý Doanh đã trùng sinh, tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn để y ngang ngược quá lâu.
Lý Doanh trước khi sống lại có lẽ không dám giết y, nhưng sau khi sống lại, Lý Doanh rất có khả năng sẽ giết y.
Chỉ cần quan sát thái độ và hành động của hắn đối với bản thân là sẽ biết.
"Nếu ngươi muốn ăn, báo cho ngự thiện phòng là được, cần gì phải chịu khổ chờ sau này?"
Vân Thanh Từ không đề cập tới, Lý Doanh ngược lại lại vội vàng nhắc ra.
Như lấy lòng vậy, nếu là Lý Doanh kiếp trước, thì đã đứng ngồi không yên rồi.
Vân Thanh Từ đành phải nói: "Lúc này mới báo, đợi đến khi làm xong, ta cũng đã ngủ rồi."
Lý Doanh gật đầu: "Vậy mai ăn."
Nhạc sư đến rất nhanh, vũ nữ thân hình thướt tha yểu điệu cũng tới, trên bàn bày đầy đồ ăn hiếm lạ, Vân Thanh Từ và Lý Doanh ngồi trên ghế bông phía sau bàn, y sửa sang lại y phục một chút, ngồi ngay ngắn, ánh mắt lướt qua đám nhạc sư, hơi ngẩn ra.
"Nguyễn Liên, sao ngươi lại tới đây?"
Nguyễn Liên đứng dậy hành lễ, đáp: "Tiên sinh cho rằng quân hậu vẫn gọi mấy người chúng thần, cho nên đã gọi thảo dân."
Hắn hơi chần chừ: "Nếu quân hậu không muốn gặp thảo dân..."
"Không không không." Vân Thanh Từ nói: "Ta muốn gặp, chỉ là lo cho vết thương của ngươi."
Lý Doanh không chớp mắt nhìn Nguyễn Liên, người sau dường như có chút thụ sủng nhược kinh*, cẩn thận nói: "Phiền quân hậu lo lắng rồi, thảo dân không có gì đáng lo."
*Được quan tâm mà lo sợ.
Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei)
Dứt lời, lại che môi ho nhẹ vài cái, vết máu nhàn nhạt bị mím ở trong môi, sắc môi hắn vốn đã nhợt nhạt, chút máu kia càng thấy rõ ràng hơn.
Lúc này Vân Thanh Từ đứng lên, lo lắng nói: "Ngươi sao vậy?"
Lý Doanh cúi đầu mở miệng, ngữ khí âm trầm: "Nếu Nguyễn nhạc quan cảm thấy không khỏe, thì về nghỉ ngơi trước đi."
Ngón tay Nguyễn Liên vốn đã đặt trên dây đàn, nghe xong theo bản năng nhìn Vân Thanh Từ. Người sau hiếm khi cảm thấy Lý Doanh nói có lý, vừa muốn đồng ý, đã thấy Nguyễn Liên mắt như nước thu nhìn Vân Thanh Từ, yếu ớt nói: "Bổng lộc quân ban, vì quân phân ưu, hầu quân hậu... bệ hạ vui vẻ mới là quan trọng."
Vân Thanh Từ nghe ra hắn đại khái là muốn nói, muốn khiến mình vui mới là quan trọng, Lý Doanh chẳng qua là ăn theo mà thôi, không khỏi sung sướng hẳn lên.
Xưa nay đều nói quân hậu mới là kẻ được ăn theo, Nguyễn Liên này đúng là rất biết cách phục vụ.
Y liếc mắt nhìn Lý Doanh một cái, ánh mắt người sau u ám, nhìn không ra vui buồn.
Lý Doanh trùng sinh... Có thể dưới loại tình huống như này nhịn y bao lâu đây?
Nhưng nếu Lý Doanh không muốn nhịn y, tất nhiên sẽ ra tay với Nguyễn Liên trước, Vân Thanh Từ cảm thấy mỹ mãn ngồi xuống, thầm nghĩ phải kịp thời thông báo cho Thanh Ty phái người âm thầm bảo vệ Nguyễn Liên mới được, nếu Lý Doanh có hành động khác thường thì y cũng có thể kịp thời biết được.
Lại nghe Lý Doanh mở miệng tiếp, giọng rất ôn hòa: "Vẫn là không nên miễn cưỡng, người đâu, đưa Nguyễn nhạc quan về Nhạc phường."
Liễu Tự Như vừa muốn phân phó, Vân Thanh Từ đã nói: "Được rồi."
"Đến cũng đã đến, ngồi xuống trước đi, lát nữa về cùng mọi người." Y lại phân phó: "Kim Hoan, ngươi đi lấy thêm một bộ bát đũa nữa, nhạc sư đang bị thương, phải bồi bổ thật tốt."
Nguyễn Liên càng thụ sủng nhược kinh hơn: "Thảo dân không dám..."
"Bảo ngươi ngồi thì ngồi đi." Vân Thanh Từ ra lệnh, lại nhìn Lý Doanh, nghiêng đầu nói: "Bệ hạ cảm thấy cách làm của thần có ổn không?"
Lý Doanh và y nhìn thẳng vào mắt nhau, hai tròng mắt đen nhánh trầm như vực sâu, mỗi một lần hít thở đều giống như đang đè lên một tảng đá lớn, chậm rãi nói: "Theo ý quân hậu."
Vân Thanh Từ cong mắt.
Trong sảnh ca hát nhảy múa, Vân Thanh Từ vô cùng hào hứng, xoay mặt nói chuyện với Nguyễn Liên: " Quê A Liên ở đâu?"
"Thảo dân là người Linh Châu."
"Ta thấy ngươi rất đẹp, hẳn là gia thế cũng tốt, sao lại vào nhạc phường trong cung?"
"Cảnh nhà thất thế, một lời khó nói hết." Nguyễn Liên rũ mi xuống, nói: "Thảo dân lúc trước ở Mãn Xuân lâu thành Thượng Dương tấu nhạc, sau đó gặp Viên tiên sinh của Nhạc phường, mới có thể vào cung cầu chức."
Vân Thanh Từ gật gật đầu, trong mắt toát ra vẻ thương hại. Y cũng từng sống trong khổ sở, mấy ngày trước khi chết, là lúc khó khăn nhất trong đời y, có thể nói khắc cốt ghi tâm.
Không thể tin được Nguyễn Liên gặp phải chuyện gì mà từ một công tử nhà giàu trở thành một đào kép.
Vào trong cung, còn bị cẩu hoàng đế bắt nạt.
Y bỗng nhiên trừng mắt nhìn Lý Doanh một cái.
Người sau đang dò xét Nguyễn Liên, đột nhiên nhận được ánh mắt sắc như dao, vẻ mặt hơi sững sờ. Hắn dời tầm mắt, không nói lời nào rót cho mình một chén rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Một ít rượu theo khóe miệng hắn chảy dài đến cổ, lướt qua cổ họng lăn vào cổ áo.
Lúc đặt ly rượu xuống, Vân Thanh Từ đã lại đang nói chuyện với Nguyễn Liên, y trông rất thoải mái tự tại, cũng không vì Lý Doanh ngồi bên cạnh mà có ý tránh hiểu nhầm.
Quá thản nhiên.
Thản nhiên đến tìm không ra phần tình cảm ngày xưa đối với hắn.
Đợi đến khi Vân Thanh Từ phát hiện, Lý Doanh đã uống xuống bụng cả một bình rượu, hắn phất tay gọi hầu cận, sai: "Lấy thêm bình nữa."
Liễu Tự Như nói: "Bệ hạ, nếu ngài uống quá nhiều, sáng mai thức dậy e là sẽ lại đau đầu."
"Trẫm hưu mộc rồi, trong lòng rất vui." Mắt Lý Doanh bị hơi rượu xông đến ẩm ướt, nói: "Hôm nay không say không ngừng."
Vân Thanh Từ tiếp lời: "Lấy thêm mấy bình nữa, dù sao cũng phải đón năm mới, gần đây không có triều sự, để bệ hạ thả lỏng một chút."
Liễu Tự Như không thể tin được lời này lại từ miệng y nói ra.
Lý Doanh từ khi lên ngôi đã có chứng đau nửa đầu, ngày thường thì không sao, nhưng một khi uống rượu, đầu sẽ đau đến muốn nứt ra, Vân Thanh Từ vẫn luôn nhớ rất rõ điều này, cho dù có ngày trọng đại hơn nữa, cũng sẽ không cho hắn uống quá nhiều.
Ông nhìn Lý Doanh, người sau lặng lẽ cong khóe miệng, mắt càng ẩm ướt hơn, nói: "Ngươi xem, quân hậu cũng mặc kệ ta... Ngươi quan tâm làm cái gì, nhanh, đi nhanh."
Liễu Tự Như đành thở dài sai người đi lấy, vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua Vân Thanh Từ, người sau đã quay sang nói chuyện với Nguyễn Liên về phong cảnh Linh Châu: "Ta chỉ nghe nói, chưa từng đi, chưa từng rời khỏi Thượng Dương... A Liên thật hiểu biết nha."
Nguyễn Liên xấu hổ cười.
Hắn rót cho mình một chén trà, đầu lưỡi vừa rồi bị cắn rách đau đớn, không ngừng uống trà mới có thể rửa sạch máu tanh trên môi.
Giống như vô tình liếc thiên tử một cái, người sau đã đưa lưng về phía quân sau nằm sấp trên bàn, một tay giơ bình ngọc lên cao, đổ rượu vào miệng, cũng không biết rượu đổ vào miệng hay là đổ vào cổ áo.
Hắn dịu dàng nói: "Nghe nói đại tỷ quân hậu gả cho Tiêu gia ở Linh Châu, chưa từng đi thăm sao?"
Đồng tử Lý Doanh mượn rượu giải sầu khẽ co lại.
Vân Thanh Từ nói, "Chưa từng, núi cao đường xa, xe ngựa xóc nảy, ta cũng không muốn giày vò bản thân."
Giọng điệu Nguyễn Liên hàm chứa ý cười: "Quân hậu thân thể kiều quý, quả thật không tiện."
Vân Thanh Từ cười ha ha.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng chén trà bị rơi vỡ.
Tay áo dài rũ xuống, vũ nữ lo lắng, nhạc sư ngừng đàn, nhao nhao nhìn về phía tiếng động phát ra.
Thiên tử hình như đã say, nằm trên bàn không nhúc nhích, vừa rồi có lẽ là tay áo rộng vô tình quét qua làm rơi.
Vân Thanh Từ nhìn thoáng qua, nói: "Bệ hạ say rồi, hôm nay đến đây thôi, lui hết đi."
Nguyễn Liên cùng mọi người đứng dậy tụ tập về phía trước, hành lễ cáo lui.
Trong tiếng loạt xoạt, Nguyễn Liên ôm đàn lên, là người rời đi cuối cùng, hắn lại che môi ho khan vài tiếng, Vân Thanh Từ lúc này mới rời mắt khỏi thiên tử, nhớ tới thương tích của hắn, thuận miệng dặn dò: "Ngươi trở về nghỉ ngơi cho tốt trước, hai ngày sau yến khách trong cung cũng không cần tham dự."
"Tạ quân hậu ân điển."
Nguyễn Liên liếc mắt nhìn thiên tử một cái, rồi mới xoay người rời đi.
Lý Doanh không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, khóe mắt ửng đỏ.
Vân Thanh Từ đứng dậy, từ phía sau vòng tới trước mặt hắn.
Khuôn mặt trắng bóc của nam nhân lúc này đỏ bừng lên, vết đỏ lan từ cổ đến xương quai xanh, phía trên còn để lại một lớp phấn hồng.
Khắp người hắn toàn mùi rượu, ngực ướt một mảng lớn, mặt và cổ cũng có vết rượu, Vân Thanh Từ đẩy hắn một cái, lại đẩy hắn cái nữa, nói: "Bệ hạ?"
Lông mi Lý Doanh nhấc lên một nửa, lại nặng nề khép lại, nhíu mày kêu lên một tiếng đau đớn.
Liễu Tự Như nói: "Bệ hạ gần đây chứng đau đầu càng ngày càng nặng, hôm nay uống nhiều rượu như vậy, ngày mai chỉ sợ không chịu nổi."
"Hắn vui mà." Vân Thanh Từ nói: "Cũng không ai ép hắn."
"...... Vậy thần sai người chuẩn bị canh giải rượu?"
"Đi đi." Vân Thanh Từ liếc nhìn thiên tử đang say khướt, đưa tay chạm vào khuôn mặt nóng bỏng của hắn, nói: "Lý Doanh, Lý Doanh, ngươi nhìn ta đi?"
Lý Doanh mê man mở mắt ra.
Say rượu, chính là thời cơ tốt để moi tin, y biết Lý Doanh không thường xuyên uống rượu, cho nên tửu lượng kém, sau khi uống rượu hỏi cái gì cũng sẽ ngoan ngoãn nói ra hết, rất thành thật. Vân Thanh Từ đến gần hắn, tiếp tục nói: "Ta là ai?"
Lý Doanh không lên tiếng.
Y tiếp tục đến gần hơn, mềm giọng nói: "Ngươi nhìn rõ đi, ta là ai?"
Ánh mắt của y vô cùng mềm mại, nhưng trong nháy mắt này, Lý Doanh lại như từ trong ánh mắt ý vị thâm trường của y nhìn ra thứ khác.
Vân Thanh Từ trước mặt thay đổi vẻ ngoài, tóc dài đen như mực chầm chậm tràn ra máu tươi, hơi thở của hắn dồn dập, hơi mở to đôi mắt ướt át.
"Lý Doanh..." Vân Thanh Từ nâng cao cằm, môi kề sát vào tai hắn, dùng giọng điệu nhẹ nhàng hơn nói: "Ngươi nhìn thấy thi thể của ta chưa?"
"Ư——" Lý Doanh bỗng nhiên ôm lấy đầu.
Giống như có vô số con dao bén nhọn đâm vào trong, điên cuồng khuấy động.
Ánh mắt của hắn trong phút chốc đỏ bừng, tròng trắng mắt nổi đầy tơ máu, gân xanh trên trán cũng nổi lên.
Vân Thanh Từ nín thở, y đưa tay giữ lấy Lý Doanh, nhìn chằm chằm hắn: "Lý Doanh, ngươi còn nhớ ta không?"
"A Từ..." Lý Doanh hít thở một cách khó khăn, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn dữ dội: "Ta, đau."
Tác giả có lời muốn nói:
Bé Từ: Có phải ngươi không, có phải là ngươi không!
Lý Hoàng:... Đã nói là không hiểu ngươi đang nói gì mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT