“Khụ…” Hách Cao Hứng uống miếng rượu, thấm thấm giọng, “Từ góc độ người đứng xem, tui cảm thấy cậu đối với cậu ấy rất là tốt. Cậu xem, cậu không thích hoàn cảnh chỗ này, nhưng vẫn theo cậu ấy tới đây.”

Tân Du lắc đầu, “Này đâu có gì đâu.”

“Thôi được, các cậu đều rất là tốt với nhau, cho nên cậu có muốn suy xét chuyện hai người ở bên nhau luôn không?” Hách Cao Hứng lại lập lại đề nghị.

“Ưm?” Tân Du nhìn Hách Cao Hứng, ánh mắt vi diệu, như là nghi ngờ đầu óc hắn có vấn đề. Sau đó anh lại nhìn về phía bình rượu trên bàn, hình như đang tính toán hắn đã uống hết bao nhiêu rượu.

“Tui không có say. Các cậu ở bên nhau không phải cũng tốt sao? Cậu ấy thích cậu như vậy, cậu cũng thích cậu ấy, quá tốt rồi.”

Tân Du nói: “Không tốt, tôi thích hợp sống một mình thôi.”

“…” Hách Cao Hứng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án này. Hoàn toàn bỏ qua vấn đề yêu khác giới, yêu đồng giới hay yêu cả hai giới, trực tiếp thăng hoa lên thành vấn đề quan điểm sống.

“Tân Du à, hông lẽ cậu tôn thờ chủ nghĩa độc thân?”

Tân Du cười nói: “Cũng không hẳn, không cố tình nghĩ tới. Nhưng tôi thích trạng thái lúc ở một mình.”

Hách Cao Hứng nói: “Vậy cậu thử tưởng tượng cuộc sống luôn có Kiều Bình Nhất ở bên cạnh, hẳn là cũng sẽ rất tốt đúng không. Không phải cậu nói cậu ấy rất tốt với cậu sao?”

Tân Du vừa cười vừa lắc đầu, “Thôi thôi, có rảnh gặp mặt là tốt rồi, ở cùng mỗi ngày tôi chịu không nổi đâu.” Lúc có mặt Kiều Bình Nhất, anh không làm được chuyện gì hết, hoàn toàn không có cuộc sống cá nhân, chỉ nghĩ thôi đã thấy rất thảm.

Chỉ muốn lâu lâu gặp mặt thôi à… Hách Cao Hứng thầm than: Đại Kiều ơi, tao đã ráng hết sức rồi.

“Khoan đã.” Tân Du nhíu mày nói, “Chúng ta vốn là đang nói chuyện Đại Kiều và Tống Xán đúng không?” Sao mà nói một hồi anh lại biến thành vai chính vậy?

“À.” Hách Cao Hứng cúi đầu rót rượu, nghĩ lý do, “Tui cảm thấy cái gã Tống Xán đó không đáng tin cậy lắm, so với cậu thì kém xa.”

“Chậc, nếu nói như vậy, cậu với Đại Kiều cũng hợp lắm mà…”

“Đừng! Tui cũng chỉ có thể cùng cậu ta tụ tập lúc rảnh thôi!” Hách Cao Hứng vội vàng nói.

Tân Du nhìn hắn cười.

Hai người nhìn nhau cười to.

Hách Cao Hứng nghĩ thầm: Thôi, mặc kệ cái mớ bòng bong này của Đại Kiều, để cậu ta muốn làm gì thì làm đi.

Tân Du nói: “Tống Xán có vấn đề gì?”

Lời do mình tự nói ra, có quỳ cũng phải ráng tìm lý do đối đế. Hách Cao Hứng nói: “Tên đó có thể hot lên, chủ yếu dựa vào quan hệ của Đại Kiều. Giữa hai người họ không có sự bình đẳng.”

Tân Du nói: “Đây cũng đâu có thành vấn đề. Hai người ở bên nhau, tương trợ lẫn nhau là bình thường, đâu cần để ý nhiều như vậy.”

Hách Cao Hứng vốn cho rằng Tân Du là loại người có lòng tự trọng rất cao, không muốn chiếm một chút lợi lộc gì từ bạn bè, không ngờ hình như cũng không phải vậy.

Quen biết nhiều năm như vậy, hắn vẫn hoàn toàn không hiểu được Tân Du, mà cũng phải thôi, tuy hai người quen mặt nhau, nhưng giao lưu qua lại chỉ mang tính xã giao.

Tuy nói hắn và Kiều Bình Nhất là bạn ăn nhậu, nhưng trên thực tế hắn và Tân Du mới là bạn ăn nhậu đúng nghĩa, ngoài cùng ăn cơm uống rượu chơi bời, bọn họ không có một chút giao thoa nào khác. Đây vẫn là lần đầu tiên họ nói chuyện phiếm có chiều sâu như vậy.

Hách Cao Hứng có hơi ủ rũ, đành phải nói: “Cậu nghĩ thoáng quá, nhưng người bình thường vẫn là để ý lắm đó. Cậu Tống Xán này rất có tính toán, gặp ai theo đuổi cậu ta đều sẽ làm giá, không từ chối hẳn hòi, cũng không đồng ý. Biết treo người ta cũng biết làm bộ thanh cao, dụ họ từng bước lún sâu vào. Aiz…”

Hắn càng nói càng nghiêm túc, thật sự bắt đầu phân tích, “Tên đó mới nổi lên hồi năm ngoái, sau khi nổi rồi thì không hề đặt chân tới đây lần nào, hôm nay đến đây, có lẽ vì đã tới lễ Tình Nhân, lại phát hiện Đại Kiều không hẹn cậu ta, khả năng là không thèm gửi cả tin nhắn. Cậu ta không muốn từ bỏ chỗ dựa như Đại Kiều, đành phải chủ động tìm tới nơi.”

Tân Du tự hỏi một hồi, cười nói: “Đều là cậu đoán thôi, cậu đâu có chứng cứ đúng không.”

“Ặc…” Hách Cao Hứng nghẹn lời… Nói xấu sau lưng người khác, còn bị vạch trần, có tí ngượng ngùng nha.

Tân Du cười nói: “Nói vậy xem ra, con người anh chàng Tống Xán này cũng được, không lăng nhăng, cũng không lừa gạt tình cảm người khác, lúc cần thiết cũng chịu chủ động. Tính cách như vậy khá tốt đó.”

Hả? Hách Cao Hứng giương mắt nhìn.

Tân Du nói: “Nếu anh ta có dã tâm, lại muốn nhờ cậy Đại Kiều, suy ra anh ta sẽ thực lý trí, người như vậy sẽ biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, sẽ đối xử tốt với Đại Kiều, sẽ không làm tổn thương cậu ấy. Vậy không tốt sao?”

Tâm tình Hách Cao Hứng thực phức tạp, “Tân Du à, không ngờ cậu lại là dạng người chỉ chú trọng kết quả chứ không thèm để ý quá trình, tư tưởng này rất nguy hiểm rất đáng sợ đó, cậu biết không?”

“Cậu đừng hoán đổi khái niệm.” Tân Du cười nói, “Rõ ràng tôi đang lập luận dựa vào chứng cứ thực tế chứ không nói đến tình cảm. Ngay cả khi anh ta có ý đồ gì đi nữa, anh ta cũng chưa làm qua chuyện xấu gì. Bây giờ cậu bắt đầu phê phán anh ta thì có hơi quá.”

Hách Cao Hứng vẫn khăng khăng phản đối, “Chuyện tình cảm không thể đánh giá như vậy được. Đã không chân thành thì phải bị loại trừ.”

“Ưm, cậu nói cũng có lý.” Tân Du lười tranh cãi, “Thôi kệ đi, Đại Kiều thích là được. Chúng ta ở đây có nói cũng vô dụng.”

Hách Cao Hứng nói: “Cậu ấy cũng chưa chắc thích.”

“Không thích thì càng không sao hết. Chúng ta còn thảo luận cái này làm gì?”

“…” Hách Cao Hứng không đáp. Thôi, tui nhận thua, nói không lại cậu. Cả hai người các cậu tui đều nói không lại, chúc các cậu thành đôi thành cặp, tai họa lẫn nhau.

Một cậu phục vụ chạy tới báo: “Ông chủ Hách, Kiều tổng say rồi.” Ban đầu gọi là ‘ông chủ Kiều’, nhưng Kiều Bình Nhất cảm thấy nghe như nhà giàu mới nổi hoặc như là xã hội đen, nên về sau mọi người đều sửa lại gọi là ‘Kiều tổng’.

“Hơi men xông tới não rồi? Cậu ấy đang làm gì?” Hách Cao Hứng đứng lên, dẫn Tân Du cùng đi tìm hắn.

“Anh ấy nôn ra…”

Hách Cao Hứng tưởng tượng cái mùi nôn mửa, không muốn đi tới cho lắm, bước chân trở nên nặng nề, “À, vậy nhanh nhanh kêu người thu dọn một chút đi.”

Tân Du ở phía sau đẩy nhẹ Hách Cao Hứng, thúc hắn đi nhanh lên.

Cậu phục vụ nói: “Dọn xong rồi ạ, cũng đã đỡ Kiều tổng nằm lên sô pha nghỉ ngơi.”

“Làm tốt lắm!” Bước chân nặng trịch của Hách Cao Hứng lại nhẹ nhàng lên, “Tân Du, đi nào, chúng ta cùng đi xem cậu ấy.”

Nhân viên quán bar chu đáo đưa Kiều Bình Nhất ra khu nghỉ ngơi tách biệt phía sau, nơi này không có ai khác, chỉ có Tống Xán ngồi bên cạnh Kiều Bình Nhất, đang cẩn thận lau mồ hôi cho hắn.

Nhìn thấy Hách Cao Hứng và Tân Du, anh ta ngừng tay, đứng lên, nói khẽ với bọn họ: “Anh ấy uống nhiều quá, vừa rồi nôn ra.”

Hách Cao Hứng nháy mắt với Tân Du: Hình như chúng ta tới làm quấy rầy người ta kìa.

Tân Du đi qua, cúi đầu xem Kiều Bình Nhất, cảm thấy sắc mặt hắn tái mét, anh thở dài: “Mày uống nhiều vậy làm gì, tự làm khổ thân mình sao?”

Kiều Bình Nhất mở mắt, “Tao không sao.”

Tân Du ngồi xuống bên hắn, “Có chỗ nào khó chịu không?”

Kiều Bình Nhất nói: “Uống say sao không khó chịu cho được?”

“Mày còn bày đặt tủi thân?” Hách Cao Hứng cười, “Mày say gì mà say? Tao thấy mày tỉnh lắm.”

Tân Du cũng khẽ cười.

“Thật sự khó chịu mà.” Kiều Bình Nhất lật người qua cọ về hướng Tân Du, Tân Du sợ hắn rớt xuống sô pha, duỗi tay ngăn lại, bị hắn nắm lấy tay gối xuống dưới mặt.

Hách Cao Hứng nhìn Tống Xán, dường như không có gì khác thường, đương nhiên, hắn ôm thành kiến mà cho rằng hiện tại Tống Xán nhất định vui không nổi.

Tân Du nói: “Khó chịu lắm sao? Theo thang điểm mười, mười là: Khó chịu muốn chết. Mày đang ở mức nào?”

“… Năm.”

“Ừm.” Tân Du nói, “Bây giờ chắc mày không chơi được nữa rồi, chúng ta về nhà thôi?”

Kiều Bình Nhất cọ cọ tay anh, không nói lời nào.

Tân Du liền thay hắn quyết định, “Vậy nghỉ ngơi ở đây một lúc, chờ mày đỡ đỡ, lại về nhà.”

“Ưm.”

“Tao đi lấy cho mày miếng nước.” Tân Du chuẩn bị đứng dậy.

“Đừng đừng, để tui đi lấy.” Hách Cao Hứng nói, “Cậu ở lại đây trông chừng cậu ấy đi.”

Tống Xán đứng một bên có vẻ lẻ loi, nhưng cũng chưa nói muốn đi.

Tân Du cười với anh ta: “Người anh em này của tôi khi say có hơi phiền toái, xin cảm ơn anh nhé.”

Tống Xán nói: “Tôi cũng đâu giúp đỡ được gì đâu.”

Tân Du cười nói: “Giúp gì chứ? Tại bản thân cậu ấy uống quá mức, ai có thể thay cậu ấy khó chịu đây? Anh ở bên cạnh hỗ trợ là tốt lắm rồi.”

Tống Xán chỉ cười không nói.

Tân Du nghĩ, thế này quả thực khớp với cách nói của Hách Cao Hứng: Chỉ muốn mập mờ chứ không chịu thể hiện rõ thái độ. Đương nhiên, anh ta là ngôi sao, vẫn nên cẩn thận chút, không thể không có sự đề phòng nhất định.

Kiều Bình Nhất làu bàu: “Tiểu Du, tao đau đầu.”

Tân Du nói: “Để tao giúp mày đi hỏi xem có thuốc không ha?”

Kiều Bình Nhất túm chặt anh không buông.

Tống Xán nói: “Thôi để tôi đi cho.” Anh ta cũng đi rồi.

Tân Du vuốt trán Kiều Bình Nhất, “Đầu đau lắm hả?”

“Ừm…” Kiều Bình Nhất rên rỉ, “Mày ấn ấn giúp tao…”

Tân Du không biết mát xa, nhưng cũng đành phải giúp hắn ấn đại.

Kiều Bình Nhất lại có vẻ thật sự thoải mái lên, chân mày cũng không nhíu chặt nữa.

Một lát sau, có người tới, Tân Du tưởng Hách Cao Hứng và Tống Xán trở lại, kết quả người tới là một cậu phục vụ, cậu ta mang một bình nước đến.

Tân Du đổ nửa ly nước, nếm thử, không nóng lắm, là nước ấm, liền đỡ Kiều Bình Nhất lên cho hắn uống.

Kiều Bình Nhất uống xong liền dựa vào người Tân Du.

Tân Du nói: “Nằm thêm chốc lát?”

Kiều Bình Nhất yếu ớt cọ cọ người anh, “Nằm thấy khó chịu, mày cho tao dựa một lát.”

“Ừa.” Tân Du nửa đỡ nửa ôm hắn, để hắn đỡ tốn sức. “Mày nói coi mày làm sao thế, uống nhiều rượu như vậy làm gì?”

Kiều Bình Nhất nói: “Tao không vui.”

“Chuyện gì mà không vui?”

Kiều Bình Nhất im lặng.

Tân Du hòa nhã nói: “Không vui uống rượu cũng vô ích, sẽ chỉ cảm thấy khó chịu thêm thôi. Những chuyện làm mình thấy phiền muộn đó, nghĩ cách giải quyết là tốt rồi, đừng nóng vội, cứ từ từ từng chuyện mà tính, bản thân giải quyết không được thì tìm trong nhà hỗ trợ, trước tiên tìm mẹ mày, dì sẽ không mắng mỏ gì mày đâu…”

Kiều Bình Nhất nói: “Còn mày, mày không giúp tao sao?”

“Giúp chứ. Nhưng tao không thể giúp được gì nhiều đâu.” Tân Du cười nói, “Nếu là chúng ta cùng kẹt trên tàu Titanic, chỉ còn một vị trí thuyền cứu hộ, tao nhất định sẽ nhường cho mày.”

“Tao đây cũng không đi.”

“Ngốc quá…” Tân Du chỉ là muốn nói, trừ phi gặp tình huống cực đoan như vậy, nếu không anh cũng không thể giúp được Kiều Bình Nhất chuyện gì. Nói thật, Kiều Bình Nhất thuộc vào giai tầng cao hơn anh mấy tầng, chuyện Kiều Bình Nhất thấy khó tuyệt đối không phải là chuyện anh có thể giúp giải quyết được.

Kiều Bình Nhất nói: “Tao nhất định không đi…”

Aiz, nói chuyện với con ma men thì được cái gì đâu. Tân Du vỗ lưng hắn, dỗ dành, “Ừ, không đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play