Tên Hán Việt: Đạo trường, ngã hương bất hương! Thể loại: Trinh thám, Ngọt sủng, Song khiết, Cường cường, Chủ thụ, Linh dị thần quái, HE Tình trạng bản gốc: Hoàn 108 chương CP: Bề ngoài vô tình đạo trưởng công x hải đường yêu dị mỹ nhân thụ Tóm tắt một câu: Câu chuyện bắt yêu thời cổ đại, bánh ngọt nhỏ ~
Văn án
Ngũ Vị Trai nổi tiếng với món điểm tâm Bánh ngọt bát bảo hương phù dung, chiếc bánh dậy mùi thơm, mềm mại, ăn vào trong miệng là thơm ngọt nhẹ nhàng của mật, còn có nhân hạt thông không ngấy, hương vị đậm đà, vấn vương trong miệng.
Ai ai cũng phải khen điểm tâm cực ngon, mà chưởng quầy của tiệm càng là một người khiến ai nấy cũng tấm tắc thích thú.
Mỹ nhân hay cười, tay nghề tốt như vậy, ai mà không thích, nhất thời vô số cô nương đều đem lòng ái mộ chưởng quầy Chung Đường
Nhưng việc này thì có ích lợi gì?
Chung Đường khẽ cong môi, một tay nâng nhẹ cằm vị đạo trưởng vô tình, cười lạnh hỏi: "Chừng nào chàng mới có thể mơ thấy em?"
Mới đầu có người nói với Lý Tị Chi, gần Kim Ô Quan mới khai trương một cửa tiệm bánh ngọt, hắn chỉ khắc chế lắc đầu: "Không thể tham ăn tham uống."
Sau khi tự mình nếm thử vị ngọt đôi môi, hắn vẫn có thể giữ vững đại đạo: "Chẳng qua hương vị cũng chỉ ngon hơn một chút."
Chờ đến ngày nọ xuân ấm hải đường trổ bông, người khác hỏi tới, hắn lại chỉ có thể đáp một câu: "Cực kỳ thơm."
Chung Đường nhướng mày: "Thơm, cái gì thơm? Điểm tâm sao?"
Lý Tị Chi thản nhiên: "Em."
***
Kẻ nắm quyền vị yêu, người oan uổng đọa quỷ, và khi đêm Lâm An thắp lửa rực rỡ ánh đèn, yêu ma quỷ mị hóa xương khô chẳng qua cũng chỉ mang phận hồng nhan của ngày qua.
*Vị (từ cũ): vì
———
HE, 1v1 bánh ngọt + tác giả ngốc nghếch muốn viết một câu chuyện xưa về yêu quái khủng bố, nhưng thực tế lại không đáng sợ.
Một câu tóm tắt: Tiểu yêu tinh chuyên môn thả thính một cách vô tình~
Lập ý: Vai chính nắm tay trảm yêu trừ ma, giữ gìn thái bình thịnh thế.