Vào lúc này, tất cả mọi người không nói gì thêm, để phòng ngừa bất trắc thì lúc sư phụ làm phép, tôi cùng Lãnh Thiên Ngạo sẽ ở bên cạnh canh giữ sít sao.
Từ trong phòng không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết trong quá trình cởi bỏ thuật ngự quỷ, đặc biệt là lúc lấy kim bạc từ đầu Tề Quân, nó đã hoá rồ và làm bị thương chân của Lỗ Gia Minh, cuối cùng, nó bị Lãnh Thiên Ngạo ấn trên mặt đất mới bảo đảm toàn bộ nghi thức được tiến hành xong.
"A —— thằng nhóc này nhất định là cố ý!" Lỗ Gia Minh kéo cái chân bị gãy dịch chuyển sang một bên, sau khi ngồi xuống vội vàng dùng dây thừng trói lại động mạch đùi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy sư phụ làm trong khi mình vẫn còn tỉnh táo, giờ tôi mới hiểu được yêu cầu của chúng tôi khó khăn cỡ nào đối với sư phụ, cuối cùng lúc đang tiến hành thay đổi thuật ngự quỷ thì sư phụ hét lên một tiếng đau đớn, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
"Sư phụ, thầy có sao không?" Tôi vội vàng lấy khăn mặt đưa cho sư phụ.
Sư phụ duỗi tay ra còn chưa chạm tới khăn mặt liền lảo đảo ngã xuống đất, tôi vội vàng đỡ lấy sư phụ, trong lòng rất áy náy nên nước mắt lập tức rơi xuống, "Sư phụ, thầy không sao chứ, thầy đừng dọa con!”
"Thầy không sao..."
Sư phụ hữu khí vô lực nói chuyện (Hữu khí vô lực: bất lực), tôi mau chóng đỡ sư phụ trở về phòng nghỉ ngơi.
“Thiên Ngạo, việc ở nơi này giao lại cho anh.”
"Sư phụ..."
Vừa mới xoay người liền nghe thấy Lỗ Gia Minh tê tâm liệt phế hét to (Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng), làm tim tôi giật thót, tôi quay đầu lại hối lỗi nhìn thoáng qua Gia Minh.
Chờ đến khi dìu sư phụ trở về phòng và để ông nằm xuống, tôi vội vàng vẽ bùa pha nước cho ông uống, sau đó mới quỳ xuống trước mặt ông một tiếng rầm.
"Sư phụ, con xin lỗi..."
"Không sao, đây là việc sư phụ nên làm. Chỉ là sư phụ già rồi, không thể làm pháp thuật như vậy nữa, nếu không sợ là..."
"Sư phụ, thầy dạy cho con đi, sau này cứ để con làm là được, con chưa từng nghĩ tới pháp thuật này lại làm hao tổn nghiêm trọng như vậy, đã gây ra rắc rối cho thầy..."
Tôi còn chưa nói hết lời, sư phụ đưa tay ra lắc lắc, thở dài, nói, "Thầy đang có tính toán này."
Nói xong, sư phụ chỉ chỉ một bức vẽ treo ở trên tường, "Phía sau bức tranh có một két sắt, bên trong có bí tịch Mao Sơn tổ truyền (sách Mao Sơn quý hiếm của đời trước truyền lại), tất cả pháp thuật thượng Mao Sơn đều ở bên trong.”
Thượng Mao Sơn là cấp bậc cao nhất, bên trong có dạy kỹ năng tu luyện như điều khiển quỷ, mời thần tiên, nếu rơi vào tay của kẻ xấu thì không thể lường trước được hậu quả.
Tôi vội vàng dập đầu nói, "Con cảm ơn sư phụ, đệ tử nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của thầy, sẽ sử dụng pháp thuật Mao Sơn dùng vào việc chính nghĩa, làm cho tinh thần Mao Sơn được phát dương quang đại (phát dương quang đại: Làm cho rạng rỡ có tiếng tăm, lớn mạnh hơn)!”
Đợi sư phụ ngủ, tôi vội vàng đi xem Lỗ Gia Minh, vừa vặn gặp được Thiên Ngạo cùng Trần Kha đang đỡ Lỗ Gia Minh đi ra khỏi cửa.
"Mộng Mộng, tôi và Trần Kha phải đưa Gia Minh đi bệnh viện trước, Tề Quân còn ở trong phòng chưa tỉnh lại, em trông coi nó, lát nữa tôi sẽ trở về đón em."
Lãnh Thiên Ngạo nói không để ý tới phản đối của Gia Minh đã nhét anh ta vào trong xe.
Lỗ Gia Minh là con người, động mạch bị tổn thương nên máu tươi chảy ra như thác lũ vậy, nếu trì hoãn việc điều trị thì e là… tôi cũng không thể nói trước được, sau đó tôi mau chóng gật gật rồi nói, "Đi đi, tôi ở đây chờ anh.”
Đợi đến khi bọn người Thiên Ngạo vừa rời đi, toàn bộ tứ hợp viện trở lại vẻ an tĩnh, lúc này tôi mới đẩy cửa đi vào căn phòng lúc nãy sư phụ thi pháp, thấy trên người của Tề Quân dính đầy máu, vẫn đang nằm trong vũng máu, hai mắt của nó nhắm chặt giống như là một đứa trẻ đã chết và bị vứt bỏ.
Nó từng mắc bệnh lao phổi, vừa rồi nó giãy dụa, tôi thấy máu tươi từ trong mắt tai mũi nó chảy ra không ít.
Nhớ lại cảnh vừa rồi, tôi có chút không đành lòng, tôi hy vọng sau này làm việc sẽ không gặp phải tình huống như vầy.
Tôi đi qua ôm nó lên, cơ thể nhỏ nhắn này không có bao nhiêu chênh lệch với Ngoan Mậu, điểm khác nhau nếu so với Ngoan Mậu là đứa nhỏ này có cảm giác chân thật hơn khi ôm vào ngực, nhưng cơ thể của nó quá lạnh khiến tôi hơi run.
Lúc trước sư phụ có chuẩn bị một gian phòng ở trong nhà thầy ấy cho tôi ở, thế là tôi liền ông nó vào phòng tôi để nghỉ ngơi, sau đó tôi lấy một chậu nước chuẩn bị lau người cho nó nhưng không thể ngờ là lúc tôi đưa tay thì nó mở bừng mắt.
Ánh mắt hung ác và nham hiểm ấy nhìn thẳng vào tôi, một giây sau nó vụt dậy, bay lên không trung lộn mèo vài cái rồi dừng ở trên nóc tủ quần áo và nhe răng trợn mắt nhìn tôi.
"Tề Quân con đừng sợ, dì sẽ không làm con bị thương."
Đứa nhỏ này quá hoang dã, thuật ngự quỷ đã ký khế ước lên người sư phụ, nên nó hoàn toàn không nghe lời tôi nói, nó đảo mắt nhìn xung quanh một vòng mà không nhìn thấy mẹ mình đâu, nên nóng nảy nhảy lên nhảy xuống hai ba cái liền trốn ra khỏi phòng.
"Tề Quân!!"
Tôi vội vàng đuổi theo, vừa vặn nhìn thấy Nhiếp Tranh đang tiến vào cửa, tôi vội hét lớn với anh ta, "Nhiếp Tranh, giúp tôi bắt lấy đứa nhỏ kia!!”
Nhiếp Tranh còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, trong giọng của tôi có đưa ra mệnh lệnh mà trên người anh ta có thuật ngự quỷ nên anh ta đang mặc âu phục vẫn bay lên không trung, từ hai tay phóng ra thanh kiếm mềm, trối chặt lấy Tề Quân ở giữa không trung.
"Đừng làm nó bị thương!"
"Đứa bé hoang dã này từ đâu ra vậy?" Vẻ mặt của Nhiếp Tranh không được tốt, cũng có thể là sợ Tề Quân.
Ở giữa không trung, Tề Quân không ngừng sử dụng kỹ năng phân hóa, lúc này tôi mới thấy rõ, cổ tay của nó phóng ra một thứ tương tự như ánh sáng màu đen, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhìn ra được.
Ánh sáng đó vừa mỏng vừa mềm, công kích nhẹ nhàng nhưng vô cùng linh hoạt, lực tấn công cũng cực mạnh, chỉ nhẹ nhàng đảo qua tường, cả vách tường giống như là bị dây thép chém xuống thành một lỗ hổng, chung quanh vết nứt còn để lại dấu vết bị cháy.
Kỹ năng này cao hơn một bậc so với kỹ năng công kích thông thường của chúng tôi, nên tôi nhắc nhở Nhiếp Tranh phải cẩn thận, đồng thời cũng tự mình gia nhập vào cuộc chiến.
"Mẹ ơi, giết nó đi, Ngoan Mậu không thích nó!"
"Ngoan Mậu, còn đừng nói bậy, nó vẫn là một đứa bé, còn từ trong căn cứ ra nên nó có chút sợ hãi thôi."
Nghe Ngoan Mậu nói thế, tôi đột nhiên nhớ lại ánh mắt của đứa bé này khi nhìn Lãnh Thiên Ngạo, có lẽ đó mới là sợ hãi thật sự.
Nếu hai người này cứ đánh tiếp như vầy thì phòng ốc sẽ bị phá hủy mất, nên tôi vội vàng gia nhập chiến đấu, cuối cùng cũng khống chế được Tề Quân.
"Đứa nhỏ này chui từ đâu ra vậy, sao nó hung hăng vậy?" Quần áo trên người Nhiếp Tranh bị cắt khá nhiều chỗ, may mắn là không có bị thương.
"Đứa nhỏ này từng bị dùng làm thí nghiệm, đã bị tiến sĩ Lục cải tạo."
Tôi nói xong trầm mặt xuống, thu hồi con thoi ba cạnh ở cuối xích sắt chuyển đến gần cái ót của Tề Quân, rồi đe doạ nói, "Tề Quân, nơi này không có ai muốn làm tổn thương con nhưng nếu như con lại nghịch ngợm thì dì chỉ có thể chọc thủng đầu con để con vĩnh viễn nghỉ ngơi.”
Đứa bé này cũng sáu tuổi rồi, chắc hẳn nó có thể thể hiểu được lời tôi nói.
Tôi cũng không cố ý muốn nói như vậy, chỉ là vào lúc này vẫn nên dùng vũ lực để kìm hãm nó lại rồi từ từ cảm hoá nó sau.
Nhiếp Tranh nghiêm túc nghe tôi nói xong, lại nhìn sang cả người đầy máu của nó, anh ta híp mắt lại nói, "Tôi thấy là nên trực tiếp giết nó đi, sau này nó mà đối đầu với chúng ta thì khó giải quyết.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT