"Cô không biết rõ về việc này, tôi không tức giận với cô, nhưng việc điều khiển thi quỷ rất phức tạp hơn cô nghĩ cả ngàn lần đấy, tôi phải mất thời gian mười năm mới hoàn toàn thoát khỏi khống chế của ông ta."
Sắc mặt của Lãnh Thiên Ngạo vẫn rất khó coi, tôi không thể tưởng tượng được là anh ta đã xảy ra những chuyện gì khi còn ở Thái Lan.
Nhưng tôi là người hiểu tình thế nên trước mắt cứ nghe theo anh ta mới là sáng suốt nhất.
Dọc đường đi sau đó chúng tôi cũng không nói gì, dưới sự chỉ dẫn của Trần Kha, chúng tôi đã đi tới một cái hồ ở ngoại thành, lâu rồi tôi chưa tới nơi này, nhớ mang máng hồ này gọi là hồ Lạc Nguyệt, là một nơi tương đối hẻo lánh, hoang vắng, ngoại trừ những người thích câu cá đến đây, thì không còn ai.
"Vào khoảng thời gian trước công ty bất động sản nhà họ Liễu đã mua năm ki lô mét đất hoang gần đây và xây dựng một đảo nhân tạo ở trung tâm hồ, căn cứ bí mật đó nằm ngay trên hòn đảo đó." Trần Kha vừa nói vừa chỉ dẫn chúng tôi đi vào một con đường nhỏ.
Mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng trên hồ có sương mù rất dày đặc, nên không thấy rõ trung tâm hồ có gì.
Và ở đây cũng không có thuyền, chúng tôi làm sao có thể vượt qua đó?
"Căn cứ tổng cộng có năm tầng, thi quỷ cấp thấp ở tầng dưới cùng, lần lượt hướng lên phía trên, còn tôi ở trong tổ chức kém nhất cũng là nhà nghiên cứu nhưng cũng chỉ được cho ở tầng hai, ở phía trên có vài người tôi không quen." Trần Kha híp mắt lại, dưới đáy mắt là sự mờ mịt.
Nếu mà căn cứ bí mật này xây dựng theo thiết kế đặc biệt, thì chắc chắn có khá nhiều cơ quan, cho dù không có cơ quan cũng là dạng căn cứ có phòng bị tốt, rất khó để tấn công, chỗ này lại không có thuyền nên chúng tôi không thể qua đó.
"Trong khoảng thời gian ngắn thi quỷ sẽ không đổi địa điểm, chúng ta có nên báo cảnh sát trước hay không?"
Tôi vừa nói xong, hai người họ liền dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn tôi, được rồi, tôi thừa nhận những lời này nói ra chưa có duyệt qua não, nhưng có chuyện không phải nên tìm cảnh sát hay sao, mà cảnh sát đến mang theo súng cho thi quỷ mấy phát vào đầu là được rồi, làm như thế không phải giải quyết hết chuyện?
"Hai người ở đây chờ tôi, trước tiên, tôi đi xem tình hình một chút."
Lãnh Thiên Ngạo nói xong liền đi vào trong xe, lúc đi ra lại là hồn phách của anh ta, tôi vội vàng đuổi theo, "Lãnh Thiên Ngạo, anh làm gì vậy hả, sao anh lại rời khỏi cơ thể Triết Lăng!!" Nếu Triết Lăng có chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Nhưng anh ta vốn chẳng nghe lời tôi nói, bay đi và biến mất trong sương mù.
Hai người đàn ông mà không ai trong số họ làm tôi bớt lo lắng cả.
"Anh ta là bạn trai của cô hả?"
"Ha ha cô có số tốt đó, còn chồng tôi bị tai nạn xe qua đời lúc tôi còn mang thai, anh ấy cũng không biết tôi sinh con trai hay con gái." Trần Kha vừa nói vừa nhìn chằm chằm về phía trung tâm hồ, từ góc độ của tôi, tôi vừa vặn có thể nhìn thấy nước mắt đảo quanh trong mắt cô ta.
Một người phụ nữ nuôi con một mình, đứa bé lại bị bệnh lao phổi, mình bị lây bệnh chết, sau đó lại biến thành thi quỷ, người phụ nữ này có hoàn cảnh bi đát quá.
Tôi đi đến bên cạnh cô ta, đưa cho cô ta một tờ khăn giấy, "Cô đừng đau lòng, chờ cứu được con của cô, tôi sẽ đi xuống âm phủ xem có thể tìm được chồng của cô hay không, để cho hai người lại gặp mặt một lần.”
"Thật sự có thể sao?" Trần Kha không thể tin nói.
Nhắc đến sở trường của bản thân thì tinh thần của tôi liền tỉnh táo hẳn, vội vàng gật gật đầu đáp, "Tôi là đệ tử đời thứ 184 của phái Mao Sơn, đang đảm nhiệm làm tẩu âm nhân, đã từng có kinh nghiệm và cũng thành công, nếu như chồng của cô chưa đi đầu thai, thì tôi có thể để hai người gặp nhau.”
Môi của Trần Kha run lên, nước mắt cũng lăn xuống, sau đó cô ta liền quỳ gối xuống trước mặt tôi, "Cám ơn cô, cám ơn cô. ”
Tôi vội vàng đỡ Trần Kha dậy, "Nếu cô đã quyết định cùng chúng tôi đối phó với thi quỷ, vậy cô phải nhớ kỹ những lời mà mình nói vào hôm nay, nếu không tôi nhất định sẽ thu phục cô!" Một con thoi hình tam giác bật ra từ trong cổ tay của tôi.
Trần Kha lúc đầu hoảng sợ, sau đó sắc mặt nghiêm túc và cam đoan với tôi, "Cô hãy yên tâm, những ngày này tôi suýt nữa đã quên mất bản thân là ai, sắp biến thành quái vật, mà bây giờ có cơ hội được giải thoát, thì tôi nhất định sẽ không tự cắt đứt con đường lui của mình.”
"Được, chờ Thiên Ngạo cứu con cô trở về, tôi sẽ giới thiệu một người bạn của tôi cho cô quen, anh ta cũng là một thi quỷ, có điều anh ta hiện tại đã bị sư phụ tôi thu nhận vào phái Mao Sơn của chúng tôi, anh ta cũng là người tốt." Tôi nhớ đến Nhiếp Tranh.
Vẫn còn một số thi quỷ còn tính người, chỉ cần cho họ cơ hội giải thoát thì bọn họ cũng không hy vọng bản thân biến thành thi quỷ.
Thừa dịp Lãnh Thiên Ngạo không có ở đây, tôi cẩn thận hỏi tất cả chuyện về thi quỷ, và biết được Liễu Sương Sương thường xuyên đóng quân tại sào nguyệt thi quỷ, không biết có phải do mất mặt về chuyện tôi phá hỏng hôn lễ hay không, hay là sợ tôi tìm cô ta gây rắc rối.
Trần Kha còn nói cho tôi biết, thi quỷ đã phái thám tử đi ra ngoài, chờ thí nghiệm bên này thành công, sẽ có một nhóm người trong giới chính trị đến làm vật thí nghiệm cho họ, thậm chí những người đó vì muốn đạt được siêu năng lực mà cam nguyện tình nguyện không làm người nữa để trở thành thi quỷ.
Nghe những lời mà cô ta nói, sống lưng của tôi liền lạnh lên, những người trên thế giới này thật kỳ lạ mà.
Tôi lại nhớ về Lãnh Thiên Dực, nếu như người đó là ông ta thì tôi e rằng ông ta sẽ không hề do dự mà sa dọa biến thành thi quỷ.
Chúng tôi tán gẫu cho đến khi nhìn thấy màu trời đã tối lại, lúc này tôi có chút lo lắng cho Lãnh Thiên Ngạo, nên đi tới đi lui ở bên bờ sông.
Trần Kha nhìn ra tôi đang lo lắng, nên bước tới trước mặt tôi, "Có lẽ không có chuyện gì đâu, hay là để tôi bay qua đó?"
Cô ta nói xong liền muốn đi về phía trung tâm hồ, tôi vội vàng giữ cô ta lại, "Muốn đi cũng không phải là cô đi, tôi có thể xuất hồn để bay qua đó, chắc anh ấy không xảy ra chuyện đâu nên hãy đợi thêm qua nửa giờ nữa rồi tính."
Khi chờ đợi thì một phút cũng trở nên dài đằng đẵng, tôi thật sự chờ không được nữa, cũng vào lúc này mới phát hiện không có đồ dùng để lập đàn, mà tôi thì chưa tu luyện đủ năng lực tới trình độ dùng chú ngữ để khuất hồn.
Đang lúc khẩn trương đến mức xoay vòng vòng, thì Trần Kha đột nhiên hô lên, "Anh ta trở kìa còn ôm theo con của tôi, Tề Quân!!”
"Mau lái xe!" Lãnh Thiên Ngạo hét lớn một tiếng.
Tôi quay đầu lại thấy cả người anh ta đầy máu, trong nháy mắt đó, trái tim tôi như thể ngừng đập, nước mắt cũng tự dưng trào ra.
Trần Kha sải bước tiến lên đón lấy đứa nhỏ vào lòng, ôm chặt lấy, hình như muốn khóc, mà đứa nhỏ kia vẫn nhắm mắt lại, không biết là đang ngủ hay là đang hôn mê.
"Bảo cô lái xe!! Cô bị điếc à?" Lãnh Thiên Ngạo sải bước đi về phía tôi, rồi nắm lấy cổ tay tôi kéo vào trong xe, sau đó quay đầu lại quát to với Trần Kha, "Lên xe!”
Đợi Trần Kha lên xe xong, Lãnh Thiên Ngạo điên cuồng đạp chân ga lùi xe lại làm tôi xém bị văng ra ngoài xe, tôi bị quăng làm đầu óc choáng váng, suýt nữa thì nôn ra.
"Thiên Ngạo, anh phát điên gì vậy hả?"
"Cô ngồi xuống cho tôi và thắt dây an toàn vào!" Lãnh Thiên Ngạo hiện tại giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, mỗi một câu nói giống như muốn làm rách màng nhĩ của người ta.
Tôi nhanh chóng thắt dây an toàn, rồi nghĩ đến vừa nãy mình đã lo lắng cho anh ta như vậy, thiếu chút nữa còn không quan tâm mạng sống của mình để đi tìm anh ta, mà giờ anh ta lại đối xử như vậy với mình?
Những giọt nước mắt tủi thân chực trào ra mí mắt, tôi cắn chặt môi và ngẩng đầu lên để nó không lăn xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT