"Bây giờ em đã rời khỏi thế gian, xin anh hãy chăm sóc tốt cho con của chúng mình, em yêu anh! Cũng xin anh chuyển lời đến Thiên Ngạo, kiếp này em nợ anh ấy, kiếp sau sẽ trả lại cho anh ấy. ”
Thư viết đến đây là hết, tôi hoàn toàn bị ngạc nhiên bởi cốt truyện này.
Không trách được, Lãnh Thiên Ngạo một lòng muốn báo thù, mặc kệ là ai nếu bị dính vào chuyện như vậy, có lẽ cũng sẽ không cam tâm đi đầu thai.
Hay là tôi liền giao phong thư này cho Lãnh Thiên Ngạo, thế là được rồi, dù sao sau khi Lam Nhi đi lên thì cũng sẽ nói những lời này, vả lại nếu nói ra từ trong miệng Lam Nhi thì sẽ khiến Lãnh Thiên Ngạo bị tổn thương hơn.
Suốt cả buổi chiều, tôi đều ngẩn người trong phòng của Lam Nhi, tôi rốt cuộc nên làm gì?
"Đang suy nghĩ gì đó?"
Giọng nói của Lãnh Thiên Ngạo truyền đến, tôi mới phát hiện anh ta đã từ cửa sổ tiến vào, cửa phòng bị đóng lại nên không thể mở kể cả từ bên ngoài.
Tôi vội vàng giấu lá thư ở phía sau, "Không... Không có gì..."
"Hình như cô không biết bản thân cô không am hiểu về nói dối." Anh ta nói xong đi về phía tôi, kéo tôi dậy và đoạt lấy lá thư trong tay tôi.
Một khắc kia, tôi có thể phản kháng, hoặc là nhanh chóng tiêu hủy lá thư đó, nhưng tôi không làm thế, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên để anh ta tự xem thư, như vậy là tốt nhất.
Sau khi anh ta bị thất vọng cực độ, sẽ không còn ôm hy vọng nữa.
Không ngờ là tầm mắt của Lãnh Thiên Ngạo vừa mới quét qua mấy dòng thư, liền xé nó thành những mảnh nhỏ, rồi nhìn tôi với sắc mặt dữ tợn "Đây là cô viết, đúng không? ”
"Anh biết rõ đó không phải là do tôi viết." Nếu không anh sẽ không tức giận như vậy.
"Ở đâu ra, tôi hỏi cô, cô lấy từ đâu ra!!?"
Lãnh Thiên Ngạo giống như là phát điên nhào về phía tôi và túm lấy cổ áo của tôi, nhấc tôi lên, không có một chút thương hoa tiếc ngọc, trong lòng tôi có chút đau khổ nhưng tôi có thể hiểu anh ta, nên đưa tay chỉ chỉ khung ảnh đặt trên bàn.
"Lúc nãy khung ảnh rơi xuống, nó được kẹp ở bên trong khung ảnh."
Nghe vậy, anh ta ném tôi ra, chạy tới đó cầm lấy khung ảnh lật xem, xác định bên trong không còn lá thư nào, sau đó, anh ta đập khung ảnh nát bét, kế tiếp, anh ta lấy tất cả khung ảnh xuống kiểm tra từng cái một.
Tiếng rầm rầm liên tiếp truyền đến, mảnh thủy tinh lấp đầy trên mặt đất, tiếng động ở trong phòng rất nhanh thu hút sự chú ý của vệ sĩ.
"Bên trong xảy ra chuyện gì?"
"Các người không cần vào, tôi đang chiến đấu với lệ quỷ, tất cả đi hết đi!" Tôi hét lên một tiếng rất lớn, tất cả mọi người bị doạ liền chạy mất dép.
"Tôi không tin đây là cô ấy viết, cô mau gọi Lam Nhi lên cho tôi, ngoại trừ chính miệng cô ấy nói ra thì tôi tuyệt đối sẽ không tin."
"Lãnh Thiên Ngạo anh tỉnh lại đi, nếu trong lòng Lam Nhi thật sự có anh, đã qua nhiều năm như vậy, lẽ nào cô ta lại không đi tìm anh ư?"
"Đừng nói nhảm, mau đi tìm Lam Nhi cho tôi!" Lãnh Thiên Ngạo gần như mất khống chế, tầm mắt thoáng nhìn thấy pháp khí mà tôi đem đến, anh ta liền muốn lấy nó, tôi không kịp ngăn cản, tay của anh ta đụng vào máu chó đen liền bị thiêu đốt phát ra âm thanh xèo xèo.
"Anh sao rồi?"
"Tôi không sao, cô giúp tôi tìm Lam Nhi lên đi, cô đừng quên ngày mai chính là hôn lễ của Lãnh Triết Lăng, chẳng lẽ cô không muốn tôi giúp cô cứu Lãnh Triết Lăng?"
Tay anh ta nắm lấy vai tôi làm tôi đau đớn, tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn của anh ta như bây giờ.
Nếu giấc mộng chờ đợi lâu ngày đã tan vỡ thì hãy để nó tan thành mây khói luôn!
"Được, tôi sẽ giúp anh tìm, để cho trái tim của anh chết đi hoàn toàn, rồi hãy cút về Thái Lan!"
Nói xong tôi đi tới trước bàn trang điểm, đem toàn bộ đồ đạc mang đến bày ở trên trên, sau khi chuẩn bị xong, tôi bấm đốt ngón tay tính, hôm nay cửa âm mở ở hướng Bắc.
Còn Lãnh Thiên Ngạo đã ngồi trên sô pha cách đó không xa, hai tay nắm chặt để cùng một chỗ, trông anh ra rất hồi hộp.
Một người đàn ông lạnh lùng và cao ngạo vì một người phụ nữ biến thành bộ dạng này, quả nhiên sức mạnh của tình yêu thực sự rất kỳ diệu.
Sau khi rắc gạo nếp, tôi nhắm mắt lại ngưng thần (tập trung tinh thần) nín thở, rất nhanh liền thấy được vị trí cửa lớn, tôi đứng dậy đi hướng về phía trước, Tiểu Hắc cũng nhanh chóng dẫn tôi vào âm giới.
"Mộng Mộng lại đến làm việc à!"
Vừa nhìn thấy tôi, quỷ sai canh cửa âm giới liền chào hỏi tôi, tôi cũng nhanh chóng đưa ngân lượng, số ngân lượng lần này nhiều hơn lần trước, đây là có mục đích.
"Quỷ sai đại ca cho tôi hỏi một chút, nếu như là người đã chết hơn ba mươi năm, có thể tìm được hồn phách ở bờ trái sông Vong Xuyên này không?" Bên phải sông Vong Xuyên đều là quỷ hồn đã uống canh Mạnh Bà, nếu Lam Nhi đi qua bên kia, cho dù tìm được cô ta thì cô ta cũng không nhớ được chuyện kiếp trước.
"Quỷ hồn bên bờ trái sẽ đổi ba năm một nhóm, khả năng tìm được rất nhỏ."
Một quỷ sai khác gật gật đầu, "Muốn tìm được quỷ hồn đã chết ba mươi năm trước, loại một là quỷ hồn chạy trốn trên đường Hắc Bạch nhị gia (là hắc bạch vô thường) bắt, tự do ở bên ngoài cửa âm này; còn có một loại nữa là không cam lòng uống canh Mạnh Bà, nhảy vào giữa sông Vong Xuyên. ”
Tôi có nghe nói về truyền thuyết sông Vong Xuyên, nhưng tẩu âm nhân như tôi có thể đi được về phía trước không?
Sau khi tôi nói tạm biệt quỷ sai, lại tiến vào trong sương mù, tôi tĩnh tâm cẩn thận tìm kiếm, nhưng tìm khắp nơi bên bờ trái vẫn không tìm thấy bóng dáng của Lam Nhi, ở chỗ xa xa kia hình như có đồi núi hoang vu, thỉnh thoảng sẽ hiện lên mấy bóng ma, không biết Lam Nhi có ở bên kia không.
Tôi quyết tâm phải tìm được Lam Nhi, nhưng dây đỏ trên chân kéo tôi lại, không cho tôi đi về phía trước.
"Gâu Gâu!!"
Tiểu Hắc đột nhiên sủa lên hai tiếng, hình như là đói bụng, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa thể trở về nên không dám cho nó ăn bánh màn thầu.
Nhưng tôi không cho nó ăn, nó liền sủa không dừng, không còn cách nào khác nên tôi đành phải chia cho nó một miếng màn thầu, cũng không ngờ tới nó ăn xong màn thầu thì chạy trở về, làm tôi vội vàng đuổi theo.
Một ngày chỉ có thể đến âm giới này một lần, tôi vẫn không tìm được Lam Nhi, mà hiện tại đi ra ngoài thì làm sao giải thích với Lãnh Thiên Ngạo.
Lúc trở về tôi đi ngang qua sông Vong Xuyên, nhịn không được liếc mắt nhìn xuống phía dưới một cái, quỷ hồn ở bên trong sông Vong Xuyên cũng không hề ít, tôi thử kỹ năng của thi quỷ là phân hóa ở cổ tay, không ngờ là vẫn sử dụng được ở âm giới.
Tôi nhất thời đắc ý quên mình, không thèm nghĩ ngợi gì liền quăng xích sắt quấn vào nhánh cây rồi bay ở trên sông Vong Xuyên.
Khắp nơi trên mặt sông đều là sương mù màu máu, sông Vong Xuyên này có lẽ không khác gì mười tám tầng địa ngục, đây là nơi trừng phạt quỷ hồn không muốn đầu thai chuyển kiếp, nước sông có tác dụng ăn mòn, rất nhiều quỷ hồn bị ăn mòn đến ngay cả tóc cũng không còn.
Thậm chí có một số người đã mất đi hình người, trực tiếp bị ăn mòn thành khung xương khô.
Dù Lam Nhi có ở trong này thì cũng không thể tìm ra, thật sự là chết tiệt, lúc trước lại quên hỏi tên đầy đủ của Lam Nhi, tôi ở chỗ này gọi thì không biết sẽ có bao nhiêu người trả lời tôi.
"Lam Nhi!!"
"Lam Nhi, Lãnh Thiên Ngạo bảo tôi đến tìm cô, cô có ở chỗ này không?"
Sông Vong Xuyên rất dài và rộng, không nhìn thấy điểm đầu và cuối nên cho dù tôi gọi thì cũng không có tác dụng gì, còn khiến mấy quỷ hồn đó bao vây lấy tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT