"Đừng qua đó!!"

Nhiếp Tranh túm lấy tôi một phen, trong nháy mắt khi tôi bị anh ta bắt được, cột sấm sét kia đã bổ lên người Lãnh Thiên Ngạo, sau đó là một tiếng gào thống khổ vang lên, thoáng chốc đất rung núi chuyển, lệ khí quanh thân anh ta không khống chế được đang tản ra tán loạn.

"Mau rời khỏi nơi này, anh ta sắp bị hồn phi phách tán."

"Không được, tôi phải cứu anh ta!"

Tôi không nhiều lời, liền chạy nhanh đến chỗ Lãnh Thiên Ngạo, một giây sau, một luồng gió xẹt qua tai, Nhiếp Tranh bay vọt về phía đầu lâu, bung ra kiếm mềm bắt đầu giằng co với ông ta.

Thừa dịp đầu lâu không rảnh để tâm đến bên này, tôi nhanh chóng chạy đến bên người Lãnh Thiên Ngạo, "Anh ổn không?"

Sắc mặt của Lãnh Thiên Ngạo tái xanh, liếc nhìn tôi một cái rồi liền hoá thành khói xanh chui vào chiếc nhẫn trong tay tôi.

Anh ta đột nhiên biến mất đã dọa tôi sợ một phen, tôi vội vàng bò về phía con đường, trên tay lại quơ trúng một vật cứng hình tròn, lúc nhặt lên mới nhận ra đó là đồng tiền Ngũ Đế, có lẽ là lúc Nhiếp Tranh bắt tôi đến tôi đã làm rơi nó ở đây, sau đó, tôi xoay người bắn hai đồng tiền về phía đầu lâu.

Vang lên hai tiếng leng keng, đồng tiền Ngũ Đế đánh vào trên người đầu lâu tóe ra tia lửa màu vàng, một trong hai cái đã vô tình bắn vào hốc mắt của đầu lâu, khiến ông ta đau đớn mà không ngừng gào rống lên.

Nhiếp Tranh nhân cơ hội cũng nhanh chóng chạy trốn, lúc đi ngang qua người tôi, anh ra dùng kiếm mềm quấn lên người tôi và kéo tôi theo, ngay sau đó là một trận gió lốc lạnh lẽo, quay cuồng quất vào mặt tôi.

Tôi gian nan mở mắt ra, nhìn thấy tên quái vật kia không có đuổi theo ở phía sau mới nhẹ nhàng thở ra.

Tốc độ của Nhiếp Tranh cực nhanh, rất nhanh đã đưa tôi trở về khách sạn, hai người chúng tôi vừa tiến vào phòng khách sạn thì liền ngã xuống thảm, liên tục thở hổn hển sau khi vớt lại được một mạng.

"Anh mau rời đi đi, trời sắp sáng rồi, bạn của tôi lát nữa sẽ đến tìm tôi."

"Tôi không đi, bây giờ cô cũng bị khống chế rồi, nói không chừng chúng ta sẽ sớm bị ông ta triệu hồi."

Anh ta nói xong nắm lấy tay tôi chuẩn bị kéo tôi vào phòng tắm, đúng lúc này, Lãnh Thiên Ngạo vốn đang ẩn thân trong chiếc nhẫn lại hiện thân thoát ra, anh ta quỳ một gối trên mặt đất, thống khổ khom người, máu đen từ trên người chảy xuống đất thành một vũng, dù là thế anh ta vẫn giữ chặt lấy tay của Nhiếp Tranh.

“Buông cô ấy ra!”

"Anh ra làm loạn cái gì, tôi chỉ muốn giúp cô ấy tắm rửa sạch sẽ, anh nhìn cả người cô ấy đi." Nhiếp Tranh buông tay ra, lãnh đạm nhún vai.

Chờ sau khi Nhiếp Tranh buông tay, Lãnh Thiên Ngạo cũng từ từ buông tay ra, quay đầu dùng ánh mắt chưa bao giờ thấy ở anh ta để nhìn tôi, dưới đáy mắt đó có chút gì đó phức tạp, có loại cảm giác làm người ta lo lắng đau lòng.

Khiến tim tôi đập lệch đi một nhịp, tôi nhanh chóng kéo kéo quần áo trên người che kín mình lại.

"Anh có sao không?"

Lúc trước tôi hy vọng anh ta chết đi mới tốt, vĩnh viễn cũng không cần xuất hiện ở trước mặt tôi, nhưng hiện tại nhìn thấy anh ta bị như vậy thì trong lòng tôi lại vô cùng khó chịu.

"Hai người các người có gì cần nói thì nói nhanh lên, hiện tại chúng ta có thể sống được ngày nào hay ngày đấy!" Nhiếp Tranh mở cửa phòng tắm ra và đi vào, sau đó có tiếng nước truyền ra.

Nhất thời trong phòng chỉ còn dư lại có tôi cùng Lãnh Thiên Ngạo, trong bầu không khí cũng có chút mờ ám không rõ.

"Tôi không sao." Lãnh Thiên Ngạo vừa nói vừa đứng lên, bụm chặt lấy cánh tay bị thương do bị chém mà ngồi lên trên sô pha.

Sau khi bị thương, bộ dáng cao ngạo lạnh lùng trong quá khứ của Lãnh Thiên Ngạo cũng biến mất, đôi mắt vốn tràn ngập lệ khí hung ác nham hiểm cũng đã trở nên mệt mỏi rã rời, nhìn anh ta như vậy thật sự làm người ta đau lòng.

Tôi chợt nhớ anh ta từng gọi đầu lâu kia là nghĩa phụ, nên tôi càng thêm tò mò về thân phận của anh ta.

"Tại sao quái vật đầu lâu kia muốn giết anh?"

"Không liên quan đến cô, cô nhanh chóng làm xong việc tôi đã giao đi." Lãnh Thiên Ngạo nói xong liền nhắm mắt lại, ý tứ là không muốn nói chuyện với tôi nữa.

Khó khăn lắm tôi mới thấy anh ta yếu đuối nên làm sao có thể buông tha, thế là tôi bò đến trước mặt anh ta, "Anh cần phải nói với tôi, bởi vì anh mà tôi mới bị biến thành thi quỷ, bây giờ còn bị ông tay cắm kim bạc để khống chế."

Nghe tôi nói xong, Lãnh Thiên Ngạo mở choàng mắt ra: "Ông ta đã làm thuật ngự quỷ lên người cô!?"

Quả nhiên là thuật ngự quỷ, trong lòng tôi lạnh đi, sau đó thì vội vàng gật gật đầu.

"Anh có thể cởi bỏ thuật đó cho tôi không?"

Lãnh Thiên Ngạo nhăn mày lại, không biết đó là do lo lắng hay là miệng vết thương lại đau, qua một hồi lâu anh ta mới từ từ mở miệng, "Không thể, thuật ngự quỷ có pháp thuật của đạo sĩ thêm vào, nếu muốn cởi bỏ, phải bắt được Long Bà bên người lão già."

"Phía trước anh bắt được ông ta rồi, tại sao lại ném đi?"

"Không còn cách nào khác, vì tôi là quỷ, giữ ông ta lâu thì tôi sẽ bị tổn thương nghiêm trọng."




Tôi nói rồi đem tay đặt lên đùi Lãnh Thiên Ngạo, vì dù gì thì tôi cũng được tính là nửa đạo sĩ Mao Sơn nhỉ?

"Rầm!"

Đột nhiên, cửa phòng bị người ta phá mở rầm một tiếng, Lỗ Gia Minh cùng Tần Hải Yến cũng đồng thời vọt vào, "Mộng Mộng cậu đừng sợ, chúng mình tới cứu…"

Tần Hải Yến còn chưa nói xong câu, nhìn thấy tư thế của tôi cùng Lãnh Thiên Ngạo thì nhanh chóng che miệng, dùng một tay chọc mạnh mấy cái vào người Lỗ Gia Minh: "Anh xem đi, lần này gây ra chuyện lớn nữa rồi đó?"

Lúc này tôi mới để ý vai ngọc của mình lộ ra một nửa, nên vội kéo áo che kín người lại, sau đó nghiêng người chắn ở trước mặt Lãnh Thiên Ngạo.

"Hai người vào sao không chịu gõ cửa?"

"Là Gia Minh nói la bàn chỉ ra nơi này của cậu có quỷ, tớ là lo lắng cho cậu đó nên mới chạy tới ngay lập tức, ai mà biết được cậu đang…"

Ánh mắt của Tần Hải Yến dừng lại ở trên người Lãnh Thiên Ngạo, có lẽ lúc này cậu ấy mới nhìn rõ Lãnh Thiên Ngạo, sau đó sợ đến mức trốn ra sau lưng Lỗ Gia Minh, "Mộng Mộng, người đàn ông này…"


"Không sai, người đàn ông đó chính là quỷ, Mộng Mộng cô mau qua đây, cô không sao chứ?" Lỗ Gia Minh có hơi nói lắp, có lẽ cũng là bị lệ khí quanh thân của Lãnh Thiên Ngạo hù dọa rồi.

Tôi cười khổ đứng dậy, bước tới chỗ Lỗ Gia Minh cướp lấy cái la bàn của anh ta ném lên giường, "Hai người đừng sợ, anh ta đang bị thương nặng, sẽ không làm chúng ta bị thương đâu, tạm thời sẽ không."

Hôm qua khó khăn lắm mới uy hiếp tên mập chết tiệt kia bắt gã giả thần giả quỷ để giấu giếm thế mà hôm nay vẫn bị lòi ra.

Đặc biệt là Tần Hải Yến, một người đơn thuần như cậu ấy, tôi không muốn cậu ấy phải chịu bất kỳ tổn thương nào cả.

"Mộng Mộng, cậu bị quỷ mê hoặc rồi ư, anh ta là quỷ đó!!"

"Tớ biết, nhưng anh ta đã cứu tớ, nếu vào đêm hôm qua không có anh ta thì e là tớ không thể về đây được rồi." Tôi nhớ lại bộ dáng anh dũng của anh ta, tim không khỏi đập nhanh hơn một nhịp, vì lúc đó anh ta quá đẹp trai.

"Tôi đi trước."

Lãnh Thiên Ngạo đứng lên, nhìn dáng vẻ này chắc đã khôi phục khá nhiều, nhưng tôi còn chưa rõ vài chuyện, giờ mà anh ta đi thì biết bao giờ mới lại xuất hiện.

Tôi vội vàng đi đến trước mặt anh ta, giơ tay ra ngăn lại: "Không cho phép anh đi, tôi còn có rất rất nhiều chuyện muốn hỏi anh."

"Ông ta muốn là tôi, tôi ở lại đây, ông ta rất nhanh sẽ đuổi tới tìm." Lãnh Thiên Ngạo nói xong đẩy tôi sang bên, rồi mở cửa sổ và nhảy xuống, lúc tôi chạy đến bên cửa sổ thì đã không nhìn thấy bóng dáng của anh ta.

Lời nói của anh ta vẫn quanh quẩn bên tai qua hồi lâu vẫn không tan biến, hoá ra anh ta luôn biến mất không thấy đâu là vì không muốn đem lại nguy hiểm cho tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play