"Thật ra nó cũng rất thảm." Ngoan Mậu nhìn phương hướng Tề Quân rời đi, trong ánh mắt có chút thương cảm.
Tôi không hiểu nhìn Thiên Ngạo, Thiên Ngạo hít sâu một hơi mới nói, "Lúc trước em nói mắt mình nhìn thấy cũng không nhất định là sự thật, Tề Quân chính là như thế đó."
"Nó bị sao vậy?" Đứa nhỏ này không phải luôn luôn tuân theo mệnh lệnh của mẹ mình mà.
"Thật ra nó cũng không muốn đánh nhau với con, là mẹ nó nói cho nó biết, chỉ cần giết con, cha cũng chỉ thương một mình nó, còn có mẹ nữa, mẹ của nó nói chỉ cần giết được mẹ, bà ta có thể mang theo Tề Quân gả cho cha con."
"Con làm sao biết được những điều này?"
"Ha ha hôm nay con đã đánh bại nó đó, mẹ đến trễ quá, nếu không thì có thể nhìn thấy Tề Quyết khóc thành bộ dáng gấu trúc."
Thiên Ngạo đưa tay xoa xoa trên đầu Ngoan Mậu. "Con người trước khi chết luôn nói những lời thật lòng, Tề Quân vừa rồi khóc lóc kể lể toàn bộ chuyện của mình, lúc trước là Trần Kha biến thằng bé thành thi quỷ, thậm chí chính miệng cô ta đề cử với tiến sĩ Lục để Tề Quân trở thành vật thí nghiệm, biến nó thành cỗ máy giết người."
"Nó chính là con của cô ta mà, cô ta sao có thể tàn nhẫn đến như vậy?" Tôi hoàn toàn bị khiếp sợ trước sự thật như vậy, người ta nói hổ đói cũng không ăn thịt con của nó. Mà người phụ nữ kia làm sao mà hung ác đến như thế.
"Người đáng hận tất có chỗ đáng thương, một người phụ nữ như Trần Kha ở căn cứ thi quỷ là vô cùng vất vả, có lẽ cô ta cũng muốn có một chỗ dựa vững chắc, người chồng đã chết nên cô ta chỉ có thể dựa vào con trai mình.”
"Tề Quân còn nhỏ như vậy."
Tôi không khỏi nhớ lại cảnh mình đấu với nó khi trước, mỗi một lần đánh nó đều dùng hết toàn sức lực, tư thế không chết là không thôi, nếu như không thể đạt được thắng lợi, thì là chết, chỉ sợ cũng tốt hơn hiện tại bị thao túng như bây giờ đi.
"Lúc trước anh cảm nhận được bóng dáng của bản thân ở trên người Tề Quân, cho nên anh mới đối với đứa nhỏ này có thêm vài phần yêu thương."
"Em không phải cũng giống như vậy sao, bằng không cũng sẽ không để anh đi tìm Trần Kha cứu Tiểu Bạch."
Tôi mỉm cười với anh ta, và sau đó tựa đầu vào vòng tay của anh. Ngoan Mậu mở hai tay rộng ra ôm lấy hai người chúng tôi, vào lúc này, tôi cảm giác được hạnh phúc mà trước nay mình chưa từng có.
Đợi đến khi sắp xếp chỗ ngủ cho Ngoan Mậu xong xuôi, tôi mới nằm lên giường, Thiên Ngạo ngồi ở bên cạnh hoàn toàn không có buồn ngủ.
"Chuyện của Tề Quân rất đơn giản, chỉ cần có cách loại bỏ Trần Kha, để cho nó đi theo bên cạnh chúng ta là tốt rồi, anh lo lắng chính là anh ba. Anh ấy hiện tại đã quy thuận chúng ta, tất nhiên sẽ bị Hàng Thi dùng toàn lực đuổi giết, Hàng Thi đối với anh ấy là sẽ không nhân từ như đối với anh.”
"Vậy để cho anh ta nói với Hàng Thi là anh ta cố ý đầu hàng để làm nội ứng là được rồi."
"Hàng Thi cũng không phải loại dễ bị lừa gạt như em, ngày mai xem Lãnh Triết Lăng có liên lạc với em hay không, nếu như còn chưa liên lạc với em, người này hơn phân nửa là đã lừa gạt em, nên chúng ta làm việc cũng không cần bận tâm đến gã ta nữa."
"Được." Tôi gật gật đầu, nhưng trong lòng lại nhịn không được cầu nguyện, Triết Lăng nhất định phải vứt bỏ bóng tối, bằng không tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình với anh ta nữa.
Ngày hôm sau, từ sớm tôi đã rời giường, mang theo một ít pháp khí chuẩn bị ra cửa, không nghĩ tới lúc ở cửa đụng phải Vưu Tích cùng Trần Kha.
Hôm nay Trần Kha đã thay đổi kiểu tóc buộc đuôi ngựa thường ngày thành mái tóc đen xõa xuống, chiếc áo blouse trắng được đổi thành áo gió màu đen, bên trong mặc chiếc váy đỏ để lộ gần hết cái đùi, trông cô ta thật gợi cảm lại tài giỏi, ngay cả tôi cũng nhịn không được nhìn cô ta thêm hai lần.
Tôi thấy cô ta thì đồng thời Trần Kha cũng thấy tôi, vì phòng ngừa anh cả Thiên Ngạo lại đến tập kích, nên hôn nay tôi ra ngoài phải mặc Cửu Cung Bát Quái Bào, cái áo choàng rộng rãi quấn chặt lấy người tôi.
Trần Kha đưa tay kéo cánh tay Vưu Tích đi tới trước mặt tôi, từ đầu đến giờ trên hai gò má đều mang theo nụ cười đắc thắng, "Mộng Mộng muốn ra ngoài hả, tôi và Vưu Tích cũng tính toán ra ngoài hẹn hò.”
Nói xong cơ thể của cô ta cọ cọ lên người Vưu Tích, bộ ngực đầy đặn trước người như sắp lộ ra, cũng may lớp vải rất đàn hồi giữ chặt lại, đột nhiên ánh mắt của tôi căng thẳng lên, loại vải này sao lại có chút quen mắt nhỉ?
"Váy này của cô thật đẹp, tôi nhớ rõ Liễu Sương Sương cũng thường xuyên mặc váy như vậy nhỉ? Cô không phải là muốn học Liễu Sương Sương chứ? ”
"***, tôi không phải học cô ta, chỉ là gu giống nhau mà thôi, trước khi tôi vào phòng nghiên cứu thích nhất chính là thứ thương hiệu fourod này, cô cảm thấy là cô ta mặc đẹp hay là tôi ăn mặc đẹp hơn?" Trần Kha nói xong cố ý vặn vẹo uốn éo mông, dáng người rất quyến rũ.
Giờ phút này tôi làm gì còn tâm trạng ngắm dáng người của cô ta, "Hỏi tôi làm gì, hỏi Vưu Tích của cô là được rồi.”
Nói xong tôi cũng không đợi cô ta nói chuyện liền xoay người rời đi, cô ta có lẽ cho rằng tôi bị kích thích nên chật vật bỏ chạy, sau khi khịt mũi với tôi thì cô ta liền theo Vưu Tích rời đi.
Giờ phút này trong đầu tôi tất cả đều là bóng dáng của sư phụ, vải vóc Gia Minh nhặt được ở góc tường, giống hệt vải mà Trần Kha mặc vào hôm nay, nếu như cùng nhãn hiệu với Liễu Sương Sương, như vậy Trần Kha cũng là một nghi phạm!
Tranh thủ lúc này cô ta đã đi ra ngoài, tôi vội vàng đi vào phòng thí nghiệm, phía sau phòng thí nghiệm là phòng của mẹ con Trần Kha.
Vừa mở cửa ra, tôi thấy Tề Quân ngồi xếp bằng, ngoài miệng bị dán một vật, tôi vốn nghĩ rằng đó là thuốc mỡ được dán lên vết thương do hôm qua đánh nhau mà bị, nhưng khi lại gần mới phát hiện đó là miếng băng dính.
Tề Quân cũng phát hiện ra tôi, nó tức giận trừng mắt ra mệnh lệnh ý là đuổi tôi ra ngoài.
Thực lực của tôi bây giờ cũng không sợ thằng quỷ nhỏ này, nên trực tiếp đi qua kéo xuống miếng băng dính ở trên miệng nó, "Ai dán băng dính lên miệng nhóc vậy. ”
"Bà tới nơi này làm gì, mau cút đi, lát nữa mẹ tôi sẽ trở về."
"Nhóc yên tâm đi, cô ta vừa mới đi ra ngoài, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không trở về."
Nghe tôi nói như vậy, Tề Quân rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng dịch người dựa vào tường, "Bà mau đi đi, nếu không tôi sẽ phát điên lên và sẽ giết bà đó.”
Đây là lần đầu tiên Tề Quân nói nhiều lời như vậy với tôi, nếu như nó thật sự muốn phát điên thì sao lại nói cho người ta biết trước, nó chính là đang sốt ruột đuổi tôi đi, khẳng định là sợ tôi phát hiện ra cái gì đó, chẳng lẽ bộ quần áo kia còn ở trong phòng này?
Tôi không để ý tới Tề Quân, trực tiếp ở trong phòng lục lọi, đến khi mở tủ quần áo ra, mới phát hiện quần áo của Trần Kha rất nhiều, hơn nữa phần lớn đều là màu đỏ.
"Bà đang làm gì vậy? Đừng chạm vào đồ của mẹ tôi!!”
"Haha, cho dù dì làm chỗ này lộn xộn thì có bị gì đâu, sau khi cô ta trở về cũng cho rằng là nhóc quậy phá thôi, con nít ấy mà quậy phá là chuyện rất bình thường." Nhóc này thế mà không ra tay với tôi, chẳng lẽ là bởi vì chuyện tối hôm qua, nên có kiêng kỵ với tôi hả?
Tôi không để ý tới nó nữa, trực tiếp lục lọi tủ quần áo, tôi kiểm tra kĩ lưỡng tất cả bộ quần áo, nhưng không thấy có cái nào bị rách cả.
"Bà mau đi, tôi bảo bà đi bà nghe thấy không?"
"Chẳng lẽ là mình đoán sai rồi?" Tôi nhíu mày, muốn nhìn lại xem tôi đã bỏ sót chỗ nào không, sau khi đi dạo một vòng trong phòng, đột nhiên nhìn thấy sau cửa phòng có một cái thùng rác, một cái thắt lưng màu đỏ lộ ra phía ngoài thùng.
Bất cứ thứ gì có màu đỏ đều có thể làm cho thần kinh tôi căng thẳng, tôi vội vàng sải bước đi qua nắm lấy dây thắt lưng và kéo lên, bình thủy tinh bóng bàn lăn qua lăn qua, sau đó tôi đã kéo ra một cái cái váy màu đỏ giống như được dùng để lau tay.
Chỗ váy bị rách một lỗ, tôi cầm lên xem xét, thấy thủng một lỗ lớn nhỏ cũng cỡ một đầu ngón tay.
Cả người tôi hoàn toàn bị choáng váng, hai tay siết chặt lấy váy, lảo đảo mà lùi về phía sau một bước, "Thật sự là cô ta!!”
Không ngờ đánh bừa lại tra ra Trần Kha chính là đầu sỏ sát hại sư phụ của tôi, dù là một giây tôi cũng không muốn ở lại đây, hiện tại tôi muốn giết cô ta!!
"Bà thối, mau đi ra ngoài, bà lật đồ của mẹ tôi, mẹ sẽ không bỏ qua cho bà!"
"Cũng hay, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta!" Tôi cầm váy đi tới trước mặt Tề Quân, "Váy này có phải là của mẹ nhóc không?”
"Mụ điên này, đi ra ngoài cho tôi ngay, có nghe thấy không?"
"Dì hỏi nhóc váy này có phải là của mẹ nhóc không!!" Tôi kích động nắm lấy Tề Quân đè nó ra sau, mới phát hiện nó bị người ta trói ở phía sau.
Hèn gì tôi ở chỗ này lục đồ mà nó lại không ra tay, hóa ra là bị người ta trói lại, tôi vội vàng xốc cái chăn đang đắp trên người nó lên, thấy hai chân của nó cũng bị trói.
Nó bị trói bởi dây sắt có gai, những cái gai ngược kia đều đâm vào trong da thịt nó, nhưng không thấy chảy ra một giọt máu nào, giống như chúng đã được đặc biệt xử qua.
"Ai trói nhóc lại?"
Đầu tiên là tôi nghĩ ngay đến Vưu Tích, nhưng biểu tình của Trần Kha trước khi ra cửa lại không giống như bị uy hiếp, chẳng lẽ là...
"Là Trần Kha trói nhóc ở chỗ này?"
"Bà mau đi." Tề Quân bỏ lại một câu liền quay đầu đi, hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện tiếp với tôi.
Nói như vậy thật sự là Trần Kha, nhưng vì sao cô ta lại trói Tề Quân lại?
"Nhóc nói cho dì biết, đã xảy ra chuyện gì, bằng không dì sẽ đi gọi chú Thiên Ngạo của nhóc tới, nhóc muốn chú ấy nhìn thấy bộ dáng này của nhóc sao? Nhóc nên biết chú Thiên Ngạo của nhóc không thích kẻ yếu đuối.”
"Tôi không phải là kẻ yếu!!" Tề Quân không khống chế được rống lên.
"Vậy nhóc nói cho dì biết vì sao nhóc bị trói ở chỗ này." Tôi ném chiếc váy rách trên tay vào thùng rác, miễn là đứa trẻ sẵn sàng mở miệng, tất cả sự thật sẽ được làm sáng tỏ.
Tề Quân phẫn hận nhìn tôi, thấy tầm mắt tôi không hề nhượng bộ, sau vài giây trừng mắt nhìn tôi cuối cùng không còn sức rũ người xuống.
"Là mẹ trói tôi ở chỗ này, bà ấy không cho tôi đi tìm anh Ngoan Mậu chơi, cũng không muốn tôi đi gần gũi với chú Thiên Ngạo, mẹ nói là có kế hoạch mới gì đó." Tề Quân đương nhiên không biết kế hoạch mới là gì.
Kế hoạch mới đó chính là Vưu Tích, quấn lấy Vưu Tích, nên tôi với Thiên Ngạo trở thành người có cũng được mà không có cũng được.
"Cô ta thường trói nhóc như vậy sao?" Tầm mắt tôi dừng ở tay chân bị trói chặt của nó, thi quỷ có năng lực khôi phục rất kinh người, nhưng cũng biết đau, Tề Quân chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.
Tôi dùng một đao chặt đứt trói buộc trên chân của nó, sau đó cởi trói cho tay nó, "Bằng năng lực của nhóc, có chút trói buộc này nhóc có dư sức cởi bỏ mà, vì sao nhóc không làm thế?”
"Chết tiệt, sao bà lại cởi trói cho tôi, mẹ tôi trở về mà thấy sẽ giết con!"
Tề Quân hoảng loạn nhặt dây sắt gai nhét vào trong tay tôi, "Coi như tôi cầu xin bà, bà mau trói tôi lại đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT