*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi cố gắng lấy lại tỉnh táo, muốn giải quyết cái xác vừa động kia trước, nhưng không ngờ tới lúc làm đến bước rắc chu sa, thì hồn phách trong cơ thể kia run rẩy, sau đó anh ta đã mở mắt ra và nhanh nhẹn nhảy dựng lên.
"Mộng Mộng, cẩn thận!" Nhiếp Tranh kinh hãi tột độ, vội vàng che ở trước người tôi.
Ngay sau đó bóng người cao lớn của Lãnh Thiên Ngạo cũng che chắn ở phía trước chúng tôi, anh ta cũng là người đầu tiên mở miệng hỏi, "Tần thiếu gia, anh cảm giác như thế nào?”
Thi quỷ sống lại trước mắt này là con trai của Cục trưởng Cục Công An, tốt nghiệp trường cảnh sát, cho nên cơ năng của cơ thể anh ta vô cùng tốt, hơn nữa từ ánh mắt của anh ta có thể nhìn ra là đầu óc anh ta vẫn còn còn rất linh hoạt và anh ta cũng đang phân tích nhóm người chúng ta.
Sau khi nhìn quét một vòng qua chúng tôi, thì tầm mắt của Tần thiếu gia này rơi trên những xác chết khác ở trên mặt đất, ánh mắt lập tức cảnh giác.
"Các người đã làm gì bọn họ?"
"Tần thiếu gia, anh đừng kích động, mấy người các người bị kẻ xấu bắt, là chúng ta đã cứu các người ra, Mộng Mộng là đang cứu các người." Lãnh Thiên Ngạo nói xong hơi nghiêng người qua một bên, tôi liền gật gật đầu với Tần thiếu gia kia.
Người đàn ông trước mắt này mặc trên người một chiếc áo ba lỗ, để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, tướng mạo cương nghị làm cho anh ta thoạt nhìn giống như là một tay đấm, mà anh ta lại tỉnh dậy trước mấy người kia thì có lẽ năng lực hơn họ, điều này càng khiến tôi sợ hãi.
Áo ba lỗ:
"Mấy người đã cứu chúng tôi?..."
Giọng điệu của anh ta đầy mỉa mai, rất hiển nhiên là Tần thiếu gia không tin lời chúng tôi.
Tôi vốn định tiến lên giải thích cho bọn họ, không ngờ tới Trần Kha trước một bước đã tiến lên, "Là bọn họ đã cứu anh, anh chắc hẳn là còn nhận ra tôi chứ? Tôi cũng được bọn họ cứu."
Tần thiếu gia cau mày nhìn Trần Kha, đột nhiên bừng tỉnh, nhớ tới cái gì đó, sắc mặt của anh ta liền có thay đổi lớn, xông đến chỗ Trần Kha, "Là con đàn bà này, tao phải giết mày!!”
Tề Quân định tiến lên nhưng bị Trần Kha lấy tay ngăn lại, trong nháy mắt đó Trần Kha đã bị Tần thiếu gia túm lấy cổ áo giơ lên giữa không trung.
"Chính là mày, con đàn bà này, mày đã tiêm cái gì vào người tao hả?" Tần thiếu gia rống lên khiến mặt đỏ tai hồng và trong mắt ấy cũng bị bao phủ bởi nhiều tơ máu.
"Tôi cũng là bị ép buộc, nếu anh muốn biết trên người anh đã xảy ra chuyện gì, vậy tốt nhất là anh nên ngoan ngoãn tiếp nhận trị liệu, nếu không rất nhanh thôi anh cùng bọn họ đều sẽ biến thành những cái xác khô!"
Không biết là trước kia Trần Kha đã làm việc tàn nhẫn gì với Tần thiếu gia, hay là anh ta đã phát hiện trên người mình có gì đó không thích hợp, nên anh ta hung tợn nhìn chằm chằm Trần Kha qua rất lâu, sau đó ném mạnh cô ta xuống đất một phen.
Tề Quân vẫn bị Lãnh Thiên Ngạo giữ lại, không thì nó chắc chắn sẽ xông lên chém giết với Tần thiếu gia kia.
Cuối cùng mọi người cũng lấy lại bình tĩnh, tôi nhẹ nhàng thở ra, mà Tần thiếu gia này ít nhiều cũng từng trải qua chuyện đời nên sau đó dù tôi có làm cái gì thì anh ta đều lẳng lặng nhìn, chỉ là đến khi tôi châm kim bạc vào đầu anh ta thì anh ta vì bị đau nên không kìm lại được đã phát cuồng.
"Các người rốt cuộc đang làm cái gì??"
Hiện tại là thời điểm mấu chốt, Lãnh Thiên Ngạo cùng Nhiếp Tranh sớm đã chuẩn bị tốt để nghênh đón thời điểm này, cả hai đồng loạt tiến lên giữa lấy Tần thiếu gia đang phát cuồng, cuối cùng thì tôi cũng thuận lợi châm được cây kim bạc thứ hai vào đầu anh ta.
Máu tươi dọc theo trán chảy xuống mặt anh ta, trông giống như là đầu bị nở hoa, Tần thiếu gia kia lại cứng rắn cắn răng chịu đựng, quỳ trên mặt đất dùng ánh mắt oán độc nhìn tôi, "Mày đã làm gì tao hả?"
Trước đó, tôi đã cạn kiệt sức lực, sau khi làm phép xong cho Tần thiếu gia, cuối cùng chống đỡ không nổi nữa, lồng ngực của tôi đau nhói lên sau đó nôn ra một ngụm máu tươi.
Lãnh Thiên Ngạo vội vàng đỡ lấy tôi, tôi lắc đầu ý bảo anh ta không cần lo lắng, rồi lập tức dời tầm mắt đến trên người Tần thiếu gia, "Chúng tôi thực sự là đang cứu anh, nhưng sự thật thường thường rất đáng sợ, anh có thể tiếp thu không?"
"Nói nhanh!! Tất cả bọn mày đã làm gì tao? Còn bọn họ nữa!!”
"Hay là để tôi nói cho anh biết đi!"
Trần Kha nói xong đi tới trước mặt Tần thiếu gia, "Anh yên tâm hiện tại anh sẽ không giống như bọn họ biến thành một cái xác chết, bởi vì anh đã là một cỗ xác sống rồi.”
"Mày nói gì?" Tần thiếu gia tròn mắt, với vẻ mặt không thể tin.
"Không chỉ có anh, mà tất cả mọi người ở đây ngoại trừ sư phụ ra thì đều là thi quỷ, cũng chính là xác sống giống như anh."
Trần Kha nói xong nhìn bốn cái xác trên mặt đất, nói tiếp, "Thật ra các người là mẫu vật để nghiên cứu thí nghiệm của Hàng Thi, trong lúc làm thí nghiệm đã chết rồi, bị ông ta làm cho sống lại để trở thành quân cờ, là chúng tôi cứu các người thoát ra, còn giúp các người hoá giải khống chế.”
"Buồn cười, mày cho rằng tao sẽ tin lời ma quái của mày sao?" Tần thiếu gia mỉa mai, hừ lạnh một tiếng.
Cho dù là ai mà đột nhiên nghe được những lời này có lẽ cũng sẽ không tin, Trần Kha rít lên một tiếng vươn móng vuốt sắt ra, móng vuốt sắt liền cắm vào trong xi măng, năm ngón tay của cô ta co một cái chút, xi măng trong lòng bàn tay cứ thế bị cô ta bóp nát bụp một tiếng, tạo ra một lỗ thủng lớn.
"Giờ thì anh đã tin chưa?"
Tần thiếu gia theo bản năng sợ đến mức lui về phía sau một bước, "Vừa rồi mày nói cái gì? Nói rằng tao đã trở thành một con quái vật như mày à.”
"Đúng vậy, là quái vật!" Trần Kha lười tranh cãi với anh ta, liền thu lại móng vuốt sắt và vỗ vỗ bụi đất trên tay.
"Cứ cho anh ta thêm thời gian đi, biến cố như vậy dù xảy ra trên người ai thì họ cũng khó tiếp nhận được." Tôi nhìn bộ dáng khó chịu của Tần thiếu gia, cũng nhịn không được mà đau lòng theo.
Tần thiếu gia vốn rất phẫn nộ sau khi nghe nói mình đã biến thành quái vật, cả người đờ ra, lắc lắc đầu còn lẩm bẩm nói không có khả năng.
Lãnh Thiên Ngạo gọi Tề Quân đi qua trông coi anh ta, sau đó đỡ tôi dậy, dùng ngón cái lau vết máu trên khóe miệng tôi, "Còn ba người nữa, nếu không được thì em nghỉ ngơi trước đi, ngày mai rồi lại..."
"Không cần đâu, tôi có thể."
"Mộng mộng, con lui xuống đi, để thầy làm."
Giọng nói của sư phụ đột nhiên vang lên, tôi quay đầu lại, chỉ thấy sư phụ đã mặc đạo bào đi tới, trong tay còn cầm kiếm gỗ đào.
"Sư phụ không cần làm đâu, con có thể làm được, sức của thầy vẫn chưa khôi phục như cũ mà?"
"Thầy không sao, mau xử lý xong mọi việc, thầy thấy ba người này sắp tỉnh lại rồi." Sư phụ nói xong liền đi đến trước thần đàn bắt đầu miệng niệm chú ngữ.
Những chuyện mà sư phụ đã quyết định thì không ai có thể ngăn cản, nên tôi đành phải cứng rắn cầm lấy kiếm gỗ đào lên, tôi buộc phải cởi bỏ thuật ngự quỷ trên hai người còn lại, nếu không sư phụ nhất định sẽ không để ý đến bản thân mà cứu người.
Nhưng tôi đánh giá quá cao bản thân rồi, không biết nguyên nhân có phải là do tôi phân tâm hay không mà sau khi hoá giải thuật Ngự Quỷ cho cái xác thứ ba thì tôi bị thương đặc biệt nghiêm trọng, đó là loại cảm giác lục phủ ngũ tạng bị tổn thương đến mức sắp chết, sau đó tôi đau đớn ngã trên mặt đất, liên tục nôn ra máu tươi mà không dừng lại được, làm tất cả mọi người sợ hãi.
Sư phụ so với tôi cũng không tốt hơn bao nhiêu, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, sư phụ quỳ một bên gối, miễn cưỡng dùng kiếm gỗ đào chống đỡ cơ thể và nôn ra một ngụm máu.
Nhiếp Tranh thấy sư phụ cứng rắn còn muốn giải trừ thuật ngự quỷ cho người cuối cùng thì vội vàng chạy tới ngăn cản.